"Đừng kích động, chờ đại ca tỉnh lại hãy nói.”
"Mang cô ta cút đi cho tôi, nếu cô dám xuất hiện ở trước mặt đại ca lần nữa, tôi lập tức đưa cô về Tây Thiên!" Trương Thiên cảnh cáo Kỳ Hạo.
Kỳ Hạo nhéo ở nhân trung của cô, Ngải Tuyết từ từ tỉnh lại, nước mắt vô thức lăn dài bên má.
Kỳ Hạo nhìn Ngải Tuyết, nói từng câu từng chữ với Trương Thiên:
"Yên tâm, về sau em gái tôi và đại ca các người sẽ đường ai nấy đi, tôi không để Vi Vi gặp lại hắn ta lần nào nữa, cũng xin các người đừng xuất hiện ở trước mặt Vi Vi nhà tôi!"
Giọng điệu của Kỳ Hạo lạnh nhạt, cứ như sự cường thế của Trương Thiên không hù được anh. Đỡ cái xác không hồn của Ngải Tuyết, từng bước từng bước đi khỏi bệnh viện
"Người phụ nữ này, tuyệt đối không thể trở lại!” Cô cư nhiên làm đại ca tổn thương thành cái bộ dáng này, cho dù cô đối với đại ca rất quan trọng nhưng vẫn không có cách nào ở bên cạnh đại ca.
"Anh định xử lý như thế nào? Gi*t cô ta sao? A, đến lúc đó đại ca không thấy cô ta mà tìm ra được anh, lúc đó anh hối hận cũng không kịp!" Lãnh Băng ném cho Trương Thiên cái nhìn sắc bén, không dùng đầu óc tính toán gì cả.
Ngải Tuyết về nhà nhốt mình trong phòng suốt ba ngày liền, cơm nước cũng không ăn, đôi môi tái nhợt, sắc mặt trắng bệch không chút máu.
Kỳ Hạo cứ như thường lệ bưng thức ăn vào phòng"Vi Vi, em có thể không nói nhưng phải ăn gì đi chứ, chỉ sợ anh ta chưa ૮ɦếƭ thì em đã ngã quỵ trước!”
Ngải Tuyết mắt ngơ tai điếc.
"Cho dù không vì người khác, em cũng nên nghĩ tới anh, anh là anh trai của em, em bắt anh cả ngày phải nhìn em như vậy, anh rất đau lòng Vi Vi! Anh đã đồng ý với mẹ chăm sóc em thật tốt, nhưng bây giờ em thử nhìn em lúc này xem? Anh lấy gì để nói với mẹ đây?
Ngải Tuyết, anh biết trong lòng em rất khó chịu, nhưng em cũng không nên ђàภђ ђạ chính mình, trước tiên chăm sóc mình thật tốt mới có thể lo tới người khác. Ngay cả cơm không ăn nước không uống, em muốn cứ như vậy mà ૮ɦếƭ dần sao? Muốn anh vì em mà đau lòng tự trách. Bây giờ em nhịn đói anh ta có thể khỏi bệnh sao? Coi như anh cầu xin em đi, vì anh, em ăn một chút có được không?”
Kỳ Hạo rất tức giận, nhìn cô uể oải không sức sống như thế, tim của anh như bị ai Ϧóþ chặt.
"Anh Hạo, em xin lỗi” Giọng nói Ngải Tuyết khàn đặc.
Nhìn anh trai vì cô mà lo lắng, Ngải Tuyết vô cùng áy náy, cô chỉ biết sống cho bản thân, lại không nghỉ đến sự thống khổ của người bên cạnh.
"Vi Vi ngoan, những gì anh làm đều vì muốn tốt cho em, không nên nói nhiều, trước hãy uống ngụm nước, xem môi tím tái hết rồi kìa!”
Ngải Tuyết uống hết ly nước, trên mặt Kỳ Hạo xuất hiện nụ cười bao ngày qua không thấy.
