Ngải Tuyết hận không thể cắn lưỡi mình ૮ɦếƭ cho xong, mặt đỏ bừng"Anh đúng là mặt dày, loại chuyện như vậy cũng đi hỏi, em mặc kệ anh!”
Thật mất mặt!
"Anh ᴆụng cũng ᴆụng phụ nữ của anh có gì phải mất mặt?Bảo bối, anh muốn lắm, sắp bùng nổ rồi, em chiều anh lần này đi!" Anh dùng bộ phận nhạy cảm ma sát vào người Ngải Tuyết, làm sắc mặt cô thêm hồng hào kiều diễm ướƭ áƭ.
Ngải Tuyết do dự không chừng làm thật thì xong đời, hôm nay chỉ sợ là khỏi xuống giường.
Nhắm mắt lại coi như ngầm cho phép "Chỉ cho phép lần này!”
Thấy cô đồng ý, Kiệt cao hứng đến điên, cởi hết mọi chướng ngại xuống, nhìn cơ thể trắng nõn dưới thân, Kiệt chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu!
Mặc dù không thể chờ đợi, nhưng cũng không thể hấp tấp đi tới cao trào! Mấy tháng không muốn rồi, nơi sâu thẩm của cô trở nên xiết chặt, ngón tay đưa vào cô cũng kêu đau.
Kiệt cúi đầu hôn"Ngoan, lâu như vậy không có làm nhất định có chút không thích ứng, anh sẽ nhẹ mà!" Nhỏ giọng an ủi cô, làm một lượt xong hết màn dạo đầu.
Ánh mắt Ngải Tuyết đã trở nên mê ly, trong miệng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ khiến Kiệt rất hài lòng! Lúc này mới nhích eo lên vọt vào!
"A, đau, nhẹ một chút!”
Ngải Tuyết kêu lên cũng không thay đổi được hành động mạnh mẽ của anh, ngược lại những cái đẩy sau càng đau hơn, sâu hơn, nhanh hơn, làm Ngải Tuyết sợ hãi kêu liên tiếp!
"Nhẹ một chút, nhẹ một chút mà, anh lại gạt em!”
"Không, có như vậy, em mới có thể hạnh phúc!”
Thậm chí lấy chân cô đặt trên bờ vai, Ngải Tuyết không chịu được đành nguyện theo ý anh, càng làm anh hài lòng đến tột đỉnh!
Suốt hai giờ liền, Ngải Tuyết đều trong trạng thái mệt mỏi mơ mơ màng màng nằm dưới người anh.
Kiệt vuốt ve gương mặt cô, không biết vì sao nữa, mỗi lẫn anh tiến vào cơ thể cô liền không cầm được muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa. Bảo bối của anh quả thật rất mê người.
*********************
"Tiểu Tuyết, cậu viết luận văn xong chưa?" Kỳ Hạo từ phía sau thò cái cổ dài lên trước mặt cô.
"Xong rồi!"
"Buổi trưa muốn ăn cái gì? Cùng đi chứ!”
Ngải Tuyết né tránh không nhìn cậu ta"Không cần..., buổi trưa có người tới đón tớ đi nên không ăn ở trường!”
Cô biết, Lãnh Băng đang ở quanh đây, Kiệt có nói qua, không được thân mật với Kỳ Hạo.
"À Tiểu Tuyết khi nào cậu mới rãnh? Tớ muốn dẫn cậu đến chỗ này!”
"Đi đâu?”
"Đến nhà tớ, được không?”Kỳ Hạo thành thật nói, ánh mắt lộ ra sự mong đợi.
Ngải Tuyết khó khăn trả lời"Tại sao muốn tớ đến nhà cậu ? Kỳ Hạo, tớ có bạn trai rồi.”
Vẻ mặt Kỳ Hạo ngưng lại"Tớ không có ý đó, cho cậu xem cái này!"Từ trong ví lấy ra một bức hình trắng đen của năm 60-70 đưa cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết nhìn thấy người trong tấm hình muốn tái người, hồi lâu cơ thể mới đứng vững, "Kỳ Hạo, ở đâu cậu có tấm hình này, còn là hình chụp của năm 70, kỷ xảo chụp không tệ lắm.”
"Tiểu Tuyết, người trong hình không phải cậu, là mẹ của tớ, lúc tớ mới nhìn cậu lần đầu tiên, tớ cũng không tin có người giống người đến thế!” Tâm tình Kỳ Hạo nặng nề, tiếp tục nói
"Tớ còn có đứa em gái, khi còn bé đã bị ba bắt đi, nếu cậu không phải là con nhà tiểu thư, tớ dám khẳng định cậu chắc chắn là em gái của tớ!" Kỳ Hạo cắn chặt răng không dám nói những lời sau.
Nhìn ánh mắt Ngải Tuyết trở nên thâm thúy.
Sắc mặt Ngải Tuyết trắng bệch, giọng nói run run" Cậu có em gái?Bị bắt đi?”
"Ừ!"
"Mẹ tớ vẫn luôn tìm kiếm đứa em gái thất lạc, nhưng một chút manh mối cũng không có, hơn nữa, đã 20 năm rồi, hy vọng này sợ rằng không bao giờ thành hiện thực!”
Ngải Tuyết càng nghe mặt càng tái nhợt, hỏi lại"Sau đó thì sao?”
"Tiểu Tuyết, mẹ tớ bị bệnh tim cấp tính, ngày hôm qua đột nhiên phát bệnh hiện đang ở bệnh viện, bác sĩ nói bà không sống được bao lâu nữa! Nhưng trong miệng bà luôn lẩm bẩm đến đứa con gái thất lạc nên tớ muốn…." Kỳ Hạo nói tới đây liền ngừng lại, trong đôi mắt tràn đầy hi vọng cô sẽ đồng ý.
"Cậu muốn tớ đóng giả thành em gái cậu đi thăm mẹ cậu đúng không?”Ngải Tuyết nhìn thấu tâm tư của cậu ta, trong lòng hơi mâu thuẫn.
Cậu ta nói với mình có một đứa em gái, mà mình từ nhỏ cũng không có ba mẹ, lớn lên từ cô nhi viện, lại gặp dáng dấp của mình và mẹ cậu ta giống nhau vậy giữa bọn họ có quan hệ sao?
Ngải Tuyết bắt đầu mơ hồ rối rắm, trong lòng có chút kích động lại có chút mâu thuẫn, cô muốn mau chân đến nhìn bà thử xem sao?
"Nhà cậu ở đâu?”
"Không xa, ngoại ô gần nông thôn, tớ dẫn cậu đến bệnh trước được không?"Thấy cô đồng ý, Kỳ Hạo vui vẻ mừng rỡ.
"Ừ.” Ngải Tuyết hơi mâu thuẫn, không biết có nên nói với Kiệt trước một tiếng không, lại sợ anh giở tính không đồng ý mà trực tiếp áp đảo cô về nhà thì toi đời, mà đi không nói tiếng nào, chắc chắn Lãnh Băng sẽ báo cáo cho anh nghe! Đến lúc đó phát động lực lượng đi tìm càng phiền phức hơn.
Quên đi, coi như không biết thì không cần nói.
Lời cô nghĩ trong bụng quả nhiên không sai, cô mới vừa cùng Kỳ Hạo đi ra ngoài Lãnh Băng liền gọi điện cho Kiệt.Anh cũng vừa đúng lúc họp xong, nhận được điện thoại vội vã chạy đi ngay.
Cô gái nhỏ ૮ɦếƭ tiệt, cố ý không để lời anh nói vào tai, tối hôm qua đã nói với cô thế nào, không cho nói chuyện thân mật với người đàn ông khác, hôm nay không những trái ý anh còn nguyện đi theo người ta.
Phản rồi! Anh nhất định bắt cô trở về quy theo gia pháp mà hành hình.
Hung hăng, hung hăng giày xéo, giày xéo nữa!
"Mẹ, mẹ nhìn xem con mang ai tới, con tìm được em gái rồi, thật sự dáng dấp rất giống mẹ khi còn trẻ?"
Kỳ Hạo đi tới trước giường bệnh, nhìn bà đang nằm trên giường thoi thóp thở trong bình dưỡng khí.
Ánh mắt của bà trì trệ khi nghe được tin con trai vừa nói, ý thức được lập tức đưa mắt nhìn theo phía tay Kỳ Hạo chỉ, không khỏi ngây người.
"Hạo nhi, con đừng gạt mẹ, em gái con đã thất lạc 20 năm, cũng không biết còn trên cõi đời này không, mẹ thật có lỗi với nó."
Ngải Tuyết từ phía sau đi tới, thấy tinh thần của mẹ Kỳ Hạo kích động không hiểu vì sao trái tim đau đớn như bị ai đó hung hăng xé rách!
Ngồi ở trước giường, cẩn thận nhìn từng nét trên mặt bà, mẹ Kỳ Hạo đã ở tuổi quá tứ tuần (quá bốn mươi tuổi), xem ra không có vẻ thăng trầm, ngược lại có vẻ cao quý hơn người! Từ trên mặt bà có thể nhìn thấy bóng dáng Ngải Tuyết lấp lóe trong đó!
Trời ơi, thật sự rất giống nhau! ! !
Nhìn kĩ một chút, Ngải Tuyết càng cảm giác rất chân thật"Bác”
Mẹ Kỳ Hạo vừa thấy Ngải Tuyết xuất hiện lập tức hóa đá. Một lúc sau, kéo tay Ngải tuyết"Vi Vi?”
"Vi Vi, thật sự là con sao? Con đã về? Huhu, thật sự là con. Dáng dấp của con giống như mẹ khi còn trẻ." Mẹ Kỳ Hạo xúc động nói không nên lời, ôm Ngải Tuyết thật chặt.
