Không còn kịp tạm biệt anh Bác và bạn tốt Tích Vĩ, Nhứ Tiệp lập tức bị Ali mang đi, đi máy bay mười mấy tiếng, tới Canada.
Tổng bộ Thiên môn nằm ở Vancouver, diện tích vượt qua một khu nhà cấp cao.
Cô được an bài trong một phòng lớn gần trăm mét vuông, đầy đủ tất cả thiết bị, phòng đọc sách, phòng khách, phòng ngủ, hoàn toàn là thiết bị trang hoàng cao cấp nhất, bao gồm bên trong phòng đọc sách còn có một màn hình tinh thể lỏng 72 in, Ali nói cho cô biết, đó là Tư Luật đặc biệt vì cô chuẩn bị để chat webcam.
Cô có rất nhiều nghi vấn, tại sao Ali phải hoàn thành những chuyện mà Tư Luật giao phó? Một chút cũng không dám chậm trễ, nhưng Ali không muốn trả lời cô, chỉ nói với cô
Tư Luật là người quan trọng, chính là người Thiên Môn phải bảo vệ.
Cô hiểu Tư Luật, Tư Luật chỉ muốn làm người bình thường, kết hôn bình thường, sống ૮ɦếƭ, cả đời thương cô, yêu cô, không cần có nhiều tiền bạc cùng quyền thế, chỉ cần bọn họ trôi qua vui vẻ là được. Cho nên, sau khi bọn họ có những ngày hạnh phúc, anh tuyệt đối không có khả năng chủ động nhắc tới, anh có quan hệ tới Thiên Môn.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi bật cười. Cô cũng từng hỏi Tư Luật, tại sao anh có bản lĩnh tốt như vậy, không ngờ anh thế nhưng dang hai tay, vô tội nói anh cũng không muốn như vậy, anh chỉ luyện chơi, luyện để tốt cơ thể, không nghĩ tới lại trở luyện thành cao thủ.
Tư Luật. . . . . . Cùng anh tách ra không tới một ngày, cô bắt đầu nhớ tới anh, trong cuộc sống mấy tháng này, trong sinh hoạt của cô vẫn có anh làm bạn bên cạnh, đến nỗi cô sẽ không sợ mình trở thành một người cô đơn.
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Suy nghĩ, cộng thêm hoàn cảnh xa lạ làm cô lo lắng, cô rất muốn khóc.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra.
Nhứ Tiệp ngẩng đầu nhìn phía cửa phòng, cô không lo lắng có người xông tới, bởi vì nơi này là Thiên Môn, không người nào có thể đột phá vách sắt thành đồng phòng thủ kiên cố của Thiên Môn mà xông vào, nơi này là chỗ an toàn nhất thế giới.
Đang một mình suy tư, ngay lúc đó đột nhiên vang lên tiếng chuông chói tai, cô hoài nghi nhướng mày. "Cái giọng nói này có phải . . . . ."
"Tư Luật." Úy Liêu, Thiếu Môn Chủ trẻ tuổi của Thiên Môn, nhẹ giọng cười nói.
Anh tới xem cô gái khiến Tư Luật bất thường.
Cô thuận theo giọng nói đó đi về phía phòng đọc sách, trên mặt màn hình tinh thể lỏng vừa đúng lúc dừng hình, gương mặt đẹp trai lịch sự của Tư Luật mang theo sát khí xuất trên màn hình.
"Tư Luật!" Nhứ Tiệp kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc trên màn hình. "Em rất nhớ anh. . . . . ."
"Nhứ Tiệp." Tư Luật cũng thấy cô. Nhìn thấy hai mắt cô sưng đỏ, là anh biết, cô nhất định lại khóc nữa."Anh cũng nhớ em."
"Khụ khụ." Úy Liêu ở một bên trêu chọc giả bộ ho cười trộm."Tư Luật, không ngờ anh cũng có một mặt nhi nữ tình trường như vậy."
"Câm miệng!" Tư Luật nói với anh ta.
Nhứ Tiệp nghe Úy Liêu bên cạnh nhạo báng như vậy, không khỏi xấu hổ đỏ hai má.
"Khụ, được rồi, tôi biết anh không nói giỡn." Úy Liêu trêu chọc thấy vô vị liền cười nói.
"Tôi cử đủ người cho anh chứ? Có đủ dùng không?"
"Tôi còn cần một đội thay tôi quét nhà cầu, không biết nô bộc trung thành Ali có nguyện ý hay không? Hoặc là anh, Thiếu môn chủ Thiên môn——anh có nguyện ý giúp tôi chuyện này không." Tư Luật cắn răng nói.
Bệnh thần kinh! Phải điều động cho anh ta một đại đội, cười ૮ɦếƭ người, cũng chỉ là một bang Hào Cười nho nhỏ, còn cần đưa nuclear weapon loại nhỏ (νũ кнí hạt nhân loại nhỏ) cho anh ta sao?!
Chỉ cần anh bố trí xong, thì chỉ cần một mình Phùng Tư Luật là có thể diệt bang Hào Cười rồi.
"Ha ha." Nghe Tư Luật nói ác độc như ngày thường, Úy Liêu không khỏi cười ha ha.