"Muốn uống nữa không?”
"Uống nữa.”
"Được, anh lấy cho em, mà em nhiều ngày chưa ăn gì, nên húp cháo, nếu không dạ dày sẽ khó chịu!”
"Vâng!"Ngải Tuyết cắn môi"Cám ơn anh.”
"Ngốc, chúng ta là anh em đâu cần phải nói những lời đó.”
Ngải Tuyết vừa rời khỏi bệnh viện, ông cụ Mộ Dung hấp tấp chạy tới.
Nhìn cháu đức tôn bảo bối duy nhất của ông nay không nhúch nhích hoạt bát như hằng ngày khiến ông đứng lặng người, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
"Chuyện gì xảy ra?Đây là chuyện gì hả? A, buổi sáng không phải rất tốt sao? Thế nào lại xảy ra tai nạn? Nha đầu Ngải Tuyết đâu?Cô ta ở đâu?Tôi muốn hỏi cô ta, có phải ђàภђ ђạ cháu tôi đến ૮ɦếƭ cô ta mới hài lòng?
Tức ૮ɦếƭ tôi rồi, tôi sắp tức điên lên rồi!” Ông cụ liên tục đập cây gậy xuống nền đất lạnh băng, lời nói ngày một lớn.
"Ông cụ bình tĩnh, đại ca cần nghỉ ngơi, ông cụ ngồi xuống trước đã, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, sẽ nhanh chóng tỉnh lại." Tử Mặc đỡ ông cụ ngồi xuống, luôn tay vỗ lưng ông an ủi.
Ông cụ chưa bao giờ nhìn thấy qua bọn họ, cảm giác hơi là lạ, người thân bên cạnh Kiệt căn bản ông đều biết rõ"Các người là….?”
Trương Thiên gấp gáp nói"Chúng tôi là thủ hạ của đại ca.”
Ông cụ hoài nghi"Thủ hạ? ?Thủ hạ cái gì?”
"Ha ha, vốn là nhân viên quèn cấp thấp, nên ông cụ khó có thể nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi đều là nhân viên mới, cháu tên Tử Mặc.”Tử Mặc vội vàng nói một loạt, bất mãn trợn mắt nhìn Trương Thiên.
Đại ca nói rồi, mặc cho anh lăn lộn thủ đoạn trong hắc bạch như thế nào tuyệt đối không được nói ông cụ nghe.
Trương Thiên nhún vai, vô tình thôi mà, không được sao!
Suốt ba ngày liền, sang ngày thứ tư, Mộ Dung Kiệt khẽ mở mắt, nhìn thấy Trương Thiên, Tử Mặc, Lãnh Băng, còn có ông cụ, bốn đôi mắt nhìn anh như sinh vật lạ.
"A, đại ca, rốt cuộc anh cũng tỉnh!" Trương Thiên và Mộ Dung Kiệt không hẹn mà chạm mắt nhìn nhau, Trương Thiên ôm anh mừng rỡ khóc, đường đường là đàn ông mạnh mẽ ấy thế mà lại rưng rưng khóc.
Mộ Dung Kiệt nhíu mày, Tử Mặc kéo anh ta ra chỗ khác"Giữ thể diện dùm.”
"Tôi đây chính là không có tiền đồ vậy đó được không? Đại ca tỉnh lại, làm tôi cảm động muốn ૮ɦếƭ. . . . . .”
"Oa —— tiểu tử thúi mắc gì nhéo tôi? ?"
Trương Thiên nhảy đong đỏng, muốn nổi giận lại cười hì hì.
"Ha ha, đại ca tỉnh làm áp lực bao ngày qua của tôi tự nhiên bay đi haha…… đại ca, có gì không đúng!”
Tử Mặc toát mồ hôi với cái miệng thối của ‘Trương Heo’ kìa!
