Ngải Tuyết hé miệng cười hiền hậu, vỗ vỗ bả vai của dì Dư "Dù sao con vẫn muốn nói cảm ơn dì.”
Ngồi ở trên bàn ăn, Ngải Tuyết tiện tay nhìn qua tờ báo giải trí, vô tình đọc được tin tức khiến cô sững người.
"Hai ngày trước thiên kim Ngải Vũ sắp kết hôn cùng thiếu gia Mộ Dung đã mất tích, nguyên nhân không rõ, hiện nay cảnh sát đang tiến hành điều tra.”
"Hai ngày trước? Không phải là….." Cô bụm chặt miệng, cô nhìn thấy cô gái kia chính là Ngải Vũ khó trách tại sao lại thấy bóng dáng rất quen mắt.
"Chị dâu nhỏ, tôi có thể bái sư…."
Đáng tiếc lời Trương Thiên nói chưa hết hết liền bị Ngải Tuyết chen ngang "Hôm đó người anh bắt là Ngải Vũ đúng không? Tại sao?”
Trương Thiên ngu ngơ"Người nào?”
"Còn giả vờ giả vịt” Ném tờ báo lên bàn"Còn chối? Tại sao lại làm như vậy? Là anh ta ra lệnh anh làm phải không?”
Trương Thiên nhìn tờ báo lập tức nổi giận"Tôi làm đó rồi sao, người nào dám đem thứ báo rác rưởi này vào nhà, hết muốn sống rồi hả?"
Nào ai dám thừa nhận! ! ! 1761998
"Nói!”
"Tôi không có gì để nói, Trương Thiên này dám làm dám chịu, do tôi làm đó, bởi vì tôi không ưa cô ta. Không liên quan tới người khác.”
Trương Thiên ngạo mạn thẳng thắng, một khi anh không muốn nói thì một chữ cũng không lòi ra.
Ngải Tuyết đau lòng chua xót, gật đầu"Được lắm, anh ngạo mạn, anh dũng cảm, anh trung thành, anh vĩ đại. Tôi không năn nỉ anh, khỏi lo.”
Tông cửa xông ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho anh, lại tắt máy.
"Là ai, lập tức bước ra đây cho tôi!"Trương Thiên rống thét, to gan dám đem thứ báo lá cải này vào nhà.1761998
Phanh ——
Long Hổ bang, không nuôi phế vật sơ ý lơ là! Nếu đổi lại là tư liệu tình báo quan trọng, thì hãy chuẩn bị Game Over!
Ngải Tuyết gọi cho Tử Mặc, cô cảm thấy, trong đám người đứng đầu của Long Hổ bang, có Tử Mặc là chững chạc nhất.
"Tôi muốn biết anh ta đang ở đâu, Tử Mặc, tôi không hy vọng anh trả lời qua loa hay giấu diếm tôi!"Ngải Tuyết nói rất nghiêm túc, giọng điệu đè nén đau thương.
"Chị dâu nhỏ, thiệt tình thì tôi không biết, lúc đại ca đi không căn dặn gì cả, chỉ nói muốn ra ngoài mấy ngày, chúng tôi cũng đang tìm kiếm đại ca.”
"Ờ, vậy anh nói tôi biết, Ngải Vũ bị các người bắt tới chỗ nào?”
"Chị dâu nhỏ, cô đừng làm khó tôi, chuyện này là một tay Trương Thiên làm, chỉ có một mình hắn biết.”
Ngải Tuyết cúp điện thoại, oán giận đá một cước vào tường, Mộ Dung Kiệt, đến cùng anh muốn làm cái trò gì? 1761998
Ngải Tuyết đi đi lại lại quanh nhà, mặc dù đối với Ngải Vũ không mấy hảo cảm nhưng cô ta mất tích thì Mộ Dung Kiệt vẫn là vị hôn phu của cô ta, hơn nữa giữa mình và cô ta cũng là chị em mấy năm qua, không có tình cũng phải có nghĩa.
"Phải làm sao đây, tớ muốn tìm người? Cậu giúp tớ đi?"
"Cậu cứ bình tĩnh, có gấp cũng không được gì, cứ cho là Mộ Dung Kiệt bắt cóc cô ta, rồi như thế nào chẳng lẽ đánh đập, ђàภђ ђạ cô ta sao? Cậu quan tâm chi cho mệt?" Thang Tiệp từ tốn nói.
Miễn là người phụ nữ đó đừng xuất hiện ở buổi hôn lễ, có vậy Ngải Tuyết mới có cơ hội.
"Tớ sợ Kiệt làm chuyện lỗ mãn, một khi anh ta muốn ra tay, tớ thật sự không tưởng tượng nổi.”
Rốt cuộc cô cũng hiểu ý anh nói vào hai ngày trước, anh rằng anh sẽ không cưới Ngải Vũ, càng sẽ không để ông cụ bị bẽ mặt trước giới truyền thông.
