Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 93

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Thang Tiệp thành khẩn nói, Tử Hiên nắm chặt vô lăng đến mức tay nổi gân xanh.
"Nếu tôi muốn cô làm gì, cô cũng không do dự làm theo, đúng không?”
Thang Tiệp gật đầu, có phải nếu cô đồng ý thì anh sẽ mở lòng đón nhận cô không???
Mắt Tử Hiên sáng quắc, khởi động cơ xe lần nữa, chạy thẳng đến Long Hổ Bang. Kéo Thang Tiệp vào phòng ngủ.
Thản nhiên cởi tây trang và giày ra, Thang Tiệp có ngu cũng biết anh muốn làm gì, thần kinh của cô hơi căng thẳng.
Lòng bàn tay rịn mồi hôi, cố tình ngước nhìn sang chỗ khác, thẹn thùng cúi đầu.
Tử Hiên ngó nhìn biểu hiện của cô, thấy cô đầy mâu thuẫn"Bây giờ cô còn cơ hội để đi.”
Thang Tiệp u buồn lúc lâu, lắc lắc đầu lia lịa, cô thích anh nên có cho anh cũng chả nuối tiếc gì.
"Còn đứng ngây đó làm gì?” Đôi mắt Tử Hiên thoáng qua tia thất vọng, anh chỉ muốn dọa để cô đi.
Thang Tiệp cắn môi, xoay người, cởi từng nút áo, mất tự nhiên ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.
Trong đầu trống rỗng, mãi đến khi Tử Hiên đè lên người cô, ngón tay nhẹ lướt qua chiếc bra màu đen huyền bí làm cô giật mình đẩy anh"Tử Hiên em sợ”
"Sợ cái gì? Tôi đâu phải là hổ báo.” Chẳng cho cô cơ hội tiếp nhận, bàn tay như luồng điện dò thám hai bên đùi trắng nõn, cơ thể Thang Tiệp căng cứng.
Đôi chân ngọc ngà khép sát lại, hình như rất sợ anh được một bước lấn thêm bước nữa.
Tử Hiên rút tay, nhẹ nhàng thắt ngang chiếc eo thon nhỏ của cô, cánh môi bạc vội áp lên cánh môi anh đào, cả người Thang Tiệp giống như bị điện giật đang bình thường chợt run lên.
Còn chưa kịp phản ứng tiếp anh đã cạy hàm răng cô ra, lưỡi anh luồn vào khoang miệng cô, đầu lưỡi anh nghịch ngợm quấn lấy lưỡi cô, thậm chí nhẹ nhàng cắn lên cánh môi đỏ mọng, Thang Tiệp có ૮ɦếƭ cũng cắn môi, sợ mình phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ xấu hổ kia.
Ngón tay anh chậm rãi chạy trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, miệng không rời khỏi người cô, hôn từ vành tai đến chiếc cổ thon dài.
Tử Hiên cởi hết quần áo của cô ra, Thang Tiệp nhanh lấy tay che иgự¢ của mình, anh ngả người đè Thang Tiệp xuống giường.
Miệng hôn lên bắp đùi nhuận bóng, theo bắp chân một đường hôn lên tiếp, Thang Tiệp liên tục khép bắp đùi lại, ௱ôЛƓ nhếch lên cao.
Toàn thân đều được Tử Hiên hôn qua. Thang Tiệp đã rơi vào lưới tình, đôi tay vô thức ôm Tử Hiên, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Tay Tử Hiên chạm qua bụng cô, trượt vào nơi thần bí giữa hai chân cô, nhẹ nhàng trêu đùa.
Thang Tiệp mở to mắt, nhìn Tử Hiên rồi mắt từ từ khép chặt, cảm nhận được cỗ ấm áp lấp đầy trong người.
Thang Tiệp cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, lúc nhìn Tử Hiên thì trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
Tử Hiên tách hai chân cô ra, cúi người đem bộ phận cứng rắn từ từ tiến vào nơi sâu thẳm của cô. Anh cảm nhận được sự khít chặt trong cô, nhíu đầu chân mày"Hiện tại hối hận còn kịp.”
Thang Tiệp bắt đầu giằng co đấu tranh tâm lý, buổi sáng tránh anh như tránh tà, buổi tối đã chạy lên giường lăn lộn với anh.
"Em không hối hận.”
Sau lời nói đó là tiếng kêu đau của Thang Tiệp, đôi tay ghì chặt vào bờ vai của Tử Hiên, cùng lúc đó giọt lệ trực trào rơi, Tử Hiên nhẹ nhàng vận động.
Rốt cuộc Thang Tiệp cũng không gắng gượng được đành phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
Cả căn phòng tràn ngập mùi vị tình dục, tiếng ՐêՈ Րỉ của Thang Tiệp, tiếng thở dốc của Tử Hiên hòa vào nhau như bản hòa tấu say mê lòng người.
Sau lưng Thang Tiệp có tiếng kêu từ miệng Tử Hiên, nhưng cái tên anh vừa gọi trong khoảnh khắc đó khiến Thang Tiệp phải lạnh người.
Ngải Tuyết là Ngải Tuyết
Ngồi dậy, tát vào mặt anh một bạt tai.
Ánh mắt Tử Hiên trở nên sát khí "Cô hối hận sao?”
"Không, tôi không hối hận khi cho anh, đó là tôi cam tâm tình nguyện, thế nhưng anh có thể tùy tiện xem tôi trở thành người khác sao? Ngải Tuyết, đó là em gái của anh, Tử Hiên, anh còn là người không?
Tôi sống đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy nhục nhã như lúc này, tận đáy lòng chỉ tiếp nhận mỗi mình anh, còn anh đem tôi trở thành cái dạng gì, nhìn vết đỏ trên giường kìa…."
Thang Tiệp tan nát cõi lòng. Cố gắng mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi căn phòng đáng sợ này. Bên ngoài trời mưa như nước trút, nhưng Thang Tiệp vẫn không dừng bước đi, trên mặt không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.
Tức giận xen lẫn đau lòng, nước mắt xen lẫn nước mưa chảy vào khoang miệng, vừa mặn lại vừa chát, giống như tâm trạng của cô vào giờ phút này.
Lững thững đi trong cơn mưa, phía dưới vẫn còn chút đau bởi sự vận động thể xác lúc nãy, nhưng đâu thể sánh bằng cơn đau trong lòng.
Cô xụi lơ trên đất.Hồi lâu mới gắng gượng về tới biệt thự. Tắm rửa xong, Thang Tiệp mệt mỏi mở ngăn kéo lấy tờ giấy và 乃út viết vài dòng ngắn gọn cho Ngải Tuyết:
"Tiểu Tuyết, chỗ này đã không còn thích hợp với tớ nên tớ sẽ rời đi. Xin lỗi cậu khi lúc cậu cần có bạn bè ở bên cạnh nhất thì tớ lại bỏ đi như thế. Nhưng tớ chẳng còn cách nào khác, tớ mệt mỏi quá, tớ không muốn nắm giữ thứ vốn không thuộc về mình." Đặt 乃út xuống, Thang Tiệp thở dài, thu dọn đồ gọn gàng vào vali.
Trực tiếp gọi taxi đi thẳng tới phi trường. Bên trong sảnh chờ đợi, Thang Tiệp rất nuối tiếc quyến luyến, cứ như không nỡ rời khỏi quê hương của mình, càng không muốn để Ngải Tuyết cô đơn và quan trọng hơn là tên xấu xa kia. Sau tất cả mọi thứ cũng không thuộc về cô, cô quyết định buông tay. Cô đâu hèn mọn đến mức cần loại tình yêu đó.
Trong trang viên, Kiệt luôn canh giữ ở bên giường, Ngải Tuyết ngủ không yên giấc, cứ nhỏ giọng khóc thút thít.Lông mi đều ẩm ướt nước mắt.
Khóc đến nỗi phát sốt, Kiệt đút cô mấy viên thuốc hạ sốt cũng chẳng có chuyển biến tốt gì, giữa ngày hè oi bức, Ngải Tuyết cứ miên man nói.
Kiệt chạm vào cả người cô thì cảm thấy người cô lạnh cóng, gọi điện thoại bảo Tiểu Kiệt đến gấp.
Tiểu Kiệt tinh thông y học, trung tây đều đạt tới đỉnh cao.Nhìn qua thần sắc, kế đến bắt mạch, trong mắt có chút phức tạp.
"Không có gì. Do tâm lý quá kích động, nhất thời không thể chấp nhận được, có thể khoảng thời gian này áp lực quá lớn cộng thêm tâm trạng xấu, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đônnên nhất thời không chịu được, bây giờ không nên để cô ấy bị đã kích nữa. Phải giữ tâm trạng bình thản, thường xuyên mang cô ấy ra ngoài thư giãn không cần thiết phải trị liệu gì cả.”
Tiểu Kiệt rất buồn bực, sao phụ nữ của đại ca cứ bệnh tật miết?
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Kiệt đưa mắt nhìn cô, trong lòng càng thêm áy náy, đều là lỗi của anh.
Cởi giày vớ, chui vào chăn, gắt gao ôm lấy Ngải Tuyết, lấy nhiệt độ của mình truyền cho cô, đến khi cơ thể Ngải Tuyết từ từ ấm lên, Kiệt mới nhẹ buông ra.
Sáng hôm sau, Ngải Tuyết mở mắt liền thấy Kiệt đang ngủ say, không nhịn được đưa tay chạm lên khuôn mặt được cắt nét rất tỉ mỉ của anh.
Từ lúc cô nhúch nhích Kiệt đã tỉnh dậy, thấy cô đang vui đùa, nên tùy hứng để mặc cô chơi.
Ngải Tuyết thấy anh vẫn nằm im, lá gan càng lớn hơn, láu lỉnh lấy thỏi son bôi lên mặt anh.