Mộ Dung Kiệt liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng xinh đẹp mình cần tìm, cảm giác mất mác cuốn lấy cả trái tim"Cô ấy đâu?”
Khỏi cần nghĩ cũng biết đại ca nói tới ai, nhất thời bầu không khí trở nên kì lạ ai nấy đều trầm mặc.
"Kiệt, ông cụ trước mặt cháu, cháu không hỏi, tỉnh lại liền kiếm cô ta, nha đầu đó hại cháu chưa đủ thảm sao?”Ông cụ hơi bực, đến tận bây giờ vẫn nhớ tới nha đầu đó.
"Ông đứng chình ình như vậy chẳng lẽ không khỏe sao?"Cử động cơ thể, có chút đau, chỉ vào băng gạc trên đầu hỏi"Lúc nào tháo?”
"Thiếu gia chớ vội, đầu của anh chỉ bị thương nhẹ, đợi thêm mấy ngày nữa hãy tháo!"Bác sĩ vào chuẩn bị khám bệnh cho anh.
"Không có gì khác thường, ở lại bệnh viện quan sát vài ngày nữa là được! Tôi đi trước, có chỗ nào không thoải mái cứ nhấn chuông, tôi lập tức tới ngay."
"Không cần, cơ thể của tôi nên tôi hiểu rõ, tôi muốn lập tức xuất viện, còn cái đầu bư này tháo xuống cho tôi!”
"Không được, cứ ở đây, công ty và chuyện trong nhà đều có người xử lý, vắng cháu trái đất vẫn quay đấy, cháu nghe lời ông đừng để ông phải lo lắng."
Ông cụ cương quyết chặt đứt ý nghĩ của Mộ Dung Kiệt.
"Vậy cũng được, nhìn đôi mắt của ông đỏ hoe như vậy chắc đêm qua đã thức trắng, chỉ cần ông đồng ý về nhà an tâm ngủ thật ngon, cháu sẽ ở lại đây nghe theo lời của bác sĩ được không?”
Ông cụ hài lòng, nở nụ cười hiền hậu, không có việc gì là tốt rồi."Tốt, ông trở về ngủ ngay, nhưng ông không cho phép cháu thừa dịp này mà trốn đi!”
"Biết rồi!”
Ông cụ vừa đi, Mộ Dung Kiệt thở phào nhẹ nhõm, tựa đầu vào gối, nhìn ba người trước mặt.
"Vất vả cho mấy người.”
Oanh ——
Những lời này chả khác gì quả lựu đạn muốn nổ tung đầu bọn họ.
Đại ca nói: vất vả cho bọn họ? ? ?
"Đại ca, anh vừa nói gì?Vất vả cho chúng tôi?" Trương Thiên nghĩ lỗ tai của mình có vấn đề, nếu không, sao anh có thể nghe được lời này từ chính miệng đại ca.
Mộ Dung Kiệt nhếch miệng"Không có gì, anh nghe lầm!”
"Tôi có điên mới nghe lầm, đại ca, lúc nãy anh thật đáng yêu!”Trương Thiên cả gan nói.
Lãnh Băng nhìn Mộ Dung Kiệt đen mặt, nhanh lôi kéo miệng bự kia đi chỗ khác"Anh còn nói thêm lời nào nữa thì chúng tôi cũng không cứu được anh đâu!”
Trương Thiên ý thức nhìn tình huống hiện tại, mồ hôi chảy ròng ròng, anh điên mất rồi mới nói đại ca đáng yêu, mẹ nó, anh muốn cắn lưỡi mình cho xong.
"Cô ấy đâu?"Mộ Dung Kiệt chuyển ánh mắt tới Lãnh Băng.
Lãnh Băng nhún vai: "Ở Kỳ gia, mọi thứ rất tốt!”
Mộ Dung Kiệt ậm ừ lấy lệ"Cô ấy…. có tới đây lần nào không?”