Bởi vậy anh mới bắt cóc Ngải Vũ truyền tin cô ta mất tích, một mũi tên trúng hai con nhạn, không hổ là Mộ Dung Kiệt, ngay cả chuyện như vậy cũng nghĩ ra.
"Thiếu phu nhân, Quý thiếu gia tới.”
Bịch—— Tay cầm miếng dưa hấu chợt run rẩy làm rớt xuống làn váy hồng của Thang Tiệp "Ai chứ ? ?”
"Là thiếu gia Tử Hiên ạ.”
Rầm-Rầm, Thang Tiệp cố sức chạy lên lầu, bằng mọi giá quyết không gặp anh ta. Chỉ cần không thấy anh ta là được.
Ngải Tuyết ra cửa nghênh đón"Anh Tử Hiên, về nước sao không gọi điện báo trước, làm em không chuẩn bị gì cả.”
"Anh cũng đâu chuẩn bị gì, lần này do ba anh kéo anh về đột xuất. Vẫn khỏe chứ?” Tử Hiên vẫn nụ cười cợt nhã, nhìn không ra vẻ si tình dành cho Ngải Tuyết khi còn ở La Mã.
"Ba anh hả? Anh cứ thích nói đùa, em ở La Mã mấy năm liền, có thấy anh nhắc tới gia đình lần nào đâu.” Ngải Tuyết đích thân rót nước cho anh..
"Không có gì lạ, dù sao anh và bọn họ lâu lâu mới gặp, bởi vì ba anh rất thích đi du lịch nên muốn gặp cũng rất khó khăn.” Anh hé miệng cười yếu ớt.
"Tiểu Tuyết, thời gian qua em sống có tốt không?" Tin tức mỗi ngày anh đều xem qua, sao đại ca có thể kết hôn được chứ? Vừa trở về lại thấy Ngải Tuyết ở đây càng làm anh rối rắm hơn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Vẫn thế thôi, mỗi ngày vẫn trôi qua như vậy.” Ánh mắt Ngải Tuyết đượm buồn man mác, chỉ là thoáng qua, nhưng đâu tránh khỏi đôi mắt tinh tường của Tử Hiên
"À, chiều nay, anh hẹn anh Kiệt ở nhà hàng bàn chuyện, Tiểu Tuyết, em đi cùng chứ?”
"Anh hẹn anh ta?" Thoắt cái, Ngải Tuyết bật dậy, "Chẳng phải anh ta khóa máy sao? Hay là? ? ?”
"Đại ca luôn để một chiếc điện thoại khẩn cấp bên mình, dù ở thời điểm nào cũng không tắt máy, có điều đừng gọi khi không cần thiết.” Từ Hiên giải thích, điện thoại đó chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp thôi.
"Đi, em đang muốn gặp anh ta."
Tử Hiên im lặng, trong lòng anh, đại ca luôn ở vị trí cao nhất.
Ngải Tuyết nhíu mày, nhìn Thang Tiệp núp ở trong khe cửa tay cứ vẫy về phía cô, Ngải Tuyết cười nham hiểm nhìn Tử Hiên nói"Anh ngồi đây nha.”
Mới đi tới cửa, Thang Tiệp lanh lẹ kéo cô lại.
"Ui da, đau, cậu bị gì hả?”
"Biết còn hỏi, bây giờ phải làm sao, tự nhiên im hơi lặng tiếng tới đây, khiến tớ không chuẩn bị gì cả.” Thang Tiệp lúng túng, cả khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua.
"Đừng lo lắng, mắc gì phải sợ, tới thì cũng tới rồi, trốn chi nữa."
"Không, tớ không muốn thấy anh ta, phiền cậu dẫn anh ta đi dùm." Thang Tiệp nhất quyết từ chối gặp Tử Hiên.
Ngải Tuyết lặng thinh, tay quàng trước иgự¢, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn biểu hiện kì quái của Thang Tiệp.
"Sao hả?” Thang Tiệp cảm thấy mất tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như thế.
"Cậu làm việc trái với lương tâm nên không dám gặp người ta đúng không?”
"Nào có" Cô chột dạ nói.
Ngải Tuyết vỗ tay "Vậy à, chiều nay có tiệc cậu đi luôn nha, không –được phép – từ chối - ĐI.” Ngải Tuyết bày ra bộ mặt cảnh cáo.
Thang Tiệp muốn cự tuyệt nhưng lời tới miệng đành nuốt xuống bụng.
Năm giờ chiều, Ngải Tuyết kiên quyết kéo Thang Tiệp xuống lầu, cô gái này, vì né tránh Tử Hiên, ngay cả giờ cơm cũng chả thèm xuống ăn. Xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Thang Tiệp núp ở sau lưng Ngải Tuyết, cầm túi xách che mặt.
Tử Hiên vừa liếc qua đã biết là ai, nhếch môi cười tà"A, thì ra là mỹ nhân Thang Tiệp.”
Cả người Thang Tiệp run lẩy bẩy, từ từ hạ túi xách khỏi mặt, cười gượng với anh.
Ngải Tuyết lái xe, suốt đường đi ba người mang tâm trạng riêng không ai nói lời nào, bầu không khí trở nên ngột ngạt, Ngải Tuyết lăm lia liếc hai người bọn họ.
Chắc chắn là đã có chuyện! Mà còn là chuyện không bình thường!
Đến khách sạn, Mộ Dung Kiệt vẫn chưa tới.
"Quý thiếu gia, đã đến giờ có thể đem thức ăn lên chưa?”
"Chờ một chút”
Đợi gần nửa canh giờ, Ngải Tuyết cứ im lặng chăm chú cầm điện thoại lướt web, Mộ Dung Kiệt sải bước đi tới. Bên cạnh có hai người lạ mặt đi cùng.
Ngải Tuyết và Tử Hiên giật mình đứng dậy.
"Ba ——”
"Anh——”
"Ba? ? ? Anh? ? ?" Ngải Tuyết biết Tử Hiên gọi anh là Mộ Dung Kiệt, còn tiếng ba là cho ai?
Mộ Dung Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Tuyết cũng có mặt, hơi bất ngờ, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ bước tới choàng vai cô"Sao em tới đây, hôm nay ở nhà có chuyện gì à?”
Tính là sẽ chất vấn mắng anh vài câu, lại gặp trưởng bối ở đây nên không tiện để nói đành cúi đầu ậm ừ cho qua.
"Mộ Hoa Lan! Cô là?" Quý Hằng nhìn trân trân Ngải Tuyết, tròng mắt trợn to như không thể tin được.
"Ngài biết mẹ cháu?" Kỳ Hạo hết sức ngạc nhiên, người đàn ông này là ai?
"Mộ Hoa Lan là mẹ của cậu?” Tầm mắt Quý Hằng hướng đến Kỳ Hạo
"Dạ, xin hỏi ngài có quan hệ gì với mẹ cháu?” Kỳ Hạo có chút kích động, ông ta biết mẹ mình có khi lại biết được ba của mình chăng?
"Cậu bé, cô gái đó mới vừa rồi kêu cậu là anh thì phải, chẳng nhẽ là em gái của cậu?" Tâm tình Quý Hằng bắt đầu bâng khuâng, Kiệt cùng cô gái đó thân thiết như vậy, chắc là…..
Đừng nói Tử Hiên cũng thích cô gái này nha?
"Dạ, đây là em gái của cháu, là em gái ruột, ngài biết mẹ của cháu, có phải ngài cũng biết cả ba cháu chứ?"
Ý nghĩ sắp tìm được ba thất lạc bấy lâu làm Kỳ Hạo xúc động muốn rơi lệ, đã lâu lắm rồi không một tin tức hay ai nhắc về ba cả. Những năm qua, tìm được ba và em gái là tâm huyết lớn nhất của đời anh.
"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, đều do tôi tạo nghiệt mà ra." Quý Hằng vô cùng đau đớn, nguyện tự đánh mình một cái thật đau.
"Ba, chuyện này là sao? Nghiệp chướng gì." Tử Hiên ngờ nghệch chả hiểu được nội dung câu chuyện, ba anh biết ba mẹ Tiểu Tuyết sao?
Ngải Tuyết cũng ngu ngơ theo, hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Kiệt. Chỉ thấy Kiệt vỗ vai trấn an tinh thần giúp cô, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.
Quý Hằng kéo tay của Kỳ Hạo và Ngải Tuyết đặt vài bàn tay của mình, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn để nói "Hai đứa, ta chính là ba của các con.”
Bùm. Thiên lôi sét đánh cuồn cuộn, tưởng đã nổ luôn Kỳ Hạo và Ngải Tuyết, kể cả Tử Hiên, ba người ai nấy đứng như ૮ɦếƭ lặng.
Ngải Tuyết nhanh chóng rút tay ra, lui về phía sau hai bước, được Kiệt đỡ lại"Ông nói láo.”
Sắc mặt Kỳ Hạo hết đen rồi xanh "Ngài đừng nói giỡn, chuyện này đâu thể đem ra đùa được.”
"Ba, ba mới nói cái gì? Sao ba có thể là ba của Ngải Tuyết?” Tử Hiên phản ứng mãnh liệt, mới nghĩ tới thôi anh cũng đã thấy nực cười, nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ, có bao giờ ba nói đùa qua, chắc chắn là có nguyên nhân??
Quý Hằng nhìn ba người, không nói lời nào, tháo sợi dây chuyền trước иgự¢ xuống, nhìn có vẻ cổ điển cũ kĩ theo thời gian... bên trong mặt dây chuyền là bức hình, mở ra, đưa tới trước mặt Kỳ Hạo.