Buổi chiều trôi qua khá suôn sẻ, mọi người hòa đồng với cô vừa nói vừa cười rất vui vẻ nên thời gian đi rất nhanh!
Tuy nhiên cô cảm thấy ánh mắt Kỳ Hạo nhìn cô có phần khác thường!
Khi về nhà đã là buổi tối, Mộ Dung Kiệt ôm cô sờ mó thủ thỉ một hồi, cả ngày không thấy cô cứ như một năm không gặp, lúc đi họp luôn lơ đãng mất tập trung.
"Có mệt không?”
Ngải Tuyết ngồi trên đùi anh, thuận miệng đáp lại"Không mệt, chỉ đi học có gì phải mệt!”
"Nói nhảm, không ở trong lòng anh chạy suốt một ngày không mệt sao?"Mộ Dung Kiệt nói lời yêu thương ngọt ngào.
Ngải Tuyết hơi không quen với sự thân mật quá mức bình thường này, đột nhiên rất muốn nhìn lại người đàn ông bá đạo càn rỡ của trước kia hơn! Cô nghĩ, cô nhất định có khuynh hướng cuồng ngược!
"Còn anh, có mệt không?” Núp trong иgự¢ anh, thuận tiện mè nheo mấy cái, rất thú vị!
"Không mệt, ông xã em mà!”
"Hôm nay ở trường học đã xảy ra chuyện gì?"Nhớ tới lời Lãnh Băng báo cáo, Mộ Dung Kiệt liền thay đổi sắc mặt trở nên rét lạnh.
Trong trường của anh lại dám khi dễ bảo bối của anh! Lá gan không nhỏ!
Ngải Tuyết tránh né ánh mắt dò xét đó"Không có gì hết, họ đối với em rất tốt, chúng em rất hòa đồng, không có người nào khi dễ em cả!”
"Anh đâu có hỏi ai khi dễ em đâu?Bảo bối nên thành thật khai báo, buổi trưa đã đánh nhau với bạn học đúng không?”
Ngải Tuyết lập tức nhảy dựng lên"Anh biết rồi, nhất định là Lãnh Băng nói cho anh nghe có phải không, sao cô ấy có thể như vậy, còn nói chỉ tuân lệnh một mình em!”
Ngải Tuyết bất mãn, nhớ tới cả ngày có một cái đuôi nhỏ sau lưng, trong lòng rất không thoải mái!
"Lãnh Băng không nói em tính che giấu luôn cả anh sao? Ở trường học đã bị khi dễ còn bảo vệ người ta, em lương thiện quá mức rồi”
Hai chữ lương thiện ngọt đến tận đáy lòng Ngải Tuyết, cô vốn rất lương thiện mà?
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết một mặt vui vẻ hưng phấn, có chút âm trầm xuống"Ngải Tuyết, hôm nay có tiếp xúc với nam sinh không?”
Ngải Tuyết cắn răng, Lãnh Băng thối, cả chuyện này cũng nói cho anh nghe.
Khóe miệng nhếch lên, cười nịnh nọt"Ông xã, anh là ba của bảo bối nhà em!Trừ anh ra, không ai lọt vào mắt xanh của em cả!"
Một câu nói, làm anh quên mất mục đích của mình, cô nói anh là ba của bảo bối nhà cô. (*^__^*) hì hì, nghe những lời này rất êm tai.
Thấy cô nịnh nọt khác với thường ngày, cố ý nghiêm mặt"Thật không?”
"Đương nhiên là thật rồi, em có thể thề với trời cao!" Nói xong liền đưa ba ngón tay lên thề để tạo lòng tin tuyệt đối với anh.
"Đương nhiên là thật rồi, em có thể thề với trời cao!" Nói xong liền đưa ba ngón tay lên thề để tạo lòng tin tuyệt đối với anh.
"Được được, anh tin em, có điều, cấm em ăn cơm với hắn, ngay cả nói chuyện cũng không được! Ánh mắt hắn nhìn em có gì đó rất khác!”
Lãnh Băng có nói qua, mỗi lần hắn ta nhìn bảo bối của anh như thể là bạn gái của hắn, không thể được, chuyện này anh nhất quyết phải sắp xếp cho ổn thỏa mới được!!!
"Các cô của anh đâu rồi?Mấy hôm nay không thấy đâu cả?"Ngải Tuyết lấy làm lạ.
"Ặc, đi rồi, tối hôm qua em làm sao mà khiến họ vui vẻ vậy?" Lại còn ở trước mặt mình khen cô có lễ phép, có kiên nhẫn là một cô bé ngoan!
"Cái gì mà vui vẻ? Em nghe không hiểu!" Ngải Tuyết mở máy tính lên, đăng một dòng tâm trạng trên QQ ‘ hôm nay trôi qua khá tốt, (*^__^*) hì hì ’.