Làm cô đau đến tê dại!
"Bác gái, con tên Ngải Tuyết, là bạn học của Kỳ Hạo, trước tiên bác đừng kích động như thế, cháu có thể hỏi bác vài vấn đề không?" Ngải Tuyết đỡ bờ vai bà, trong lòng đau thắt!
"Được, được, con cứ hỏi, con hỏi cái gì mẹ đều trả lời cho con biết, Vi Vi, con trở lại là tốt rồi!” Mẹ Kỳ Hạo cảm động đến rơi nước mắt, run rẩy nắm tay Ngải Tuyết không buông.
"Lúc còn trẻ dáng dấp của bác rất giống với cháu bây giờ sao? Năm nay con gái của bác bao nhiêu tuổi? Trên người cô ấy có cái gì đặc biệt không? Chẳng hạn như cái bớt hay cái gì đó. Xin bác nói cho cháu biết có được không?”
Cô hỏi một hơi những nghi vấn khúc mắc trong lòng.
"Ừ, đúng là từ một khuôn đúc ra, lúc con đi là ba tuổi, có thể nói năm nay đã 23 tuổi, con gái, trước иgự¢ phải của con có phải có một cái bớt màu đỏ chừng 1 cm! Đúng không?”
"Đúng , đúng…. là có một cái bớt? Vậy bác là…..” Ngải Tuyết đứng ૮ɦếƭ lặng, với sự thật đột ngột này làm cô không cách nào chấp nhận.
"Tiểu Tuyết, giữa cậu và mẹ tớ là….?" Kỳ Hạo khó hiểu nhìn hai người, Ngải Tuyết không phải là em gái của anh, đây là điều anh rõ ràng nhất.
"Kỳ Hạo, có lẽ tớ là em gái của cậu.” Ngải Tuyết hơi khó tiếp nhận sự thật này.
"Cái gì?" Mắt Kỳ Hạo liếc nhìn mẹ, kéo Ngải Tuyết đến trước mặt"Tiểu Tuyết, đừng nói đùa, cậu không lừa được mẹ tớ đâu, làm sao cậu có thể là em gái tớ chứ? Cậu không phải là đại tiểu thư nhà quyền quý sao?”
Ngải Tuyết khóc rống đến tột cùng là nên vui mừng hay đau lòng.
"Tớ mồ côi ba mẹ, từ nhỏ sống ở cô nhi viện, sau đó được người khác nhận về nuôi và kế tiếp rất nhiều chuyện xảy ra, tớ không thể nói hết một lúc, vừa nãy tớ có hỏi mẹ cậu vài vấn đề những lời bà nói đều đúng như tớ!”
"Không, không thể nào!” Kỳ Hạo ngây dại, tìm suốt hai mươi năm, hiện tại bị cô nói vài câu liền đánh bại tất cả.
Ngải Tuyết cởi một nút áo khoác lộ ra cái bớt trái tim màu đỏ bên иgự¢ phải, nghẹn ngào"Là thật, anh trai.”
Mắt Kỳ Hạo đỏ hoe"Tiểu Tuyết anh không nằm mơ chứ? Anh thực sự tìm được em rồi." Kỳ Hạo nhất thời kích động, giang tay ôm Ngải Tuyết vào lòng.
"Vi Vi! ! !”
"Anh Hạo”
Hai anh em ôm nhau trong xúc động, tình thân xa cách 20 năm nay vỡ òa trong nước mắt.
"Hai người đang làm gì đó?”
Mộ Dung Kiệt đứng giữa dòng người qua lại căm tức nhìn hai người bọn họ, con ngươi khát máu, đầy sát khí.
Ngải Tuyết giật mình, thấy cả người anh tỏa khí lạnh có phần sợ sệt"Kiệt”
Cổ áo Ngải Tuyết bị bung một nút càng đốt cháy cơn giận vọt lên não anh, đáng ૮ɦếƭ, bọn họ có biết đây là chốn đông người giữa thanh thiên bạch nhật không?
Sải bước tới, đấm vào mặt Kỳ Hạo một quyền, chỉ một phen, Kỳ Hạo loạng choạng ngã xuống đất.
"Anh bị chập mạch hả?” Ngải Tuyết thét lên, đẩy Kiệt ra đỡ Kỳ Hạo đứng dậy, rất tự nhiên sờ cái má đỏ phồng của hắn, khẽ hỏi"Có đau không anh?”
"Ngải Tuyết, em biết mình đang làm cái trò gì không?” Kiệt mạnh bạo kéo cô về bên cạnh, giọng điệu cứng rắn. Cô dám thân thiết với người đàn ông khác ở trước mặt anh.
"Em biết, hơn nữa còn rất rõ nữa kìa, ngược lại em muốn hỏi anh đang làm cái trò gì đó? Muốn nổi điên lập tức nổi điên đánh người vô cớ! ! !” Ngải Tuyết cũng nổi giận không kém, người đàn ông vô lý, mình làm sai còn nói người khác !!!