Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 76

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Lời anh vừa nói, Ngải Tuyết sực nhớ tới hôm nay mình phải đi học, lò mò bò dậy đi tìm điện thoại nhìn giờ!!!
"૮ɦếƭ, trễ học rồi!” Luống cuống tay chân lấy đồng phục mặc vào, vội đi đánh răng, rửa mặt.
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết hơi ngây người, cô gái này, từ lúc nào lại nhanh nhẹn đến vậy?
Sải bước tới từ sau lưng ôm cô đang đánh răng "Đừng vội, cứ từ từ, anh đưa em đi học là được chứ gì!”
"Đó là đương nhiên, ai biểu anh hại em đi trễ?”
"Lại đổ thừa, mới sáng sớm ai dụ dỗ anh?” Kiệt vờ tức giận.
"Hừ, ai làm ai hả?Ở đó đổ thừa em!”
Kiệt đành lắc đầu!!!
Mộ Dung Kiệt tự mình lái xe đưa cô đến trường, một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron sang trọng đậu trước cổng trường lập tức gây sự chú ý cho bao ánh mắt.
Chỉ thấy một mái tóc dài bồng bềnh, gương mặt tinh xảo thuần khiết như nữ thần từ bên trong chui đi ra, kế bên là dáng dấp người đàn ông cao lớn như vị thần Apollo, cô gái dịu dàng rúc vào Ⱡồ₦g иgự¢ người đàn ông, gương mặt vẫn vui vẻ lẫn tò mò dù có chút e thẹn, xấu hổ.
"Bảo bối, ở trường học không được tiếp xúc với con trai.Nếu không tiếp tục ngoan ngoãn ở nhà, đừng nghĩ đến việc đi học!"
Mộ Dung Kiệt chau mày nhăn nhó, đối với bao ánh mắt thèm thuồng của những nam sinh nhìn Ngải Tuyết làm anh cảm thấy rất chướng mắt.
Trong lòng dâng lên mấy phần hối hận.
"Bá đạo! ! !" Ngải Tuyết nói thầm vẫn không thoát khỏi lỗ tai thính của Mộ Dung Kiệt.
"Em vừa nói cái gì?"
"Không có, chúng ta đi làm thủ tục nhập học Haha...!" Lập tức thay đổi sắc mặt, chạy tới nắm cánh tay anh.
Mặc dù là trường học của nhà anh, nhưng anh không cho cô đặc quyền riêng, vẫn xem cô như bao học sinh bình thường.
Anh đã thề với lòng sẽ không để Ngải Tuyết bị chú ý quá mức, dù sao anh cũng là người của hắc đạo, phụ nữ của anh tốt nhất là giống như con mèo ngây thơ, trong sáng.
Mãi mãi nằm trong иgự¢ anh, không để bất kì kẻ nào tổn thương! Có thế Ngải Tuyết mới có thể an toàn giữa một thế giới đen nhiều hơn trắng của anh!
Làm thủ tục xong, Kiệt dặn dò cô mấy câu rồi rời đi.
Khi Ngải Tuyết vừa vào lớp, trong phòng học toàn tiếng nam sinh thốt lên trước vẻ đẹp của cô.
"Thật đẹp”
"Đúng vậy, lớp có phước rồi !”
Trường đại học này rất kỳ lạ chỉ nhận những học sinh giỏi hay học sinh thuộc diện nghèo khó, còn những học sinh nhà có tiền cũng không vào được!Cho nên, Ngải Tuyết thuộc dạng hàng hiệu vào trường.
Cũng từ đó trong trường nổi lên đám nữ sinh hổ báo.
Trời sinh con gái có lòng ghen tị, nói trắng ra thì con gái đẹp thường học ngu còn con gái xấu thường học giỏi.
Lại gặp Ngải Tuyết thì như hạc đứng giữa bầy gà, vừa có tiền có sắc còn học giỏi mới có thể đến học trường này, nên trong mắt những nữ sinh khác cô rất đáng ghét!!!
Cũng vì vậy bọn họ đã xây bức tường ngăn cách đối với Ngải Tuyết.
Giữa giờ ra chơi, Ngải Tuyết lấy hộp thức ăn từ trong túi xách LV số lượng có hạn ra muốn mời mọi người, nhưng cô nào biết họ giống nhau còn cô thì không giống họ.
Bối rối trầm mặc không nói gì.
Ngải Tuyết cảm giác có gì đó không đúng đứng dậy hỏi"Sao thế?”
Rốt cuộc, có cô gái bốn mắt trợn mắt nhìn Ngải Tuyết nói xiên nói xỏ"Đại tiểu thư, đây là phòng học, muốn ăn gì mời ra bên ngoài cho!”
Ngải Tuyết hơi tức giận, lè lưỡi với cô ta, không khí của lớp này rất kì lạ ngay cả tình cảm bạn bè cũng thế!!!
"Họ không ăn tôi ăn!" Bất chợt, hộp thức ăn trong tay Ngải Tuyết bị nam sinh sau lưng giành mất.
Quay đầu nhìn là một nam sinh nho nhã, dáng dấp rất thư sinh tạm có thể nói là đẹp trai, mặc chiếc áo sơ mi trắng bỏ vào quần tây xanh nhưng có chút phai màu, nhìn qua rất sạch sẽ. Hiện tại đang bỏ thức ăn vào miệng nhai nhồm nhoàm!!!
Ngải Tuyết quên mất lúng túng, cười cười tự giới thiệu mình"Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết!"
"Xin chào, tôi tên là Kỳ Hạo, thức ăn rất ngon!"
"Nếu ngon thì ăn nhiều chút!” Ngải Tuyết cười đùa.
Những nữ sinh khác thấy Kỳ Hạo đối với Ngải Tuyết nhiệt tình như vậy, trong lòng càng thêm đố kị, đây chính là hot boy của trường họ, thế mà nữ sinh hàng hiệu này lại giành mất!!!
Bình thường Kỳ Hạo rất ít nói, sao hôm nay nói nhiều hơn thường ngày còn đối xử rất nhiệt tình nữa?
Người đàn ông như mỹ nam lúc sáng họ thật sự không dám vọng tưởng, nhưng bạch mã hoàng tử như Kỳ Hạo, họ quyết không thể trơ mắt bị ςướק đi!
Suy nghĩ vừa lấp lóe lên, trong lòng họ càng thêm phẫn nộ muốn bài xích Ngải Tuyết nhiều hơn. Đồng loạt nữ sinh nháy mắt với nhau nhất quyết cô lập cô!!!
Lúc ăn cơm trưa, những nữ sinh khác chạy đến phòng ăn như ong vỡ tổ, còn Ngải Tuyết rất hờ hững, thậm chí có vài người chạy ngang cố ý huých vai cô, Ngải Tuyết vì đau nên mặt có chút vặn vẹo!
"Không sao chứ, cùng ăn cơm nha?" Kỳ Hạo đứng dậy đỡ Ngải Tuyết, nhìn gương mặt của cô, trong lòng hơi phức tạp!
Kỳ lạ! Sao lại giống đến vậy?
"Ok, đi thôi!" Ngải Tuyết loáng thoáng cảm nhận được những nữ sinh ở đây không mấy thiện cảm. Hay là ma cũ bắt nạt ma mới đây?
Trong phòng ăn, Ngải Tuyết ăn say sưa ngon lành, ăn hết cả chén thức ăn, nữ sinh ngồi xung quanh nhìn cô sửng sốt không nhẹ, một lúc sau liền có đề tài để họ bàn tán tiếp.
"Cô ấy không phải đại tiểu thư nhà quyền quý sao? Không ngờ cũng tham ăn quá?”
"Đúng vậy, cậu xem cô ta ăn đến không còn gì, có đại tiểu thư nào giống như cô ta?”
"Giả bộ thôi, cậu không phải không biết, có loại người càng nghèo càng giả bộ, muốn thử cảm giác nhà giàu ra sao đó mà!”
"A, biến thái quá, buổi sáng người đàn ông kia đi cùng với cô ta không phải là……, nhìn qua có vẻ rất giàu sao!”
"Ý cậu nói là cô ấy chính là tình nhân được kim chủ bao nuôi sao, mà cậu nói cũng đúng chứ, cậu nhìn xem người đàn ông lúc sáng so với cô ấy lớn hơn vài tuổi đấy."
Xung quanh tụm năm tụm bảy nói một lúc nhiều hơn, ánh mắt ai nấy đều đặt lên người Ngải Tuyết
"Ha, tớ khinh ~~”
Nghe họ nói một câu rồi một câu, cuối cùng Ngải Tuyết cũng không thể bình tĩnh nữa. ‘Bụp’ đập bàn đứng lên, tay chỉ mấy nữ sinh kia.
"Tôi thấy mấy người mới là kẻ biến thái đó, tôi ăn cơm mắc mớ gì đến mấy người. Tôi thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thế nào? Muốn quản tôi sao?Tôi không giống một lũ các người, giả bộ nhã nhặn, thanh cao!”
Các nữ sinh không khỏi sửng sốt, đưa mắt nhìn, sau đó cùng nhau đứng dậy.
"Ai giả bộ nhã nhặn?Ai giả bộ thanh cao?Một cô gái bề ngoài xinh đẹp không nghĩ tới mở miệng nói lời thô tục quá?Rốt cuộc ai giáo dục cô vậy?”
"Đúng là ‘đại tiểu thư’ được bao nuôi có khác, cô có tư cách gì chỉ trích chúng tôi?”
"Xem ra cô rất có bản lãnh, mới có ngày đầu tiên đã đi lấy lòng đàn ông, chúng tôi rất bái phục!”Nhìn Kỳ Hạo đứng bên cạnh cô, những nữ sinh càng nói lời chua chát, đanh đá.
Sắc mặt Kỳ Hạo xanh như tàu chuối, lập tức vung cái tát vào mặt cô gái vừa nói, làm cô gái đó choáng váng say sẩm mặt mày, nhất thời không hiểu chuyện trời trăng gì đã xảy ra.
Họ thật quá đáng, "Các người tự tiện nói một cô gái như vậy, những lời từ trong miệng các người nói ra không sợ sao?Có còn liêm sỉ không vậy?”
Những nữ sinh bên cạnh không cam lòng"Kỳ Hạo, tớ thấy chính cậu bị cái con hồ ly tinh này mê hoặc rồi, cậu vì thân với cô ta mới có nửa ngày đã ra tay đánh bạn học! Cậu mới là người quá đáng đó!”
"Mặc kệ !!!Chị em xông lên!”
Cùng lùc đồng loạt những nữ sinh không vừa mắt Ngải Tuyết đều xông lên, muốn đánh cô vài cái đá cô vài phát cho hả giận!
Ngải Tuyết tức muốn điên người, nhìn đám nữ sinh bao quanh mình liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, không bao lâu, mấy nữ sinh đều gục trên bàn, hiển nhiên, họ không nghĩ tới Ngải Tuyết biết võ.
Cả ngày hết sửng sốt này đến bất ngờ khác họ đành trơ mắt nhìn không dám bước lên! Cứ đùa, một khi Ngải Tuyết nổi giận, mấy cô gái như tép riu này không phải là đối thủ của cô!
Ngay cả Kỳ Hạo cũng kinh ngạc không kém nhìn cô chằm chằm.
Đáy mắt của những nữ sinh càng hừng hực lửa giận, nháy mắt ra hiệu cho nhau, cho dù cô có bản lãnh đánh người, nhưng không thể đánh thắng hết mọi người.
Tiếp theo một đám nữ sinh không vừa mắt xông lên lần nữa, núp ở phía xa Lãnh Băng thấy tình huống sắp nguy kịch, móc súng lục ra bắn một phát lên bầu trời.
Nhất thời, cả đám người không dám nhúc nhích, súng, là tiếng súng!
Lãnh Băng lạnh lùng đi ra, đi tới bên cạnh Ngải Tuyết, rất cung kính cúi chào"Cô chủ!”
Sau đó nhét súng trong tay mình sang tay cô, quét mắt đến đám nữ sinh thối gục đầu như rùa phía dưới"Cô nhìn xem nếu cảm thấy không vừa mắt ai liền trực tiếp giải quyết là được, không cần băn khoăn cái gì!”
Ngải Tuyết bị dọa đến ngây người, thật biết nói giỡn, cô chưa từng cầm súng qua bao giờ! Đưa cây súng chả khác gì ném củ khoai lang phỏng vào tay cho cô.
"Không có gì, là hiểu lầm thôi!”
"Cô không dám vậy để tôi!" Lãnh Băng nheo đôi mắt đầy sát khí, trong mắt không chút nhiệt độ.
Nhiệm vụ của cô là bảo vệ Ngải Tuyết, những người này đã gây bất lợi cho Ngải Tuyết, có giữ lại cũng không dùng được!
Mí mắt Ngải Tuyết dựng thẳng lên, trời ơi, Kiệt và thủ hạ của anh đều là ác ma!
"Đừng, chỉ là chuyện nhỏ, chúng tôi đang đùa giỡn."Liên tục nháy mắt ra hiệu với những nữ sinh xung quanh, nếu họ không phối hợp, tự họ tìm cái ૮ɦếƭ.
Bọn họ thức tỉnh hiểu ý, nhao nhao gật đầu"Haha, hiểu lầm, chúng tôi đang đùa giỡn, đùa giỡn mà!”
"Thấy chưa, cô xem chúng tôi rất tốt với nhau" Sợ Lãnh Băng không tin, đi tới khoác tay lên bả vai cô nữ sinh bên cạnh, gượng cười.
"Đúng nha, đúng nha, chúng tôi rất tốt!"
Ngải Tuyết thấy sát khí Lãnh Băng dần dần tản đi mới thở phào nhẹ nhõm, đem cây súng trả cho cô, vỗ vỗ bả vai của cô.
"Không sao, cô trở về đi!Tôi đảm bảo, không có việc gì cả!”
Tâm trạng Lãnh Băng hơi phức tạp liếc cô, xoạt, giống như một cơn gió thổi qua liền không thấy bóng dáng đâu.
Mọi người và Ngải Tuyết phải trợn mắt há hốc mồm!
Trong chốc lát đám nữ ba giò bốn cẳng chạy thụt mạng, tuy nhiên họ đối với Ngải Tuyết bắt đầu sinh lòng hảo cảm!
Thực không nghĩ tới, họ đối với cô hung hăng như vậy, cô còn che chở cho họ!
Khoảnh khắc đó đám nữ sinh ai nấy đều xấu hổ nhìn Ngải Tuyết một lúc lâu, Ngải Tuyết còn tưởng rằng họ sẽ mở lời xin lỗi, nhưng nếu cô nói ra sợ có chút dở khóc dở cười.
"Ngải Tuyết ăn no chưa? Chưa ăn no cứ nói chúng tôi mời!”
Mặc dù không nói xin lỗi nhưng Ngải Tuyết biết họ tạm chấp nhận con người cô!
Khẽ cười với Kỳ Hạo, cậu ấy cũng nhìn cô mỉm cười.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc