"Cậu bị bệnh hả? Sao mặt trắng bệch vậy?" Ngải Tuyết đánh đĩa xong đi xuống liền thấy Thang Tiệp trong tình trạng rất phập phồng lo sợ. 1761998
Đưa di động cho cô"Tớ không cố ý nhận điện thoại, chỉ vì lo mê chơi nên…..!”
Ngải Tuyết nhìn danh sách cuộc gọi, trái tim trống tuếch lần nữa dâng lên sự rung động.
"Ừ, tớ không trách cậu.” Ngải Tuyết giấu đi sự mất mác đau thương, cầm ly rượu uống hết một hơi.
"Này, muốn ૮ɦếƭ hả?" Thang Tiệp lấy lại cái ly, bất mãn nói.
Bên kia, Mộ Dung Kiệt đứng ngồi không yên, hễ nghĩ tới Ngải Tuyết đang ở quán bar, tim của anh cứ như bị ai xâu xé.1761998
Lập tức liền lái xe đi kiếm, còn phái thêm người tìm thử những quán bar gần đó.
૮ɦếƭ tiệt, rốt cuộc anh có nói qua rằng cấm cô đi vào những nơi đó hay không, hình như là năm năm trước.
"Đúng rồi, năm năm trước? ? ?”
Anh như nhớ tới điều gì, quay đầu xe chạy thẳng tới quán bar lúc trước.
Vừa vào sàn nhảy, mùi rượu hòa lẫn mùi nước hoa nồng nặc khiến mũi Mộ Dung Kiệt hun lại.
Anh giống như minh tinh tỏa sáng khắp nơi trong sàn nhảy khiến những cô gái phải trố mắt nhìn đến đờ đẫn, thậm chí không ít cô gái mới nhìn qua liền bạo dạn bước tới gần anh tỏ ý quyến rũ.
Liếc nhìn xung quanh thì thấy cô gái ngốc kia đang liều mạng uống rượu còn hơn uống nước.
Anh tức giận"Cút”
Một chữ vỏn vẹn nhưng làm cho đám ma nữ háo sắc kia sợ mấy phần.
"Thật hung dữ ”
"Nhưng anh ta rất đẹp trai nha” 1761998
Mộ Dung Kiệt bỏ ngoài tai những lời đó, trực tiếp đi tới chỗ Ngải Tuyết, đưa tay giật lại ly rượu cô định uống.
Thang Tiệp đã hết cách với cô chợt nhìn thấy Mộ Dung Kiệt thì tựa như nhìn thấy cứu tinh.
“Thiếu gia Mộ Dung”
Ngải Tuyết đang uống loáng thoáng nghe Thang Tiệp gọi tên Mộ Dung tâm tình bắt đầu bực dọc vô cớ.
Lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, bấu víu cổ Thang Tiệp “ Cái gì mà thiếu gia Mộ Dung, cấm cậu nhắc anh ta ở trước mặt tớ, ha ha, rượu, cho tôi rượu.”
Mộ Dung Kiệt tức tới tím mặt, kéo cô vào lòng”Em tỉnh lại cho anh.”1761998
Nôn —— nôn ——
Ngải Tuyết cảm thấy dạ dày sôi trào. Khó chịu muốn ૮ɦếƭ đi được.
“A ~~ thế nào? Không thoải mái sao?” Mộ Dung Kiệt đỡ bả vai cô, vỗ vỗ gương mặt phính hồng vì rượu của cô.
“Cô ấy uống rất nhiều rượu, khuyên cỡ nào cũng không nghe, nên bây giờ say mèm.”
Mộ Dung Kiệt dễ dàng ôm cô xuyên qua đám người trên sàn rời khỏi quán bar rồi đặt cô vào trong xe, Thang Tiệp luôn theo sát phía sau.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Thiếu gia Mộ Dung, phiền anh đưa Tiểu Tuyết đến nhà tôi dùm! Tôi có thể chăm sóc tốt cho cô ấy”
1761998
"Không cần, phụ nữ của tôi tự tôi mang về nhà chăm sóc, lên xe đi, tôi đưa cô về, chỉ đường cho tôi.”
"Nhưng Tiểu Tuyết……." Thang Tiệp vốn có lời muốn nói nhưng nhìn thấy sắc mặt của bổn thiếu gia hơi nhăn nhó liền im bặt nuốt xuống bụng.
Suy nghĩ lại thì dù sao Tiểu Tuyết cũng không quên được anh ta, chi bằng thừa cơ hội này làm lành cho bọn họ. Hehehe.
Chờ Thang Tiệp xuống xe, Mộ Dung Kiệt không thể chờ đợi hung hăng hôn khắp khuôn mặt nhỏ bé của Ngải Tuyết.
Khuôn mặt này khiến anh ngày nhớ đêm mong.
"Bảo bối” Mộ Dung Kiệt thỏ thẻ vào tai cô, tay cầm lên nhánh tóc vuốt vuốt rồi đưa lên mũi ngửi mùi hương quen thuộc đã thiếu vắng bấy lâu.1761998
Ngón tay chạm lên cánh môi anh đào, nhớ tới cảnh tượng kia anh liền cảm thấy rộn rạo nuốt ngụm nước bọt.
Ngải Tuyết uốn éo người, cứ cảm giác có cái gì đó chạy trên mặt mình.
Bụp ——
Trong giấc ngủ Ngải Tuyết bực bội giơ tay đánh loạn xạ kẻ đang làm phiền mình ngủ, lúc sau mới chịu yên tĩnh nằm ngủ.
Mộ Dung Kiệt híp mắt, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, ngủ cũng còn hung hăng.
Nâng cằm của cô, hung hăng hạ môi mỏng xuống, ngậm lấy môi cô, cạy hàm răng rồi luồng lách đầu lưỡi vào khoang miệng của cô, càng hôn càng muốn được nhiều hơn.
Ngải Tuyết đang ngủ ngon lành, cô mơ thấy mình và Mộ Dung Kiệt ở cùng nhau, ôm nhau, hôn nhau, rồi triền miên với nhau, tình tiết cứ theo đó ngày một hấp dẫn.
Trong miệng liên tục phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ"Kiệt”
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt hiện lên sự vui sướng, lay lay bả vai cô"Bảo bối, em vừa nói cái gì? Em mới kêu tên anh đúng không?” 1761998
"Kiệt Kiệt huhuhu, anh không cần em nữa đúng không? Anh là tên bại hoại, dám cúp điện thoại của em, em ghét anh, em sẽ không tha thứ cho anh. Huhuhu”
Ngải Tuyết đang ngủ lại òa khóc như đứa trẻ, khóc rất thương tâm.
Lần này Mộ Dung Kiệt cũng phải chịu thua đầu hàng trước người phụ nữ này, sao cô có thể xấu tính như thế, anh vốn muốn buông tay cô, vốn muốn từ bỏ cô bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng chỉ mới hai ba câu của cô, tim của mình lại mất đi ý thức đập loạn nhịp.
Ai nói anh không cần bảo bối, anh cần mà rất cần nữa là khác, chỉ mong cô mãi mãi bên cạnh mình.
Đúng, anh thừa nhận, mình là kẻ vô dụng, chỉ cần người phụ nữ này vừa mở miệng, cái gì anh cũng không muốn quản nữa.
Nào là mặt mũi của anh, nào là tôn nghiêm của anh, rồi tới giới hạn của anh.
Miễn là có bảo bối, đối với anh là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.
Tất cả của cô đều là của anh, từ tâm hồn đến thể xác.
Kéo Ngải Tuyết đến bên cạnh mình, hôn lên giọt nước mắt của cô, thì thầm nói"Bảo bối, anh là tên bại hoại, anh làm em đau lòng khổ sở, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh nha?
Từ nay về sau anh hứa sẽ không tái phạm nữa, anh hứa không độc tài không bá đạo với em, anh sẽ xem em như nữ hoàng mà nâng niu trong lòng? Được không bảo bối?”
Ngải Tuyết lơ mơ nghe được tiếng nói, có người cứ nói vào tai cô, chịu không? Rồi sai trái, độc tài?
"Tiểu Tuyết, bảo bối của anh, em là người phụ nữ của anh, tha thứ cho anh được không?”1761998
"Ừ” Thật ồn ào.
Mặc dù Ngải Tuyết còn mê man ngủ, nhưng từ ‘ừ’ lại truyền tới tai Mộ Dung Kiệt rất rõ ràng khiến toàn thân anh sôi sục.
Không cần nói gì nữa? Đã đồng ý rồi, thì đừng hòng trốn thoát.
Ôm cô, hôn cô, Mộ Dung Kiệt, mày còn nhịn gì nữa? Ăn cô luôn đi. O.o
Ý nghĩ vừa chớp nhoáng, đã làm cho cả người anh nhộn nhạo. Ngay lập tức cởi hết quần áo của mình và của cô ra, rồi ôm cô tiến về hàng ghế phía sau.
"Mẹ, mẹ nhìn chiếc xe bên đường kìa, sao nó cứ nhún liên tục vậy.” Bạn nhỏ vì tò mò đưa tay chỉ trỏ hỏi mẹ.
"Đi thôi, chiếc xe đó nhất định có bom sắp sửa nổ y như trên TV có chiếu qua, con à chúng ta chạy mau." Người mẹ đầy mồ hôi hột. May mắn nhờ đầu óc lanh lẹ nghĩ cớ.
Nhục dục đi qua, mặt Ngải Tuyết vốn đã hồng hào nay càng kiều diễm ướƭ áƭ, khiến Mộ Dung Kiệt càng thêm hài lòng giúp cô mặc quần áo tử tế, lái xe tới căn biệt thự. Gọi là Thiên Trang.
Khác xa với biệt thự nhà Mộ Dung.
Căn biệt thự này do Mộ Dung Kiệt bí mật thiết kế xây dựng ở vùng ngoại ô. Là một nơi riêng tư của anh mỗi khi muốn tránh xa thành phố phồn hoa đô thị.
Ở nhà Mộ Dung, anh như vị Thái Tử nổi bật giữa đám tùy tùng, còn nơi này, anh chính là vị đế vương một tay che trời.
Đây là chỗ để anh hay lui tới mỗi khi rời khỏi nhà Mộ Dung, anh muốn tự lực gầy dựng lên vương quốc của riêng mình.
Sau này, anh sẽ cùng bảo bối sống ở đây, để cô trở thành nữ hoàng duy nhất trong căn biệt thự này.
Giống như anh đã từng hứa với cô ‘ Anh làm vua, cô làm nữ hoàng ’.
Đi vào từ cửa chính, với tốc độ xe thể thao bình thường cũng ít nhất phải chạy mất mười lăm phút, mới có thể đi đến phòng ngủ, trong biệt thự có đủ phòng ăn, phòng tập thể hình, phòng khách rồi hồ bơi.
Thậm chí có cả phòng chơi game. Bên ngoài biệt thự có tầng hầm để hang loạt các siêu xe, đều là hãng xe có tiếng bậc nhất trên thế giới, xe hơi có, xe đua có, xe mô tô cũng có. Bên ngoài vườn hoa, có bồn phun nước và một suối nước nóng quanh năm luôn được giữ nhiệt ở mức 37-40 độ.
Đám người tinh anh nhất của Long Hổ bang cũng ở đây, nên căn biệt thự được bảo vệ rất nghiêm ngặt.
Lái xe vào cổng biệt thự, mọi người ai nấy cung kính đứng chào.
Mộ Dung Kiệt lạnh nhạt gật đầu, ném chìa khóa xe cho Tử Mặc rồi ôm lấy con mèo ngủ say chạy thẳng lên lầu.
Trương Thiên đi tới bên cạnh Lãnh Băng, hết sức khó hiểu"Lần trước đại ca nói không cần con nhỏ đó nữa, chẵng lẽ chúng ta nghe nhầm sao?” 1761998
"Chỉ có đầu heo nhà anh mới tin câu nói đó! !" Lãnh Băng châm chọc Trương Thiên.
"Thôi đi, bổn đại gia này không có ngốc đến mức đó.”
Mộ Dung Kiệt ôm Ngải Tuyết đi qua đại sảnh rồi lên thẳng phòng ngủ, dọc theo đường đi, hộ vệ và bảo mẫu cung kính cúi đầu, mặc dù cảm thấy tò mò đối với cô gái nằm trong lòng của đại ca.
Nhưng chả ai dám lên tiếng hỏi nhiều. Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên đại ca dẫn phụ nữ về nhà.
Đặt Ngải Tuyết lên giường, vuốt ve từng tấc da thịt của cô, anh tham lam cảm giác này, cái cảm giác độc chiếm cơ thể cô, không cần chạm cũng có thể nhìn thấy cô.
"Bảo bối, em xấu lắm, em trộm trái tim của anh đi rồi, nên em phải chịu trách nhiệm tới cùng, biết không? Hả?”
"Anh yêu em, thật lòng rất yêu em, bất kể sau này có chuyện gì, cấm em rời xa anh, mãi mãi bên cạnh anh.”
"Dù cho năm mươi năm, anh vẫn một lòng một dạ yêu em.” 1761998
"Anh không mong em sẽ thương anh, miễn là em làm bạn đời với anh kiếp này là được, cho nên đừng đối xử tàn nhẫn với anh nữa.”
"Em có biết không? Cuộc sống của anh là một màu ảm đạm chỉ thuộc thế giới màu đen, nhưng anh tình nguyện để em bước vào cuộc sống của anh."
"Nếu em cô đơn, anh luôn ở bên cạnh ôm em vào lòng; nếu em đau buồn, anh thay em lau đi giọt nước mắt; nếu em yêu anh, anh sẽ làm tất cả để thế giới này biết; nhưng em rời khỏi anh, anh nhất quyết không cho phép.”
Ngải Tuyết vẫn còn ngủ, nhưng bên tai cứ loáng thoáng nghe được tiếng ai nói rất thâm tình, rất ấm áp, khiến tim cô cũng trầm luân theo.
Tuy nhiên, lời tâm tình sao có phần ưu thương quá, khiến người nghe đau lòng biết dường nào.
Vào lúc đó, bao nhiêu uất ức giấu kín trong lòng nay càng thêm nặng nề hơn, khóe mắt lăn dài nhữnh giọt nước trong suốt, trong miệng cũng khô khốc. 1761998
"Bảo bối, đừng khóc, bảo bối, tỉnh dậy.”
Ngải Tuyết miễn cưỡng mở mắt, đầu đau dữ dội"Nước” khát quá.
Mộ Dung Kiệt lập tức rót cốc nước đem tới, đỡ cô ngồi dậy"Há miệng.”
Ngải Tuyết nghe lời uống cạn cốc, bất thình lình mở to đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt cứng đơ, ngụm nước còn trong họng muốn nuốt xuống cũng không được cứ nằm ở cuống họng.