Ở lối ra của sân bay người vào người ra, có một cô gái phương Đông gương mặt tròn đáng yêu ngẩng đầu trông mong nhìn xung quanh, trên mặt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
"Sao lâu như vậy?"
"Tiểu Vĩ, anh Bác rất bận rộn, chúng ta chờ thêm chút nữa, nếu không được, chúng ta ngồi taxi đi tìm anh ấy." Bên cạnh có một cô gái gương mặt tròn, là một cô gái phương Đông mảnh mai, xinh đẹp làm cho người ta không thể rời ánh mắt được, chỉ thấy rất nhiều người nước ngoài nhìn thương tiếc hai cô gái đó thỉnh thoảng lại va chạm với đám đông.
"Đợi thêm nữa, cậu sẽ bị bắt mất." Tích Vĩ nhanh mắt nhìn xung quanh, thấy một anh chàng người Mỹ cao lớn đẹp trai nhìn Nhứ Tiệp nở nụ cười, sau đó đi về phía các cô.
Lần thứ mười tám, Tích Vĩ không khỏi thở dài, các cô đứng ở đây chỉ hai mươi phút, đã có mười tám người đến gần bọn họ, mục tiêu của họ đều là, Nhứ Tiệp bên cạnh cô.
"Hello, bạn cần giúp đỡ không? Cô gái phương Đông xinh đẹp."
Ừm--- Tích Vĩ rất muốn kiềm chế, sẽ không để cho cô nôn ra bữa ăn mà cô đã rất khó khăn để ăn được ở trên máy bay chứ.
Lại một người nước ngoài đẹp trai tự cho là đúng nữa.
"Vâng, chào anh." Nhứ Tiệp quay lại ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô, làm cho anh chàng đang đến gần mê mẩn.
"Đúng, chúng tôi cần giúp đỡ." Tích Vĩ nói lưu loát bằng một câu tiếng Anh, "Đáng yêu" nở nụ cười, cô vô cùng thân thiết ôm bạn tốt Như Tiệp. "Tôi cùng Darling lần đầu tiên đến Mỹ chơi, không biết anh có hứng thú giới thiệu một vài nơi không?"
"Cái gì?!" Anh ta ngẩn người, nhìn hành động thân mật của hai cô gái, không dám tin trừng hai mắt. "Các cô.... .......Các cô là.... ........"
"Cô ấy là người yêu của tôi." Tích Vĩ diễn xuất một cách hoàn mỹ, ở trên mặt Nhứ Tiệp dùng sức "moah" một cái, thể hiện tình yêu của các cô không quan tâm ánh mắt người đời.
"À.... .......Tôi còn có việc." Mặt anh ta trắng bệch, xoay người bỏ chạy.
"Tiểu Vĩ.... ...... ..." Nhứ Tiệp dở khóc dở cười. "Cậu lại có chiêu mới rồi hả?" Lần trước là giả bộ báo cảnh sát, trước nữa là lớn tiếng dọa người, sau là la lên để người khác chú ý, người đang tới gần sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
"Tất nhiên!" Cô ấy vô tội nháy mắt. "Chiêu thức giống nhau làm hai lần sẽ không hiệu quả!"
"Cậu đó!" Nhứ Tiệp không có cách nào với bạn tốt. "Mình khát quá, mình đi mua đồ uống, cậu có uống không?"
"Được, mình muốn Coca Cola." Tích Vĩ vui vẻ gật đầu.
"Chờ mình, mình sẽ trở lại ngay." Cô nói xong liền chạy đi, Tích Vĩ không kịp dặn dò.
"Cẩn thận một chút!" Tích Vĩ nhìn bóng lưng của cô la lên.
Nhứ Tiệp vừa đi không lâu, có một bóng người quen xuất hiện, Tích Vĩ vội vàng dùng sức vẫy vẫy tay với người đàn ông đó.
"Anh Bác, chúng em ở đây này!" Cô phấn khởi la to.
Đường Tuấn Bác nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức yên tâm, anh nhìn thấy Tích Vĩ nhỏ nhắn xinh xắn ở trước mắt nhảy lên vẫy tay, liền bật cười, đi về phía cô ấy.
