"Anh nói cái gì, ba ngày trước, mẹ hắn mất?”Anh chẳng dám tưởng tượng, nếu sự thật là như vậy, anh lấy gì cầu xin sự tha thứ từ bảo bối của anh.
"Nghe nói đại ca đi được một lát lập tức xảy ra chuyện!”Giờ phút này Trương Thiên cò phần đồng tình với đại ca, tình huống thế này, sợ rằng đại ca và Ngải Tuyết chỉ càng thêm rối.
Dù Ngải Tuyết có ngoan ngoãn cỡ nào, chỉ sợ cũng sẽ không tha thứ cho anh.
"Ba ngày trước? ? ? Ba ngày trước! ! ! Trời ơi, không” Mộ Dung Kiệt đi tới đi lui trong phòng làm việc, bây giờ anh rất hối hận vì lúc đó quá lỗ mãng.
Anh phải nên tin tưởng cô chứ?Cô nói rất đúng, giữa hai người nếu không có sự tin tưởng, thì làm sao sống cùng nhau.
"Không được, phải đi tìm cô ấy."Lấy áo khoác chạy vọt ra ngoài.
"Này, đại ca, anh biết chị dâu nhỏ ở đâu sao?”Trương Thiên lắc đầu, chỉ có chị dâu nhỏ mới có khả năng làm đại ca mất đi phong độ thường ngày.
Quả nhiên, Mộ Dung Kiệt thu hồi bước chân, quay đầu lại trừng mắt liếc anh"Vậy còn không mau tra ra?”
"Đại ca, đừng nóng vộimà, tôi biết chị dâu nhỏ ở đâu, tôi dẫn đại ca đi!"Trương Thiên vui vẻ chạy đến trước mặt anh, thấy Mộ Dung Kiệt hận không thể làm thịt anh.
Ba chiếc xe sang trọng chạy một mạch trên đường cao tốc về phía ngoại ô, oai nghiêm dừng trước cửa lớn nhà Kỳ gia, đường rất chật hẹp nên những chiếc xe vừa vào đã trở thành tâm điểm cho bao ánh nhìn.
Đám người càng tới càng nhiều, họ đều là dân chúng bình thường, một vùng làng quê chưa đến mức gọi là nghèo lại có những chiếc xe phô trương quá mức đậu ở đây như thế. Xung quanh dưới lầu hay trên lầu đều đứng đầy kín người. Nhưng chỉ thấy đám hộ vệ mặc áo đen thắt chặt an ninh bên ngoài.
Ai cũng nghi hoặc, sao đại BOSS có thể đích thân đến cái vùng nhỏ bé ngoại ô này?" Ơ ơ, đây là thế nào?" Kỳ Hạo và thím Diêu Dịch Hàn nghe tiếng chạy ra, từ cửa sổ nhìn ra thấy một đám người áo đen.
"Thím, cho hỏi Ngải Tuyết có ở nhà không?"Tào Hổ đi tới bên Diêu Dịch Hàn, cung kính nói.
"Ngải Tuyết? Ngải Tuyết là ai?" Cái này không trách bà được, bà thật sự không biết Vi Vi còn có tên Ngải Tuyết.
Mộ Dung Kiệt ra hiệu bảo Tào Hổ đem hình cô ra.
"À, thì ra các người tìm Vi Vi, nó có ở đây, ở bên trong, mời vào!" Mặc dù Diêu Dịch Hàn lớn tuổi nhưng đối với sắc đẹp của Mộ Dung Kiệt vẫn đơ người không miễn dịch.
Hơn nữa một thân toàn hàng hiệu xe xịn, vừa nhìn cũng biết là tổng giám đốc tập đoàn lớn.
Hai mắt bà lấp lánh sáng rỡ như ánh mặt trời.
Hấp ta hấp tấp chạy lên lầu gõ cửa phòng Ngải Tuyết. Ngải Tuyết khẽ chau mày, mặc dù không thích bà thím này, nhưng vẫn nên lễ phép với bề trên.
"Chuyện gì?"
"Vi Vi, bên ngoài có người tìm con, có phải bạn trai của con không? Thoạt nhìn có vẻ rất nhiều tiền đây" Diêu Dịch Hàn có bàn tính riêng trong đầu, nếu là bạn trai của Ngải Tuyết, người làm thím như bà cũng không nên bạc đãi đứa cháu này.
Trong tim Ngải Tuyết như lệch đi một nhịp, bạn trai cô? Thoáng một cái đã mấy ngày không gặp anh, những ngày qua bận rộn khiến cô tí xíu nữa là quên đi sự tồn tại của anh.
Nhớ tới mẹ vì anh mà ૮ɦếƭ, trong lòng của cô liền dâng lên sự oán hận.
Không chút do dự đóng cửa lại"Làm phiền thím đi xuống nói cho anh ta biết, mọi thứ đã kết thúc, sau này không cần tìm cháu nữa!”
"Trời ơi, cái con bé này, cần gì nghiêm trọng thế? Cháu tự đi gặp cậu ta mà nói!”
"Cháu nói rõ rồi, thím đi nói với anh ta dùm, cháu không muốn nhìn thấy anh ta nữa, cho dù chỉ một chút, xin an ta cách xa cháu ra, rời khỏi căn nhà nhỏ này, tránh để giày anh ta bẩn, cháu đây không đền nổi!”
Mộ Dung Kiệt từ ngoài cửa đi tới chỉ nghe thấy toàn tiếng Ngải Tuyết rống giận, tim của anh như ong chích xâu xé từng mảnh.
"Cái đó, thật xấu hổ với cậu, con bé này do mẹ mới qua đời nên tâm tình không tốt, cậu đừng để ý, ha ha...!”
Kiệt cau mày, khoát tay ý bảo bà đi xuống.
Buồn bã nửa ngày, giơ tay lên, gõ cửa. Tiếp tục gõ.
"Cháu nói hết rồi mà, cháu không muốn….." Ngải Tuyết bị quẫy nhiễu quá mức chịu đựng đành kéo cửa phòng ra, những lời nói kế tiếp như kẹt ở cuống họng.
"Ngải Tuyết, anh”
Phanh ——
Mộ Dung Kiệt mới vừa nói một câu, Ngải Tuyết nhẫn tâm đóng cửa lại.
"Bảo bối, em mở cửa đi, em mở cửa nghe anh giải thích đi!”Mộ Dung Kiệt gấp gáp nói.
"Mộ Dung Kiệt, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi hận anh, tôi hận anh ૮ɦếƭ đi được!” Ngải Tuyết cắn chặt môi, tại sao anh còn xuất hiện ở trước mặt cô, anh ta sợ mình còn chưa làm mọi chuyện đủ loạn sao?
"Anh biết sai rồi, thật đó, em mở cửa nghe anh giải thích được không?"
"Không có gì phải giải thích.”
"Mộ Dung Kiệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không, không bao giờ tha thứ!" Khóe miệng Ngải Tuyết dâng lên nụ cười lạnh.
Kiệt nhẫn nại, đi xuống kiếm Diêu Dịch Hàn hỏi"Còn cách nào đi vào trong?”
"Theo tôi nhớ thì có, đi theo tôi.” Diêu Dịch Hàn dẫn Kiệt đi tới cửa sau, tháo khoen cái chốt ở cửa sau"Ha ha, thiết kế như vậy chủ yếu phòng tránh lúc quên đem theo chìa khóa!”
Mộ Dung Kiệt nhíu mi nhăn mày, đáng ૮ɦếƭ, nếu như không may gặp phải kẻ ςướק, chẳng lẽ phụ nữ của anh đang gặp rất nhiều nguy hiểm sao?
Tạm thời cánh cửa này giúp anh, nên anh không so đo.
Nhảy vào cửa sổ, quay đầu dặn dò Tử Mặc "Đợi ở bên ngoài, không có việc gì tuyệt đối không được đi vào.”
"Vâng”
Vòng qua một căn phòng, Kiệt thuận lợi đi vào phòng ngủ của Ngải Tuyết.
Trong mắt Ngải Tuyết tràn đầy khi*p sợ xen lẫn tức giận"Sao anh vào được đây?”
"Đại khái em vẫn chưa hiểu rõ thiết kế của căn nhà này, anh đi vào từ cửa sổ.” Kiệt nhếch miệng cười, cố gắng kéo Ngải Tuyết vào trong иgự¢.
Ngải Tuyết né tránh anh như tránh tà, mở cửa, lạnh lùng nói"Nơi này không hoan nghênh anh, mời đi ra giùm.”
Mộ Dung Kiệt ngượng ngùng sờ chóp mũi"Anh không biết phải giải thích như thế nào, cùng lắm anh nhận lỗi với em chịu không?”
"Nói xin lỗi? Anh cho rằng lời xin lỗi có thể giải quyết mọi chuyện sao? Vậy tôi Gi*t cả nhà anh, sau đó nói lời xin lỗi anh chấp nhận không?”Ngải Tuyết hừ nhẹ.
Mộ Dung Kiệt hết lời để nói"Phải làm sao em mới chấp nhận lời xin lỗi của anh?”
"Dù có như thế nào tôi cũng quyết không tha thứ, anh đừng lãng phí lời vàng ý ngọc nữa, mời anh rời đi.”
Ngải Tuyết thờ ơ khiến tim Mộ Dung Kiệt đau thắt "Không, anh không đi, em là của anh, phải đi em cũng phải cùng đi với anh.”
Ngải Tuyết cười mỉa, vẻ mặt hiện lên nhiều phần chán ghét"Mộ Dung Kiệt, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ thích anh, miễn cưỡng ở cùng anh chỉ vì anh giải quyết nợ nần thay ba nuôi của tôi, tôi rất biết ơn nên phải báo đáp ân tình của anh, bây giờ, hai chúng ta không ai nợ ai, anh cho rằng tôi còn có thể ở cùng anh sao?”
Mộ Dung Kiệt nắm chặt bàn tay, đáy mắt ánh lên sự ưu thương và giận dữ"Anh không tin, thời điểm ở La Mã, sau khi em khôi phục trí nhớ rõ ràng em nói yêu anh, còn chiếc nhẫn tình yêu kia nữa (chương 152), không phải ai cũng có thể đeo lên được, lúc này em lại nói không yêu anh, em cho rằng anh tin được sao?”
Ngải Tuyết cười lớn, nước mắt từ khóe mắt lăn dài bên má"Tới lúc này tôi cũng chưa từng nghỉ tới thì ra lại có người ngây thơ đến vậy, nhẫn tình yêu hả, khi đó mọi thứ tôi đều không nhớ ra, lấy cái gì yêu anh, ngây thơ vừa thôi, chẳng lẽ ai nói chữ yêu anh liền tin hết sao? Anh nghe cho kĩ đây, tôi không thích anh, tuyệt đối không, anh hài lòng chưa? Trước kia, tôi đối với anh một lòng cảm kích, hiện tại, chỉ một lòng oán hận!”
Ngải Tuyết giơ tay phải tháo chiếc nhẫn thiên sứ ra (chương 43)"Trả lại cho anh, nên đeo cho vợ tương lai của anh đi, còn chiếc nhẫn kia, tôi sẽ nghĩ cách lấy xuống. Anh đi đi.”
"Ngải Tuyết, phải làm sao em mới bằng lòng tha thứ cho anh?"
"Anh xin lỗi."Mộ Dung Kiệt khuỵu hai đầu gối quỳ xuống đất, Đôi mắt tràn nước mắt, anh thật sự không thể sống tiếp được nếu mất đi cô.
Tử Mặc và Trương Thiên chờ đợi bên ngoài thấy một màn từ cửa sổ như vậy, tất cả đều khi*p sợ nói không nên lời .
Đó là đại ca của bọn họ sao?
Ngải Tuyết bị sốc nặng đứng lặng người, cô biết anh rất yêu cô, tuy nhiên, cô chưa từng nghĩ qua một người cao ngạo như anh có thể quỳ dưới chân người khác, mà còn quỳ ở trước mặt mình?
Trong phút chốc Ngải Tuyết kinh hoảng, nhưng sau đó là vẻ mặt lạnh như băng tỏ ý từ chối người ngoài xâm nhập"Trừ phi, anh ૮ɦếƭ đi.”
Lời nói lạnh nhạt như dao đâm vào tim Mộ Dung Kiệt, nửa ngày sau, mới mở miệng hỏi.
"Có phải, chỉ cần anh ૮ɦếƭ, em sẽ đồng ý tha thứ cho anh?”
"Đúng! Chỉ cần anh ૮ɦếƭ, tôi lập tức tha thứ cho anh.” Lông mày Ngải Tuyết cau lại, đánh ૮ɦếƭ cũng không tin người đàn ông này sẽ vì cô mà hi sinh mạng sống của mình.
Mộ Dung Kiệt rũ mắt xuống, trong chốc lát con ngươi phát ra ánh sáng, móc bên túi áo cây súng lục, đặt tại thái dương.
Tử Mặc và Trương Thiên hoảng hốt, đồng thời quát lên"Không! ! !”
Rối rít từ cửa sau chạy vào
"Đại ca, đừng mà”
"Đại ca! ! !”
Ngải Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy súng trong tay anh, tâm phát hoảng chạy vọt tới đỉnh đầu"Anh điên rồi?”
"Anhkhông điên, anh rất nghiêm túc, em không tha thứ cho anh, anh lập tức ૮ɦếƭ trước mặt em, Ngải Tuyết, anh không tin em độc ác như vậy." Vừa nói vừa muốn Ϧóþ cò.
Ngải Tuyết dùng một cước đá cánh tay phải của anh, đánh rớt cây súng từ tay anh, trong lòng rất tức giận, mơ hồ có phần hơi đau lòng, cô liên tục chửi mình rất không có tiền đồ.
"Người đàn ông này hại ૮ɦếƭ mẹ của mày, mày còn vì anh ta mà đau lòng, Ngải Tuyết, mày không thể như vậy” Cô cố đè nén đau thương trong lòng, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ "Nơi này là nhà tôi, muốn ૮ɦếƭ thì đi chỗ khác.”
Trương Thiên vừa nghe xong hết chịu đựng nổi"Hay ho lắm sao, cái người phụ nữ tàn nhẫn này? Lần đầu tiênđại ca của chúng tôi vì cô mà hạ lòng tự trọng xuống nước đến mức đó cô còn chưa hài lòng, tim cô là sắt đá hả?”
Tử Mặc lôi kéo tay áo Trương Thiên, ý bảo anh ta bớt nói.
"Lôi kéo cái gì? Tôi nói không có sai, anh nhìn đại ca của mình xem, cái gì cũng làm qua, cô còn muốn như thế nào?"
"Trương Thiên! ! !" Trái tim Mộ Dung Kiệt co thắt bắt đầu hít thở khó khăn, cô nói không sai? Tất cả đều vì sự cảm kích, cho nên mới ủy khuất miễn cưỡng đi theo mình, bây giờ, xem như huề, cho nên, cô phải rời đi là đúng rồi !!!