"Phốc---- ------ ----" Tích Vĩ phun toàn bộ mỳ Ý trong miệng ra. "Cậu nói cái gì?"
Nhứ Tiệp thẹn thùng lấy sợi dây chuyền trong cổ ra, cho bạn tốt thấy rõ chiếc nhẫn cưới của cô. "Mình kết hôn với Tư Luật."
"Ah.... ....." Tích Vĩ trợn mắt, không thể tin được chuyện này, chiếc nhẫn trước иgự¢ Nhứ Tiệp nhất định là giả! Không có khả năng là thật!
"Tay chân Phùng Tư Luật thật nhanh." Cô cắn răng nói, vẻ mặt tức giận bất bình.
"Tiểu Vĩ, cậu tức giận sao?" Nhứ Tiệp kéo tay bạn tốt, cẩn thận hỏi.
"Nói nhảm!" Tích Vĩ gào lên. "Không nói với mình liền kết hôn, sao mình không bực cho được?" Cô hung hăng cuộn sợi mỳ, tức giận cắn một miếng to.
"À.... ........."Nhứ Tiệp không phản bác được.
"Khó trách trong kỳ nghỉ đông mình tìm không thấy cậu, anh Bác cùng mẹ cậu lo muốn ૮ɦếƭ." Tích Vĩ cười tà nói.
"Thì ra là cậu bị lừa đi, biết chuyện mà không báo."
"Tư Luật nói anh ấy đã thu xếp rồi, sau khi hưởng tuần trăng mật về mới biết anh ấy giấu anh Bác và mẹ, khi đó đã không kịp rồi." Nói đến đây, cô cũng vô tội mà.
"Anh Bác biết cậu cùng anh ta đến Mỹ đăng ký kết hôn, không tức giận?" Tích Vĩ không tin.
"Không có mới là lạ." Nhứ Tiệp nhíu mày. "Ngay cả mẹ mình cũng tức giận."
"Nói nhảm, con gái bị người ta mang đi còn không biết, làm mẹ không tức giận mới là lạ!" Tích Vĩ có thể tưởng tượng được Phùng Tư Luật ngoan ngoãn đứng trước mặt Dương Vịnh Lan, bị hung hăng mắng một trận.
"Anh Bác đánh nhau với Tư Luật." Nhứ Tiệp líu lưỡi nói. "Lúc đó Tư Luật không có đánh lại." Điều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, Tư Luật không phải là người đứng yên cho người ta đánh.
"Chột dạ đó." Tích Vĩ hiểu rõ.
Nhứ Tiệp lại không tỏ vẻ gì, cô cũng đồng ý lời nói của bạn tốt.
Tích Vĩ nhịn không được nói xấu. "Anh ta sẽ không ngăn cản kế hoạch của chúng ta chứ?" Phùng Tư Luật chiếm đoạt Nhứ Tiệp, không cho cô rời khỏi tầm mắt, điều này làm cho kế hoạch nhiều năm của các cô bị phá vỡ.
"Sẽ không, Tư Luật khuyến khích mình học lên nữa." Nói tới Tư Luật, Nhứ Tiệp nhịn không được cười ngọt ngào.
Nhìn bộ dạng hạnh phúc của bạn tốt, từ đáy lòng Tích Vĩ vui mừng vì cậu ấy, chỉ là, chuyện này cũng không đơn giản như các cô vẫn nghĩ. Tỏ ra hạnh phúc, thường có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tích Vĩ không muốn phá hư giây phút vui vẻ này của bạn tốt, nhưng cô vẫn không nhịn được hỏi.
"Nhứ Tiệp, hiện tại Phùng Tư Luật không ở đây, mình mới dám hỏi cậu, các cậu đã là vợ chồng, mình nghĩ, các cậu đã phát triển đến mức nào rồi, mình sẽ không nói rõ ràng."
Trên gương mặt tròn đáng yêu hiện lên lo lắng.
"Ừh." Gương mặt Nhứ Tiệp đỏ bừng, trong lời nói đã hiểu rõ tất cả.
Cô thở ra một hơi nói: "Anh ta nhất định thấy được, đúng không?"
Hỏi như vậy, làm gương mặt nhỏ nhắn của Nhứ Tiệp tái xanh.
"Mà cậu cũng không nói rõ nguyên nhân cho anh ta biết." Tích Vĩ lại thở dài.
Nhứ Tiệp chậm rãi mở miệng. "Mình không dám nói, Tiểu Vĩ, mình không dám nói cho Tư Luật biết." Trong đôi mắt to của Nhứ Tiệp tràn đầy lo lắng. "Vẻ mặt của Tư Luật thật đáng sợ, bộ dáng như bị sét đánh, giọng điệu của anh ấy thật lạnh lùng, hỏi mình sao lại thế này, mình.... ......Thật sự không dám nói cho anh ấy biết, Tiểu Vĩ, mình không dám."
"Nhứ Tiệp." Tích Vĩ nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của cô, trấn an nói: "Các cậu là vợ chồng, chuyện như vậy sao có thể giấu giếm được? Anh ta sớm muộn cũng sẽ biết."
"Nhưng mình.... ......." Lúc này Nhứ Tiệp không hề có cảm giác an toàn, hạnh phúc trong mắt đã biến mất không thấy, chỉ tràn đầy sợ hãi. "Tiểu Vĩ, mình không biết sao lại thế này, hơn nửa năm hạnh phúc làm mình cảm thấy rất lo lắng, phảng phất như đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, mình rất sợ.... ......"
"Cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều." Tích Vĩ cười trấn an cậu ấy. Cô không thể nói với Nhứ Tiệp rằng, cô cũng có cảm giác như vậy? "Mình xem là cậu quá hạnh phúc nên mới nghĩ ngợi lung tung, cậu với Tư Luật là vợ chồng, mặc kệ giữa các cậu có vấn đề gì, đều phải nói rõ cho nhau, có biết hay không? Cái này còn để mình dạy cho cậu! Có vấn đề gì, mặc kệ lớn nhỏ, đều phải tìm chồng cậu, thỏa mãn một chút ý muốn bảo vệ của anh ta!"
"Tiểu Vĩ, mình cũng hi vọng mình nghĩ nhiều." Nhứ Tiệp cười khổ nói.
Vẻ lo lắng hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tân hôn của cặp vợ chồng mới cưới lại che giấu một quả bom hẹn giờ.
Không biết khi nào, vốn là bầu trời xanh thẳm, lại bị mây đen che phủ, một tia sấm chớp xẹt qua, tiếng sấm vang dội, làm cho Nhứ Tiệp bắt đầu cảm thấy bất an.
Hi vọng tất cả chỉ là cô đa sầu đa cảm.