"Thật xin lỗi, để các em chờ lâu, Nhứ Tiệp đâu?"
"Cậu ấy đi mua đồ uống, sẽ trở lại ngay." Cô tò mò liếc nhìn người đàn ông lịch sự phía sau Đường Tuấn Bác. "Anh Bác, anh ta là ai vậy?"
"Ưm." Đường Tuấn Bác quay đầu nhìn Tư Luật, "Đây là Tư Luật, bạn học của anh, bây giờ là cộng sự*."
*Cộng sự người cùng nhau hợp tác làm ăn
"Oa, vậy anh ta cũng là một kiến trúc sư?" Ánh mắt của cô tràn đầy sự sùng bái.
"Chờ một chút, Nhứ Tiệp đâu? Sao em ấy đi mua đồ lâu vậy?" Đường Tuấn Bác không khỏi nhíu mày hỏi.
"Cậu ấy nói cậu ấy khát nước." Tích Vĩ trả lời. "Đợi thêm chút nữa."
"Tiểu Vĩ!" Nhứ Tiệp thở hổn hển chạy tới. "Mình.... ...... ..."
"Nhứ Tiệp, sao bạn thở gấp vậy?" Tích Vĩ không hiểu hỏi cô.
"Phía sau.... ...." Mặt mày cô tái nhợt chỉ phía sau. "Có người đuổi theo mình."
"Đuổi theo em?!" Đương Tuấn Bác trừng mắt, gào lên. "Ai đuổi theo em? Quả thật là chán sống rồi!"
"A! Anh Bác, anh đến rồi!" Nhứ Tiệp đã rất lâu không gặp anh trai rồi, vui mừng nhào tới.
"Chờ một chút, đầu tiên nói rõ ràng đã, vì sao có người đuổi theo em?" Sắc mặt của Đường Tuấn Bác vô cùng khó coi. Là ai ăn gan hùm mật gấu, dám đuổi theo Nhứ Tiệp của anh?
"Em không biết." Cô vô tội lắc đầu. "Em đi mua đồ uống, ông ta muốn trả tiền giúp em, sau đó đưa danh thi*p cho em, ông ta nói tiếng Anh rất nhanh, em không kịp nghe ông ta nói gì, mơ hồ nghe được ông ta nói giống như là mời em làm người mẫu!"
Đường Tuấn Bác khinh thường. "Mẹ nó, người nước ngoài ૮ɦếƭ tiệt, không nên bị anh bắt được.... ......"
"Anh Bác." Nhứ Tiệp kéo ống tay áo của anh. "Người tìm kiếm ngôi sao kia........Hình như đuổi tới." Đôi mắt to đầy sợ hãi, cô không hiểu sao người nước ngoài này lại nhiệt tình vậy.
"Tiểu thư!" Một người béo da đen chạy tới, không chịu hết hy vọng chuẩn bị nói đến văng nước miếng để nói với người đàn ông đáng sợ trước mặt, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. "Công ty chúng tôi cung cấp một môi trường đầy đủ, nhất định sẽ khiến cô thành danh trong giới nghệ sĩ, dựa vào khí chất của cô, nhất định sẽ vượt qua Mandy Moore*, trở thành thần tượng mới của giới trẻ...."
(*) Mandy Moore: tên đầy đủ Amanda Leigh Moore là ca sĩ và diễn viên Mỹ.
"Em ấy không có hứng thú." Đường Tuấn Bác lạnh lùng nói. "Đừng đến quấy rầy chúng tôi."
"Thưa anh, đây là cơ hội ngàn năm hiếm có!" Người da đen văng nước miếng thuyết phục. "Trong thế giới này có bao nhiêu cô gái mơ ước được kí kết hợp đồng với công ty chúng tôi, xin tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô gái này.... ......."
"Em ấy không quan tâm!" Anh ôm Nhứ Tiệp vào trong иgự¢, mang dáng vẻ của một người bảo vệ. "Chúng tôi không muốn thế giới đầy màu sắc của giới nghệ sĩ phá hoại sự thuần khiết của em ấy, cho nên, thưa ông, cảm ơn ý tốt của ông."
"Anh là.... ....." Người da đen nheo mắt quan sát hai người đang thân mật ôm nhau.
"Tôi là anh trai của em ấy." Đường Tuấn Bác trả lời.
Người da đen rõ ràng là thở dài nhẹ nhõm, vừa thấy là biết ông ta không từ bỏ hy vọng.
"Có lẽ cô ấy còn không biết mình cần những gì, đến công ty chúng tôi nhìn một chút, nói không chừng cô ấy sẽ thích môi trường mới này."
"Tôi không thích." Nhứ Tiệp cự tuyệt. "Tôi không hứng thú với giới nghệ sĩ, tôi nghĩ sẽ trở thành kiến trúc sư xuất sắc như anh trai tôi."
Người da đen cứng lại. "Chuyện này.... ...."
"Vị hôn thê của tôi đã nói như vậy, ông còn nói gì nữa?" Tư Luật lạnh lùng nhìn người đàn ông da đen kia, lập tức làm cho đối phương kiêng kị ba phần.
"Vị hôn thê?" Nhứ Tiệp khó hiểu nhìn người đàn ông đang nói chuyện.
Anh ta là ai? Là bạn của anh Bác sao? Thật là một người đàn ông đẹp trai lịch sự.
Nhứ Tiệp không khỏi sinh ra thiện cảm với anh.
"Nhứ Tiệp, tới đây." Cứng rắn kéo cô từ trong иgự¢ Đường Tuấn Bác vào trong иgự¢ của mình, động tác của Tư Luật lưu loát tự nhiên giống như tất cả là sự thật.
"Á?" Nhứ Tiệp ngẩn người, trợn mắt nhìn anh, sao có thể như vậy?
"Tư Luật, cậu.... ......" Đương Tuấn Bác cũng không dám tin, một Tư Luật luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt sao có thể nói ra những lời như vậy? Còn làm ra những hành động khiến người khác sợ hãi nữa? Cậu ấy thật sự là Tư Luật mà anh biết sao?
"Thưa ông, tôi không hy vọng vị hôn thê của tôi bị những thứ không cần thiết quấy rầy, ông hiểu ý của tôi chứ?" Ánh mắt của Tư Luật liếc nhìn người tìm kiếm ngôi sao không biết tên kia, trong mắt hiện ra hàn quang*, người da đen kia bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm, không khỏi lùi lại ba bước.
(*) Hàn quang: trong trẻo nhưng lạnh lùng
Tốt.... .......Sát khí thật kinh người!
Tại sao một người đàn ông có bề ngoài trẻ tuổi lại đẹp trai lịch sự thế, lại có sát khí nặng như vậy?
Người da đen bất giác run rẩy, ở trong giới nghệ sĩ lăn lộn nhiều năm khiến anh có dự cảm mãnh liệt ---- ngàn lần không nên chọc tức người đàn ông nhìn như ôn hòa này.
"Tôi.... .....Đã hiểu." Trên trán người đàn ông da đen chảy mồ hôi hột, vội vã chạy thoát khỏi sân bay.
"Không sao đâu." Tư Luật nhẹ giọng nói với cô gái bị dọa trong иgự¢, giọng nói nhẹ nhàng, khiến người khác thấy mà choáng váng.
Mặt Nhứ Tiệp đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra, "Thật xin lỗi.... .......Không, không đúng, cám ơn anh.... ......" Lời nói của cô không còn mạch lạc nữa.
Tư Luật chỉ cười, ánh mắt dịu dàng.
Đây là Nhứ Tiệp trong miệng Bác, mảnh mai xinh đẹp, thu hút sự chú ý của người khác sao.
"À.... ........" Da đầu Đường Tuấn Bác run lên nhìn phản ứng của bạn tốt và Nhứ Tiệp, có một linh cảm không tốt xuất hiện trong lòng anh. "Nhứ Tiệp, đây là Tư Luật, bạn học kiêm bạn tốt của anh, bây giờ là cộng sự. Xe của anh hỏng rồi, hôm nay mời cậu ấy làm tài xế tới đón các em."