"Cô hai và cô ba khen em đó cô nương, hơn nữa đã chấp nhận em là vợ anh, tương lai, tình cảm của chúng ta không còn ai ngăn cản nữa bà xã à!”
"Thiệt hay giả? Nhưng mà tối hôm qua thái độ họ đối với em ác liệt như vậy……!" Nói đến chuyện này, Ngải Tuyết không mấy được vui.
"Anh có nghe qua rồi, đứa ngốc, các cô là đang thử dò xét em đó, tiểu nha đầu, biểu hiện không tệ ~" Tâm tình Kiệt hứng khởi thấy rõ.
"A ~~ thì ra là tâm kế của trưởng bối!”
Gõ vào khung tìm kiếm một loạt chữ lập tức hiện nick của Thang Tiệp đang sáng, vội gửi biểu tượng mặt cười nhe răng!
Rất nhanh, Thang Tiệp gửi lại ‘ nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia ’.
Ngải Tuyết le lưỡi, "Tớ trở về nước..., lúc nửa đêm đi, cậu không thể đỗ lỗi cho tớ nha"
"Xú nha đầu, tớ ghét cậu, dù thế nào cũng phải mang theo tớ đi cùng chứ, bỏ tớ ở lại một mình, không có lương tâm! ! !” Thang Tiệp dường như rất tức giận.
"Tiệp, tớ đi học lại rồi, cậu muốn đi học với tớ không, một mình tớ đi học rất chán!”
Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết không để ý tới mình, chỉ lo chăm chú bấm bàn phím, tò mò đi tới nhìn thử.
"Mau mở đi, tớ muốn nhìn mặt cậu!”Mở video ra, Ngải Tuyết cao hứng nói.
"Tiệp, sao hả?"
"Cái quái gì thế, nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, sao lại chạy đi học vậy?”
"Muốn đi thì đi thôi, trường học rất đẹp nha!”
"Tớ cũng nhớ cậu lắm, nếu không tớ về học với cậu!”
Ngải Tuyết nhảy dựng lên"Hoan hô, mau về đi, tớ nhớ cậu sắp ૮ɦếƭ rồi!”
Mộ Dung Kiệt cau mày, có anh ở bên cạnh còn buồn bực?
"Tiệp, khi nào về nói trước với tớ một tiếng, tớ đi đón cậu!”
Mặt Mộ Dung Kiệt đen lại, chẳng lẽ sức hút của anh bị giảm rồi sao?
"Ừ, vậy đi. Tớ có việc nói chuyện sau, có gì cứ liên lạc qua điện thoại! Bye bye”
Tắt video, trong lòng Ngải Tuyết rất vui mừng. Hahaa! ! ! Cô có bạn rồi.
Quay đầu hôn lên má Mộ Dung Kiệt một cái"Ông xã, ngủ ngon.”
Kiệt thấy hiếm khi cô chủ động, tim như ăn phải mật ngọt.
Vươn tay ôm eo cô, cà nhẹ vào trán cô, bất lực mà nói"Em nha.”
Hơn nửa đêm, Kiệt đã ngủ say còn Ngải Tuyết ngủ cứ lăn qua lăn lại, nha đầu này, rất thích lăn khi ngủ nên nhiều khi rớt xuống giường cũng không hay biết.
‘Bịch’ một âm thanh vang lên, Kiệt cũng biết, chắc chắn Ngải Tuyết ngủ lăn đến té xuống đất. Kiệt bất lực nhìn Ngải Tuyết vẫn ngủ say như ૮ɦếƭ, trong tim tràn ngập cảm xúc.
Chẳng lẽ đời này Mộ Dung Kiệt anh bị cô gái này ăn sạch sẽ sao?
Thời điểm anh ôm cô lên giường đắp chăn đàng hoàng, vì để tránh cho cô rơi xuống lần nữa, suốt đêm đều gắt gao ôm cô.
Cô gái nhỏ này rất ngoan khi nằm trong lòng anh, tự điều chỉnh tư thế ngủ thật thoải mái, mặt vùi vào иgự¢ anh, một tay để qua cổ anh, một chân gác lên hông anh rất không tao nhã!
Sáng sớm, Ngải Tuyết duỗi lưng vươn vai thật dễ chịu, ngẩng đầu lên mới phát hiện, Kiệt đang trừng mắt nhìn mình với đôi mắt gấu trúc thâm quầng 0.0
"Sao thế?Có chuyện gì?” Mới sáng sớm cô cũng không điên đi chọc anh nha. Trốn kín vào chăn chỉ hở hai mắt ௱ôЛƓ lung nhìn anh.
“Cốc” một cái cốc gõ vào trán cô.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?”Kiệt cố ý nhấn mạnh chữ ‘ngon’ khi nói, giọng nói mờ hồ có phần mệt mỏi vì cả đêm không ngủ.
Tuy Ngải Tuyết hơi ngốc nhưng đối với mọi thứ rất nhạy cảm, đặc biệt rất giỏi quan sát sắc mặt.
Da đầu tê dại, "Rất ngon- vô cùng ngon!”
Kiệt nhìn côhằm hằm một lúc lâu rồi dứt khoát nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ"Tốt, vậy bây giờ em biến thành gối ôm ngược lại cho anh đi!”
Người Ngải Tuyết đổ đầy mồ hôi lạnh, đẩy anh ra.
"Làm sao vậy?”
"Em phải rời giường đi học nữa! ‘Bịch’, gối ôm này.”Ngải Tuyết đem gối ôm cuối giường thảy cho anh, ra hiệu bảo anh buông mình ra.
"Không được, tối qua anh bị em xem như gối ôm giày vò cả đêm không có ngủ được, bây giờ, em cũng nên làm gối ôm cho anh ngủ chứ!”
"A ~~ em muốn đi học!" Ngải Tuyết không nghe theo, giãy giụa đẩy anh ra, thiệt là, sao có người vô lí như vậy?
"Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, hôm nay là thứ bảy, học cái gì!" Kiệt nổi cơn thịnh nộ, ôm cô càng chặt hơn, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Cả người Ngải Tuyết cứng đơ, "Thứ Bảy? Thứ Bảy! Hu hu, thảm rồi!”Ngải Tuyết đập đầu vào иgự¢ anh, thật sao thật sao, vậy là cô hết đường sống rồi.
Mãi cho đến buổi trưa, Kiệt mới mở mắt, Kiệt nhìn Ngải Tuyết buồn bã, trong lòng cười nham hiểm, con mèo nhỏ xấu xa, nên để em nếm chút đau khổ mới được!!!
"Anh dậy rồi, nhanh lên em đói quá!"Cô than vãn.
"Đói sao? Ngoan, anh lập tức cho em ăn ngay!" Một phát lật người đè cô dưới cơ thể, cười gian trá.
Ngải Tuyết trợn mắt đáp"Không phải phía dưới đói bụng rồi, phía trên, phía trên đói lắm!”
"Phía trên sao? Không sao, cho phía dưới ăn no rồi sẽ lên phía trên!" Vừa nói tay vừa rút dây áo ngủ của cô.
Ngải Tuyết che mặt tức giận"Mộ Dung Kiệt, em thật sự rất rất rất đói, trời ơi, sao anh đáng ghét thế!”Nhìn cô cứ như sắp khóc.Như thể anh ђàภђ ђạ cô quá mức?
"Được rồi, ăn cơm trước, em ăn no rồi mới đút anh ăn sau!” Thấy cô tức giận, Mộ Dung Kiệt vội buông tay đè cái nút bên giường xuống, để người giúp việc trực tiếp đem thức ăn vào phòng ngủ !
"Anh đút em ăn! Há miệng, ~~" Kiệt chăm sóc cô rất dịu dàng, dù Ngải Tuyết tức giận đến mấy cũng không nỡ khi nhìn gương mặt này!
"Em tự ăn." Giật chén cơm lại, ăn một hơi không bỏ sót hạt cơm nào, sờ sờ cái bụng tròn, ợ một cái rất mất lịch sự.
Kiệt nhìn cô mỉm cười, rút khăn giấy lau miệng dính đầy mỡ cho cô "Ăn ngon không?”
"Ngon lắm!"Bẹp bẹp miệng, còn lè lưỡi liếm môi. Bộ dáng rất đáng yêu!!!
Ngay tức khắc đáy mắt Kiệt ánh lên ngọn lửa, con mèo đáng ૮ɦếƭ, cô có biết, cô tùy tiện làm vài động tác cũng kích thích được cơ thể bốc cháy vì Dụς ∀ọηg này.
Nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt trở nên nóng bỏng khác thường.૮ɦếƭ tiệt, sao mỗi lần nhìn Ngải Tuyết, anh liền khó lòng kiềm chế ham muốn của mình?
"Bảo bối”
"Sao? ? ?” Ngải Tuyết hoang mang.
"Anh đói" Giả bộ tỏ vẻ đáng thương, thậm chí học theo bộ dáng nháy nháy mắt của cô, bộ dạng rất thuần thục, làm cho Ngải Tuyết rất hoài nghi, đây có phải là Đại ca bá đạo oai phong một cõi của thế giới sao?
Ngải Tuyết đảo tròng mắt, ngậm một đầu ngón tayvào trong miệng khẽ cắn, cũng nháy nháy mắt lại"Nhưng mà ba tháng chưa kết thúc, Còn nữa..., không được bắt em dùng miệng!” Tức thật, chỉ anh sung sướng còn mình thì chịu khổ!
Kiệt cười gian"Ngày hôm qua anh gọi điện cho Chu Bân, hắn nói không cần kiêng kị nữa, bảo bối, lâu rồi anh không cho em ăn no thì phải, em không nhớ sao?”