Lãnh Băng vừa định mở miệng liền bị Trương Thiên cắt đứt"Đại ca, anh đừng nghĩ đến cô ta, người phụ nữ đó chưa một lần đến thăm anh, em đi tìm cô ta, cô ta còn nói anh ૮ɦếƭ đi còn tốt hơn, người phụ nữ như vậy, anh còn nhớ thương tới làm gì?"
Lãnh Băng và Tử Mặc đều phải khi*p sợ nhìn Trương Thiên.
Tiểu tử này luôn ở phòng bệnh ngay cả kêu đi ăn cơm cũng chống đối như chống giặc, lấy đâu ra đi kiếm Ngải tuyết?
Trương Thiên nháy mắt ra hiệu với Lãnh Băng, cô lập tức hiểu được.
Nhìn đi chỗ khác"Đúng vậy, cô ấy chưa từng tới đây!”
Tim Mộ Dung Kiệt đau ê ẩm, đúng thôi, cô ấy hi vọng mình ૮ɦếƭ còn không kịp? Chớ nói chi đến gặp mình!
Ha ha, đều do mình suy tưởng viễn vong, chỉ tự mình đa tình.
Đáy mắt Mộ Dung Kiệt tràn đầy sự ưu thương, đau khổ.
"Đại ca cứ tin tôi, trên đời này không thiếu phụ nữ, lấy điều kiện của anh mà nói, tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay mấy cái, cả thành phố S ít lắm cũng lượm được mấy trăm cô cho anh.”
Đại ca của anh từ khi nào lại nhất kiến chung tình với người phụ nữ đó, nhưng lời này anh đời nào dám nói ra, bởi vì, anh nhìn thấy sắc mặt của đại ca thâm trầm đến đáng sợ, cứ như lặn sâu dưới đáy đại dương không cách nào nhìn thấu, chỉ sợ anh lỡ lời nữa ngay cả tay cũng bị phế .
"Phụ nữ có đầy, nhưng tôi chỉ cần Ngải Tuyết."
Ba người đưa mắt nhìn lẫn nhau, xem ra đại ca đã bị nha đầu kia trói chặt luôn rồi, tình yêu này, vùi lấp cũng không cạn đâu.
"Đại ca, người phụ nữ đó….. anh còn thương sao?”
Kiệt cúi đầu trầm tư, gần nữa ngày mới ngẩng đầu, lắc đầu.
"Thôi đi, cô ấy hận tôi tới thấu xương coi như miễn cưỡng ở chung, nếu không phải cô ta bị tôi ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ thì chính tôi cũng bị cô ta ђàภђ ђạ lại, haizz”
Trong tình yêu, người yêu thật lòng nhất luôn là người đau khổ nhất!!!
Anh không biết là mình có được tính là một người thâm tình không.Nhưng anh cũng có kiêu ngạo của mình, cũng có giới hạn cho riêng mình không ai có thể chạm tới.
Cho dù ngày đó anh vứt bỏ tự tôn quỳ xuống xin lỗi cô nhưng đổi lấy đều là lời nói lạnh nhạt mỉa mai của cô.
Đã đến lúc anh phải bỏ xuống thứ tình cảm đơn phương này?
Mộ Dung Kiệt ngồi trên giường châm điếu thuốc hút.
"Đại ca!”
"Đại ca, anh không nên hút thuốc lá.”
Mộ Dung Kiệt vẫn hung hăng hút liền hai hơi thuốc, rồi dập tắt.
Anh đang nghĩ, có lẽ vừa mới bắt đầu thì không nên để cho cô xuất hiện ở trong cuộc đời mình, có như thế anh mới không nếm qua tư vị hạnh phúc là gì.
Từ nhỏ hai chữ hạnh phúc đối với anh mà nói rất xa vời không tồn tại, nếu có thể anh mong mình sống mãi trong bóng tối, quyết không khát vọng cái hạnh phúc nhỏ bé mong manh kia.