"Chào anh." Nhứ Tiệp cầm tay Tích Vĩ, ngượng ngùng cười với anh. "Mới vừa rồi thật xin lỗi, để cho anh thấy việc không hay."
"Đừng như vậy." Giọng nói Tư Luật nhẹ nhàng, không thể tin được sao anh không giống như bình thường chút nào. "Quên đi chuyện không thoải mái này, ở đây chơi vui vẻ là được."
"Cám ơn anh." Nhứ Tiệp cười ngọt ngào với anh.
"Ah.... ......."Đường Tuấn Bác không khỏi ՐêՈ Րỉ một tiếng, xong rồi, tình yêu sét đánh của Tư Luật tới rồi!
Anh vừa thấy bộ dáng hai mắt Tư Luật đăm đăm là đã biết, thái độ dịu dàng một cách quỷ dị như vậy, nhất định là coi trọng Nhứ Tiệp nhà anh.
"Anh Bác, trong mắt bạn tốt của anh chỉ có một người." Tích Vĩ thấy ánh mắt nóng rực của Tư Luật nhìn Nhứ Tiệp đang thẹn thùng, không khỏi nổi lên ý xấu trêu chọc: " Em là người đứng sờ sờ bên cạnh Nhứ Tiệp, anh ta cũng không thèm nhìn một cái!"
Người đàn ông này không tệ!
Tích Vĩ ở trong lòng đánh giá cao Tư Luật, nhìn bề ngoài mà nói, cực kỳ xứng với Nhứ Tiệp!
"Tiểu Vĩ!" Hai gò má đỏ bừng của Như Tiệp không che dấu được vẻ ngượng ngùng, chỉ có thể lấy ánh mắt cầu xin vẻ mặt gian ác của bạn tốt.
"Làm gì? Nói giỡn không được à? Muốn theo đuổi bạn tốt của Tô Tích Vĩ này, không can đảm là không được!" Vẻ mặt Tích Vĩ ngạo mạn, rõ ràng mình là nhân vật quan trọng cần nịnh bợ.
"Tôi nghĩ em đang mệt đúng không." Không ngờ, Tư Luật nhìn cũng không nhìn cô, lại dịu dàng hỏi Nhứ Tiệp.
"Ừm. . . . . . Có một chút." Nhứ Tiệp thẹn thùng cười một tiếng.
"Tôi chở em về trước để nghỉ ngơi, sau đó cùng đi ăn một bữa." Tư luật chủ động cầm tay cô, xách hành lý cho cô, quên luôn hai người đằng sau làm cho họ phải há hốc mồm.
Nhìn hai người bọn họ đi xa, Đường Tuấn Bác cùng Tích Vĩ từ trong khi*p sợ tỉnh lại.
"A! Thiên vị như vậy, nhất định có vấn đề! Anh Bác, anh dẫn sói vào nhà!" Tích Vĩ hả hê nói.
"Câm miệng!" Đường Tuấn Bác chấn động. Trời ạ, Tư Luật sẽ không thật sự. . . . . . Thích Nhứ Tiệp chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng, anh không khỏi rùng mình một cái.
Nhứ Tiệp cùng Tư Luật. . . . . . Không thể nào!
Anh kinh hãi, cùng Tích Vĩ đuổi theo.
"Nhanh, không thể để Tư Luật đi trước một bước."
"Làm gì?" Bị kéo đi Tích Vĩ không rõ tình huống bây giờ là thế nào, ngơ ngác bị anh kéo đi.
"Còn hỏi! Em gái của Đường Tuấn Bác dễ dàng bị người khác mang đi như vậy sao?" Anh tức giận đến nỗi râu phải dựng đứng.
Một lần sai lầm hối tiếc cả đời, sớm biết Tư Luật là người nguy hiểm như vậy, thì hôm nay anh đi taxi cho rồi, cần gì phải hết lời cầu xin mượn xe của cậu ta?
Kết quả là đây! Đem em gái của anh lừa chạy còn làm bộ dáng thiên kinh địa nghĩa* nữa, ૮ɦếƭ tiệt!
(*)thiên kinh địa nghĩa: là chuyện hiển nhiên, bình thường
"Phùng Tư Luật, cậu đừng hòng!"