"Hừ." Tư Luật hừ lạnh một tiếng.
"Nếu cần thì liên lạc." Úy Liêu lên tiếng chào anh, đem không gian tặng lại cho đôi vợ chồng. "Hồng Vi, chào Tư Luật đi."
"Tư Luật tiên sinh." Úy phong Hồng Vi —— Hà Dự Vi, phụ trách an toàn của Nhứ Tiệp.
"An toàn của Nhứ Tiệp làm phiền cô." Giọng điệu của Tư Luật rõ ràng là tốt hơn nhiều.
"Không, đây là vinh hạnh của tôi." Sau khi Vi khẽ mỉm cười với anh, lập tức rời đi.
Cô biết, đôi vợ chồng cần nói chuyện.
Thấy những người không có phận sự đều rời đi, Nhứ Tiệp mới bạo gan bày tỏ nhớ nhung với Tư Luật trên màn hình.
"Tư Luật, làm thế đây? Em. . . . . . Em thật sự rất nhớ anh!"
Tư Luật nghe vậy, dịu dàng nói: "Anh cũng thế. . . . . ."
Khoảng cách không gian vào giờ khắc này biến mất, như nhìn xuyên địa cầu thấy một chỗ khác, ở trong mắt bọn họ nhìn thấy cái bóng của nhau, tựa như bình thường, không có khoảng cách.
Chỉ vì lòng của bọn họ, ở bên nhau.
... ...... ...... ...... .....
Trôi qua những ngày vô vị, Nhứ Tiệp ở đây mấy ngày cùng Hồng Vi trở thành bạn bè không giấu thứ gì, trong thời gian này cô giúp Úy Liêu một phen, khiến Vi nhận rõ tình cảm của mình, khiến trong cuộc sống của cô tìm được niềm vui mới.
Nhìn điện thoại di động xinh xắn trên tay, Nhứ Tiệp không khỏi thở dài.
Tối ngày hôm trước Tư Luật nói cho cô biết, anh phải đi xử lý một ít chuyện, cho nên trong thời gian ngắn không liên lạc với cô, nhưng anh hứa, lần tới gặp mặt chính là lúc anh tới đón cô.
Cô chờ ngày đó tới!
Ở bên trong phòng đọc sách cả buổi tối, Nhứ Tiệp xoa xoa mắt, vươn lưng, tính đến phòng bếp tìm một chút nước uống giải giải khát.
Cô vừa bước khỏi phòng, lại phát hiện một cảnh tượng kỳ quái ——
"Ah?" Cô mở to hai mắt nhìn hành lang trống không, nháy mắt mấy cái, không tin dụi mắt lần nữa.
Mới vừa rồi ——"Giống như" cô nhìn thấy Vi trùm một cái chăn nhỏ màu trắng đi vào bên trong gian phòng, cô nhìn lầm rồi sao?
Sao Vi chỉ trùm một cái chăn nhỏ đi lại trên hành lang? Cô ấy có thói quen mặc áo quần màu đỏ mà?
"Ah. . . . . ." Nhứ Tiệp đột nhiên thấy Úy Liêu đang ôm Vi, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực. "Àh. . . . . . Cô biết rồi." Cô giống như phát hiện ra bí mật cười y hệt đứa trẻ.
Đi từ từ đến trước cửa phòng, cô im lặng không phát ra âm thanh. Tính cảnh giác của Vi rất mạnh, một âm thanh nhỏ cũng sẽ bị cô ấy phát hiện, cho nên phải cẩn thận.
Cô chỉ là muốn dọa Vi một chút mà thôi, không ngờ, người bị dọa lại là cô.
"Cậu đi đâu vậy?" Nhứ Tiệp không nhịn được lên tiếng hỏi, đã trễ thế này Vi còn mặc áo quần màu đỏ, không nghỉ ngơi mà muốn đi đâu?
Thì ra là Vi muốn rời khỏi Thiên Môn, mặc dù không nói với cô tại sao cô ấy lại vội vàng như vậy, nhưng cô nghĩ, ít nhiều gì cũng không thoát khỏi liên quan tới Úy Liêu.
Một đôi này, cũng là oan gia!
Vừa biết được Vi muốn rời khỏi Thiên Môn, Nhứ Tiệp vui mừng. Cô quyết định sẽ theo Vi rời khỏi Thiên Môn.
Hồng Vi không chịu nổi Nhứ Tiệp cầu khẩn, cộng thêm chính cô cũng gấp gáp rời đi, thế là cô đồng ý.
Bị buồn bực làm cho Nhứ Tiệp không nghĩ đến tình cảnh của cô bây giờ, ở bên trong vách sắt thành đồng kiên cố của Thiên Môn quá lâu rồi, hoàn toàn quên bên ngoài có những gì đang đợi cô.
Cô hiện tại chỉ muốn thấy chồng yêu của cô, bạn tốt cùng anh trai, cô muốn nhanh chóng gặp mặt bọn họ.
Nhưng cô quên, Vi mang cô rời khỏi Thiên Môn là đi làm việc, Vi sẽ bởi vì cô mà chịu đựng sự tức giận khủng bố của Tư Luật. . . . . .