Đợi cô bôi đều rồi, Kiệt không chịu đựng nổi nữa muốn lật người đè cô xuống.
Lần này Kiệt mất kiên nhẫn, miếng thịt béo bỡ đưa đến miệng lại từ chối thì quá có lỗi với bản thân.
Chậm rãi mở con ngươi, Ngải Tuyết hoảng loạng vội giấu thỏi son sau lưng.
Kiệt vừa mở mắt đã trực tiếp đè cô dưới thân"Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái?" Đưa tay áp lên trán thấy nhiệt độ bình thường, cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngải Tuyết nhìn đôi môi bạc được thoa son đỏ trông rất buồn cười nhưng không dám cười, nhịn cười đến sắp nội thương.
"Bảo bối, có gì muốn nói sao?"Kiệt nhếch môi cười xấu xa.
Ngải Tuyết suy nghĩ rồi lắc đầu.
"Thật chứ?”Kiệt cạ trán vào trán cô.
Ngải Tuyết lém lỉnh tránh ánh mắt nham hiểm đó"Không có”
"Được rồi."
Cúi người xuống trao Ngải Tuyết nụ hôn mãnh liệt, Ngải Tuyết sợ sắp khóc, trên miệng của anh nhiều son như vậy, huhu ૮ɦếƭ mất.
"Em biết sai rồi" Ngải Tuyết lập tức bày ra bộ dạng hối lỗi.
"Sai chỗ nào?” Kiệt không nôn nóng, anh muốn từ từ dụ dỗ cô, anh đâu thể ăn miếng thịt này một cách bình thường.
Ngải Tuyết nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ nhìn anh"Đúng đó?Em sai chỗ nào?”
Khóe miệng Kiệt nhếch lên, anh thề với trời, hiện tại vẻ mặt của Ngải Tuyết chả khác gì tên côn đồ.
Dùng đôi mắt tinh tường quét qua người cô, thần sắc rất bình tĩnh.
"Lỗi của em là mới sáng sớm đã đi quyến rũ người đàn ông sinh lý bình thường đây.”
Ngải Tuyết vờ ngu ngốc nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần vô tội vạ"Em thề. Em không có làm.”
"CÓ, mỗi phút mỗi giây em đều làm trò mánh khóe với anh, còn không thừa nhận." Kiệt dùng ngón tay véo mũi cô, phải cưng chiều nhiều một tí.
Ngải Tuyết hun hun mũi, đẩy anh ra"Anh Hạo đâu?”
"Ở phòng khách, đoán chừng còn chưa thức dậy, em muốn ngủ thêm một lát không?”
"Thôi đi, anh cho rằng anh Hạo cũng giống anh à, ngủ tới mặt trời lên đỉnh mà ௱ôЛƓ vẫn chưa nhích khỏi giường!Anh Hạo ngủ ở phòng nào?”Ngải Tuyết hơi kinh ngạc, nhớ không lầm thì anh Hạo rất ghét Kiệt thì phải?
"Ừ, ngày hôm qua đi về cùng anh .”
Ngải Tuyết tức tốc mặc quần áo, còn chưa sửa soạn chỉnh chu đã bay vọt ra ngoài.
"Em chạy đi đâu?” Kiệt thấy Ngải Tuyết rời giường, cũng không muốn ngủ nữa, ngay sau đó rời giường rửa mặt đi xuống lầu theo.
Ngải Tuyết nghe dì Dư nói anh Hạo đang ở phòng bếp, rón rén đi tới.
"Hù! ! !”
Từ lúc cô bước vào Kỳ Hạo đã nhận ra, nhưng đành miễn cưỡng phối hợp theo run tay hốt hoảng, xoay người vỗ иgự¢ một cái"Nha đầu, em dám dọa anh! ! !”
Ngải Tuyết che miệng cười hả hê."Anh nấu món gì à? ? ?”
"Cháo bắc thảo, món em thích đấy.”Kỳ Hạo nhìn Ngải Tuyết chẳng khác gí mấy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.Nha đầu này, chỉ giỏi che dấu tâm sự của bản thân, một khi cô không muốn bày tỏ, ai cũng đừng hòng biết được cô đang nghĩ gì.
Ngoài mặt Ngải Tuyết tươi cười hoạt bát, đôi lúc cũng có ầm ĩ với anh vài câu, nhưng đây là điều anh lo lắng nhất, vì đâu biết được cô phải chịu nhiều khổ sở trong lòng như thế!!!
"Chỉ có anh là thương em nhất! ! !” Ngải Tuyết hít mùi thơm của thức ăn, tận đáy lòng biết ơn anh.
"Tiểu Tuyết, em và Mộ Dung Kiệt? ? ?” Ánh mắt Kỳ Hạo phức tạp, chẳng biết nên nói từ đâu.
Ngải Tuyết giật mình, hơi ái ngại né cái nhìn của Kỳ Hạo.Bối rối một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Anh Hạo, anh ghét Kiệt lắm à?”
Kỳ Hạo cau mày"Tại sao anh phải ghét anh ta? ? ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc