"Tiểu thư, xin cô đừng quá đau lòng!” Mặt bác sĩ không chút thay đổi, bởi vì cảnh sinh ly tử biệt ông đều thấy mỗi ngày nên giờ đây trái tim chỉ còn lại sự đồng cảm, thăng trầm cùng với người nhà của bệnh nhân.
Ngải Tuyết nhìn Kỳ Hạo như cái xác không hồn, trong lòng rất khó chịu, mặc dù những chứng cớ bằng lời kia không thể xác định bọn họ là anh em bao nhiêu phần trăm.
Thế nhưng mới vừa có một tia hi vọng cho mẹ nay lại phải đối mặt với sự ra đi của mẹ, cùng lúc xảy ra nhiều tin dữ.
Ngải Tuyết cô, có phải đời trước tạo quá nhiều nghiệp chướng nên đời này mới trừng phạt cô như vậy?
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của mẹ Kỳ, nước mắt lăn dài bên má.
Bàn tay cô lạnh cóng xoa mặt bà, nhẹ nhàng nói"Mẹ”
Kỳ Hạo nhìn đi chỗ khác, trong lòng chỉ toàn mất mát đau thương.
"Tiểu Tuyết, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải kiên cường, trước kia mẹ còn sống chưa thể làm hết trách nhiệm, nay mẹ đã mất, để anh thay mẹ chăm sóc em những ngày sau này, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, không để mẹ lo lắng nữa, có được không?”
Ngải Tuyết thẩn thờ gật đầu"Dạ. Anh hai nói thế nào, em sẽ làm thế đó!”
Mộ Dung Kiệt chạy một đường về nhà, sắc mặt âm trầm khiến mọi người cho rằng đã đến ngày tận thế.Ai nấy đều cẩn thận làm việc của mình không dám lộn xộn.
Trong nhà nào là bình hoa, nào là tách, nào là ấm những thứ có thể đập được đều bị anh đập tanh bành.
Lửa giận của thiếu gia ngập trời, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, ngay cả ông cụ cũng phải lén la lén lút đi.
Dọa bọn họ sắp ૮ɦếƭ lên ૮ɦếƭ xuống.
Đập hết trong nhà, Mộ Dung Kiệt lái xe đến Long Hổ bang, túm lấy Trương Thiên đang nhàn nhã hưởng thụ cà phê lôi tới sân tập.
"Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi còn có chuyện phải làm." Trương Thiên dùng sức ghì chặt khung cửa, nói gì cũng không đi theo."Đại xa, Tử Mặc rất rảnh rỗi, nếu không anh đi tìm hắn cùng chơi, huhu, đại ca, tôi thực sự có chuyện rất gấp mà!”
"Không được, nhất định phải là anh!”Kiệt mặc kệ kéo anh đi.
"Tử Mặc cứu mạng, tiểu Mặc, cứu tôi đi, đại ca muốn ăn thịt người! Tào Hổ, mấy huynh đệ mau tới cứu tôi” Trương Thiên đi ngang qua từng dãy phòng làm việc đều khẩn giọng cầu cứu.
Đáng thương, anh đây có trêu ai ghẹo ai đâu, anh đứng đắn, đàng hoàng cũng có tội sao???
Chờ Trương Thiên bị kéo đi, mọi người trong phòng chạy ùa ra như ong vỡ tổ.
"Hô, nguy hiểm thật.”
"Chẳng lẽ đại ca chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg?”
Tử Mặc và Tào Hổ đưa mắt nhìn nhau, tâm đầu ý hợp chạy về phía sân tập sắp có khủng bố tới nơi.
"Đứng lên!"Kiệt nhướng mắt nhìn Trương Thiên nằm trên sàn.
"Đại ca, tôi hết sức rồi, anh tìm người khác đi?"Trương Thiên rất muốn đập đầu xuống sàn ૮ɦếƭ cho xong, mặt của anh đau rát, khỏi cần soi gương cũng biết đã trở thành mặt heo rồi.
"Anh em, chúng ta đi cứu Trương Thiên?"Tào Hổ buồn bực, đại ca tức giậnthì cũng không nên lôi Trương Thiên làm bao cát.
"Anh ngứa da hả?Bây giờ mười người cũng không đủ để đại ca phát tiết hết lửa giận!”Tử Mặc trợn mắt nhìn Tào Hổ."Tôi thấy tôi nên đi xin lá bùa cầu bình an cho hắn, dạo gần đây vận mệnh của hắn rất đen đủi.”
"Mấy người, vào đây."Mộ Dung Kiệt lãnh khốc ra lệnh cho hai người đứng ở ngoài cửa.
Lần này có ‘phúc’ chung rồi, gương mặt hai người đầy khổ sở bước vào. Lúc đi ra, trên mặt ba người đều là thương tích. Cục xanh cục tím, không nhìn cũng rất chói mắt
Nếu không phải người trong nội bộ biết rõ là đại ca một đang hừng hực lửa giận, bọn họ còn tưởng rằng là người bên ngoài tới đây đập phá bang hội.
**************
"Anh gặp phải đối thủ hả?"Lãnh Băng nhìn trên mặt Trương Thiên nhiều chỗ bầm tím, mắt híp lại.
"Là đại ca làm, chả biết gần đây đại ca uống lộn thuốc gì, cả người đều là mùi thuốc súng!” Anh là người xui nhất mới gặp quỷ dạ xoa.Đặc biệt là ba ngày nay.
Phải nói là chưa bao giờ thảm khốc bằng. Ban ngày bị đại ca xem như bao cát, buổi tối bồi đại ca uống rượu cả đêm, nếu không phải là biết chị dâu nhỏ đã trở về, thiếu chút nữa hắn đã cho là đại ca không được thoả mãn.
Lãnh Băng suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ, cô đang suy nghĩ, báo cáo hành tung của Ngải Tuyết cho đại ca nghe là đúng hay sai.
Theo tình hình hiện tại, đối với bọn họ tuyệt đối là sai.
Chợt nghĩ đến hôm nay tra được rất nhiều chuyện, ngoắc ngoắc tay với Trương Thiên, thì thầm với anh mấy câu.
"Cái gì? ? ? Em nói đại ca thất tình, đừng giỡn nha?”Trương Thiên kinh ngạc, trách không được thì ra là chuyện động trời này, chắc là đại ca chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg.
"Nói nhỏ một tí, anh điều tra thử đi, xem coi là thật hay giả, có khi moi được nhiều tin còn đáng sợ hơn nữa kìa, tuy nhiên rất có thể đại ca phải nếm chút đau khổ!” Ngải Tuyết nhận định là đại ca hại ૮ɦếƭ người phụ nữ kia.
Nếu muốn cầu xin tha thứ, sợ rằng không dễ dàng.
"Hiểu rồi, cục cưng tới đây nào!” Trương Thiên cười đùa, giang rộng tay muốn ôm Lãnh Băng.
"Trên mặt anh hình như còn ít hoa thì phải?” Lãnh Băng nghiêm mặt đảo mắt nhìn anh, tay huếch cằm của anh.
"Trời ơi, đã là người của nhau, sao em lạnh nhạt thế?" Trương Thiên liều mạng vòng tay từ sau thắt chặt eo cô, trực tiếp ôm về phía phòng ngủ.
"Buông ra!”
"Không buông, hai ngày qua anh rất cực khổ, em phải phục vụ anh thật tốt mới được.”
"Đi ૮ɦếƭ đi."
"(*^__^*) hì hì, anh ૮ɦếƭ lấy ai thương em?Muốn thủ tiết hả?”
"Mặc kệ cái mặt heo nhà anh.”
"A, nhẹ một chút!”
Trương Thiên rất hạnh phúc rất thỏa mãn, trên giường liên tục rung động.
Sau khi Ngải Tuyết và Kỳ Hạo lo chu toàn hậu sự cho mẹ, Kỳ Hạo lập tức đưa Ngải Tuyết đến bệnh viện xét nghiệm ADN, anh nói 20 năm không tìm thấy cô, lúc này đột nhiên xuất hiện, rất khó để các thím các bác trong nhà tin, chỉ khi có giám định bọn họ mới không lời ra ý vào.
Bọn họ quả nhiên là anh em ruột.Ngải Tuyết nhìn tờ kết quả phút chốc hóa đá tại chỗ vì quá vui mừng, cuối cùng cô cũng tìm được người nhà, tìm được mẹ và anh trai.Đối với cô mà nói, không có gì hạnh phúc bằng khoảnh khắc này.
Các thím các bác của Kỳ Hạo không phải dạng đèn dầu đã tắt dù ở tuổi về chiều, Ngải Tuyết vừa bước vào nhà liền bị dội gáo nước lạnh vào mặt.
"Ơ, cô nghĩ cô là ai, mất tích 20 năm bây giờ trở về, đừng thấy sang rồi bắt hoàng làm họ, chúng tôi có được ngày hôm nay phải đổ biết bao mồ hôi nước mắt, còn mẹ của mày bà Mộ Hoa Lan đó cứ như ma bệnh đã không kiếm được tiền thì thôi, còn gây phiền phức cho nhà tao, tao thấy, bà ta ૮ɦếƭ là đáng! Đỡ phải thêm rắc rối!”
Đây vốn là vùng ngoại ô đường nhỏ hẻm chật, bọn họ quát tháo chửi mắng cô như vậy, khiến mọi người xung quanh phải chú ý chỉ trỏ Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết nắm tay thật chặt bị Kỳ Hạo âm thầm đè cơn giận xuống. Trực tiếp lôi cô đứng cạnh cửa.
Ngải Tuyết nhìn hoàn cảnh xung quanh đánh giá một lượt, mặc dù là một cái nhà, nhưng tất cả đều chia ra thành nhiều cửa phòng, không cần chung ᴆụng nhiều với họ, cũng có thể đỡ gặp nhiều phiền toái.
Tổng cộng có bốn căn phòng, cô và Kỳ Hạo ở cùng một phòng, còn phòng khách và phòng bếp chung một phòng, tuy không lớn, nhưng cũng đủ cho hai người sống.
Cô ngủ phòng của mẹ, trong phòng có rất nhiều hình của mẹ, mỗi tấm hình nhìn rất giống cô.
Cô cẩn thận lấy khăn lau từng bức hình bám bụi theo thời gian.
Cô chỉ nhìn thấy mẹ một lần, phải nói chỉ là lướt qua, nếu như ngày đó cô không đến bệnh viện, có lẽ mẹ vẫn còn sống, đều tại cô, cô mãi mãi không thể tha thứ cho mình.
Mặc dù cô rất khao khát có mẹ nhưng vẫn hi vọng mẹ sống thật tốt, nếu như có thể, cô tình nguyện suốt đời không gặp lại bà.
Thà để mẹ sống trong giấc mơ trong sự tưởng tượng của cô, có thế thì sinh mệnh của bà vẫn còn sống đến bây giờ.
"ViVi, đừng như vậy, mẹ nhìn thấy sẽ không an lòng ra đi!" Kỳ Hạo an ủi em gái, đỡ cô ngồi lên giường."Ngủ một giấc rồi tính tiếp!”
"Anh Hạo, khi còn bé, tại sao em bị đưa đi.” Ngải Tuyết khó hiểu"Tại sao muốn đưa em đi?”
"ViVi, em ngủ đi. Mấy ngày không chợp mắt, em cũng mệt mỏi nên đi ngủ đi mọi chuyện hãy nói sau.”
Kỳ Hạo bâng khuâng, chưa biết nói thế nào cho cô hiểu, sợ cô thương tâm dẫn đến tâm bệnh.
"Anh Hạo, hai ngày nay, anh còn chưa hiểu rõ ý của em sao? Em muốn biết cái gì không phải anh không biết, em không cách nào ngủ được.”Ngải Tuyết vuốt ve tấm hình nhìn khuôn mặt vốn cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời của mẹ nay chỉ còn một màu xám xịt đau thương.
Kỳ Hạo thở dài, chậm rãi nói"Đúng, mẹ không chỉ một lần nói mình chọn sai cuộc hôn nhân mà còn dẫn tới hại em! Khi đó, ba làm ăn thất bại, nên tính tình trở nên thất thường,
Uống rượu về nhà liền đánh người đập đồ, cuối cùng, mẹ cũng không chịu nổi đã chuẩn bị mọi thứ đưa hai anh em mình đi khỏi nhà, nhưng vừa ra tới cửa bị ba bắt gặp, nhốt anh và mẹ trong phòng suốt một tháng.
Sau khi thoát khỏi phòng thì không thấy bóng dáng của em đâu?Dù hỏi cách nào ba cũng không trả lời, mẹ tìm em suốt thời gian dài, có một lần ba say rượu vô tình nói ra là đã bán em đi, thật sự ba không những uống rượu còn mê bài bạc.
Đúng lúc bị nhiều người đòi nợ đâm ra túng quẫn đành bán em cho người khác đổi lấy tiền trả nợ, mẹ vì sốc nên mắc bệnh tim!”
Ngải Tuyết không còn hơi sức cử động, nước mắt cứ chảy, cuối cùng mệt mỏi ngủ mê man trên giường.
"Vi Vi, em ngủ ngon, từ nay về sau, anh hai sẽ bảo vệ em, mặc dù không cho em được cái gì, nhưng anh có thể lấy mạng sống của mình đổi lấy sự an toàn cho em, quyết không để em chịu thêm bất kì tổn thương nào!”
Kỳ Hạo nhìn chăm chú khuôn mặt em gái mình, tự nói với lòng, nếu như không bảo vệ được cô, mình cũng không còn mặt mũi gặp mẹ.
Bên kia, Trương Thiên cười hì hì cầm báo cáo giám định ADN đưa cho Mộ Dung Kiệt, anh vất vả lắm mới xin được giấy xét nghiệm từ tay bác sĩ.
"Không có việc gì cút ngay ra ngoài cho tôi!"Mộ Dung Kiệt một mặt chán chường, mấy ngày nay anh uống không biết bao nhiêu rượu, hút bao nhiêu điếu thuốc, lòng anh đau đến thở cũng trở nên khó khăn.
Cho dù là vậy, ban ngày vùi đầu vào công việc, ban đêm rút mình vào quán bar.
"Đại ca, anh xem bản báo cáo này xem, cỏ thể trị được tâm bệnh của anh!”
"Nếu không có hiệu quả, anh nên tự mình đi vào ao cá sấu!” Mộ Dung Kiệt cầm báo cáo lên, nghía qua xem sao, con ngươi lạnh lẽo ngay lập tức sáng rõ rệt.
Nhìn phần báo cáo phía dưới, cả người Kiệt đông cứng. Anh chưa từng nghĩ tới, Ngải Tuyết và cậu nam sinh kia là anh em huyết thống với nhau.
"Đại ca, còn có một việc là…. ba ngày trước mẹ của cậu nam sinh đó bởi vì bệnh tim tái phát nên đã qua đời!”
"Anh nói cái gì, ba ngày trước, mẹ hắn mất?”Anh chẳng dám tưởng tượng, nếu sự thật là như vậy, anh lấy gì cầu xin sự tha thứ từ bảo bối của anh.