Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 72

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Ngải Tuyết bất mãn nói thầm, thật ra thì cô rất đau lòng khi mặt anh có vết cắt như vậy, gương mặt vốn rất tuyệt mĩ nay có vết sẹo quả thật không đành lòng cho lắm!!!
Từ cổ đến dưới mũi, Ngải Tuyết cạo vô cùng thuần thục chả khác gì chuyên gia.
"Em thật lạ nha?Không phải là đàn ông thế mà cũng biết cạo râu? Hay là từng làm qua cho người đàn ông khác nên mới thuần thục như vậy?" Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết tỉ mỉ từng chút một, trong lòng nói thầm.
"Dĩ nhiên, nếu không sao có thể làm tốt cho anh?" Ngải Tuyết cả gan trả lời, trong lòng cười khoái trá, lại muốn ăn dấm!!!
Mặt Mộ Dung Kiệt hết xanh rồi đen, lườm cô"Nói tất cả tên những thằng đó ra?Anh muốn Gi*t hắn!”
Ngải Tuyết bỉu môi"Lúc trước, em thường cạo râu giúp ba á..., đàn ông hẹp hòi!"
"Em…… Bắt đầu từ bây giờ, không được nói chuyện với người đàn ông khác, cạo mặt càng không được."
Ngải Tuyết không để lời nói đó vào tai, vẫn làm tốt việc của mình, nắm cằm của anh nhìn trái nhìn phải.
"Vết cắt rất rõ nha!"
"Đúng đó, hủy nhung nhan luôn rồi, có khi nào em sẽ chán ghét anh không?"Mộ Dung Kiệt bắt đầu giở tính trẻ con.
"Cái này sao”
"Ừ? ? ?” Ánh mắt giả vờ nghiêm túc quét qua anh, Ngải Tuyết lập tức cười hì hì"Dĩ nhiên là không, trong lòng em, anh vĩnh viễn là đẹp trai nhất!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng với câu trả lời của cô, khóe môi gợi lên ý cười.
Cầm bàn tay phải Ngải Tuyết nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, chợt nhớ tới trước kia mình cũng cho cô một chiếc, từng nhắc cô vĩnh viễn không được lấy xuống, nhưng bây giờ không thấy đâu.
"Chiếc nhẫn hình đôi cánh đâu?"
Ngải Tuyết nhìn tay mình, một lúc sau nói, "Em cất trong hộp rồi, có gì không?"
"Anh từng nói không được tháo xuống mà?Sao lại không nghe lời?"
Ngải Tuyết gãi đầu ngượng ngùng nói"Cái đó, em không phải mất trí nhớ đến quên luôn chiếc nhẫn mà, tại mỗi lần nhìn chiếc nhẫn đầu em liền rất đau, cho nên tháo nó xuống!"
"Đi lấy ra! ! !"
Ngải Tuyết chạy tới đem hộp nhẫn đưa cho anh, Mộ Dung Kiệt mở hộp ra, lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô xong liền cốc vào trán cô một cái thật mạnh"Em còn dám lấy xuống một lần nữa xem! ! !"
"Ui da, bá đạo hết thuốc chữa!" Ngải Tuyết rủ thấp đầu, vô thức lấy tay xoay xoay chiếc nhẫn.
Mộ Dung Kiệt nghiêng đầu"Nói thầm cái gì đó?”
"Không có, không có mà!" Ngải Tuyết vội vàng cười ha hả, kéo cánh tay của anh tỏ vẻ thân mật lấy lòng.
Mộ Dung Kiệt thở dài một hơi, ngắt chiếc mũi cô"Em ở La Mã lâu như vậy, đến lúc nên trở về rồi!”
Ngải Tuyết nghe anh nói muốn về nước, trong lòng liền hiện lên câu hỏi cho bản thân, cô lấy tư cách gì đi gặp ông cụ đây?
Mộ Dung Kiệt dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Ⱡồ₦g bàn tay nhỏ bé vào bàn tay mình"Con mèo nhỏ, không phải em rất lợi hại sao? Sợ cái gì chứ?Mà bên cạnh em còn có anh đây mà?”
Nhất thời trên mặt Ngải Tuyết ửng hồng dù trong lòng rất sợ nhưng ngoài mặt vẫn ngang ngạnh"Ai nói em sợ, em mới không sợ!" Để chứng tỏ mình không nói láo còn cố ý thẳng lưng ưỡn иgự¢ lên!
Mộ Dung Kiệt cười châm biếm"Đúng, đúng rồi, bảo bối của anh là lợi hại nhất! Ha ha!”
***************
Trên trực thăng riêng của nhà Mộ Dung.
Ngải Tuyết vùi trong lòng Mộ Dung Kiệt ngủ say, thỉnh thoảng cười nhạt như đang mơ giấc mơ rất đẹp, làm Mộ Dung Kiệt cũng cười theo, vốn là đợi đến nửa tháng, nhưng cơ thể Ngải Tuyết tốt hơn dự tính với lại vài hôm trước nhận được cuộc gọi điện.
Nói ông cụ ở nhà đòi ૮ɦếƭ đòi sống, mặc dù rất giận ông, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn ông như thế! Lập tức phái trực thăng đến đón mình.
Trở lại nhà Mộ Dung, ôm Ngải Tuyết vào cửa, các người hầu nhìn thấy Mộ Dung Kiệt, chính xác hơn là nhìn thấy người phụ nữ trong иgự¢ anh như thấy được vị cứu tinh.
Vốn cứ ngỡ hầu hạ thiếu gia là khó khăn nhất, nay mới phát hiện, không có thiếu gia bên cạnh, hầu hạ ông cụ càng khó khăn hơn nhiều!
Ban đầu thiếu gia mất đi Ngải tiểu thư, bọn họ cảm thấy mỗi ngày chỉ là một màu tối! Hiện tại thiếu gia bỏ lại ông cụ thì mỗi ngày đối với bọn họ chả khác gì ngày tận thế.Cả ngày đều phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Vừa muốn cúi người chào hỏitheo lễ nghi, Mộ Dung Kiệt liền ra hiệu, các người hầu hiểu tín hiệu đã ngậm miệng lại, trong đôi mắt mọi người đều là sự xúc động lẫn nước mắt!
"Kiệt, cháu đã về?" Ông cụ trực tiếp từ trên lầu lao xuống, sáng nay nghe tin người hầu báo cáo cháu đức tôn của ông trở về, ông ngỡ như nghe tin vịt! Nhưng bây giờ được tận mắt thấy thì…..
Tiếng nói của ông đã dọa Ngải Tuyết run cầm cập, tựa đầu trong иgự¢ Mộ Dung Kiệt rút vào sâu mấy phần.
Mộ Dung Kiệt chỉ nhìn ông rồi cúi đầu nhìn con mèo nhỏ, khóe miệng cười lạnh, trực tiếp ôm cô lên phòng ngủ không nói tiếng nào!
Đặt cô trên giường rồi đắp chăn kín người, mới nhớ tới ánh mắt cợt nhã của ông cụ! Không nói gì lặng lẽ đi về phía thư phòng!
Ông cụ theo sát phía sau, Mộ Dung Kiệt kéo cái ghế, ý bảo ông ngồi xuống, ông cụ vừa nhìn thấy Mộ Dung Kiệt liền thay đổi thái độ ngay lập tức, cảm động tới rơi nước mắt, ông cứ tưởng rằng bảo bối của ông sẽ không để ý đến ông nữa!
"Kiệt " Ông không biết mở lời nào cho phải, đêm đó Kiệt đã nghe toàn bộ chuyện ông gây ra, nếu nha đầu Ngải Tuyết kia đối với Kiệt quan trọng như vậy, ông cũng không muốn ngăn cản nữa! Hơn nữa, ông thật là sơ ý đã chọc giận đến điều tối kị của Kiệt thiếu chút nữa nó bỏ mặt ông rồi!!!
Khi đó, ông chỉ muốn tìm đến cái ૮ɦếƭ cho xong.
Mộ Dung Kiệt làm mặt lạnh, đôi môi bạc lạnh lùng nói"Cháu dẫn cô ấy trở về, ông không ý kiến chứ?”
Thật ra thì, căn bản anh không cần hỏi qua hỏi ý kiến ông, từ lúc nhìn ông căng thẳng ở bậc thang anh đã có câu trả lời rồi, chẳng qua là anh vẫn muốn tôn trọng ông cụ!
Ông cụ nghe anh hỏi tới, đôi mắt trở nên sáng bừng, không chút do dự thốt lên"Không, không thành vấn đề, đương nhiên là không có vấn đề!”
Mộ Dung Kiệt hài lòng gật đầu, giương mắt lên nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài cửa sổ, nhất thời cảm thấy bức rức, đứng dậy, đỡ ông cụ dậy.
"Đi ngủ đi, nên làm gì chắc ông cũng biết! Sau này đối xử tốt với cô ấy, mỗi ngày cháu đều thành kính biết ơn ông! Đây là thẻ ông đưa cho Ngải Tuyết, tiền bên trong cô ấy chưa dùng qua!"
Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cười nhạt, sắc mặt ông cụ nhất thời xấu hổ, trước việc làm của mình.
Có chút hối hận! Gật đầu một cái, đi về phòng của mình! Ai, chuyện tình của bọn trẻ thời nay, lão giã như ông không thể quản nữa rồi!
Sáng sớm, Ngải Tuyết mở con mắt ௱ôЛƓ lung nhìn trên tường, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bịch một tiếng, ᴆụng phải bức tường!
"Trời ơi!”
Mộ Dung Kiệt mới vừa chợp mắt nay bị tiếng la đó đánh thức, vừa đúng nhìn thấy cô ngã ngồi trên đất. Thật đáng thương!!!
Nhanh mang dép rời giường, đỡ cô dậy"Không có gì chứ, sao ngồi trên đất!" Gạt tay che trán của cô xuống"Bị gì vậy? Để anh xem cho!"
"Thiệt là đi kiểu gì mà té vậy? Sưng đỏ rồi!" Mộ Dung Kiệt lấy tay vuốt trán cho cô"Anh đi lấy nước đá!"
Ngải Tuyết vốn rất buồn ngủ mơ màng đi nay tỉnh táo quan sát bài trí bốn phía mới thấy khác "Ơ, đây là nơi nào?"
"Đây" Mộ Dung Kiệt lấy cục đá đắp lên trán cô"May cho em chỉ ᴆụng vào tường."
"Trời ơi, nhẹ một chút! Đây là đâu? Tối hôm qua em không có ngủ ở đây!" Ngải Tuyết bậm môi trợn mắt, trên đầu đều là dấu chấm hỏi!
Mộ Dung Kiệt cười khẽ"Chúng ta ở nhà chứ ở đâu!"
"Vớ vẩn, em biết là nhà, nhưng làm sao về nhà được." Ngải Tuyết ngơ ngác hỏi, sáng sớm thức dậy hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
"Dạ, tối hôm qua trực thăng chở chúng ta về, nguyên một đêm em đều ngủ trong иgự¢ anh!" Vén tóc cô sau tai, cưng chiều hôn cái trán sưng đỏ của cô.
"Không tin, anh xem bài trí xung quanh đi, không thay đổi bao nhiêu."
Lúc này, Ngải Tuyết nhìn kĩ mới để ý tới góc phòng. Ặc…
Nắm chặt cổ áo anh, câm lặng làm thinh"Ta… Chúng ta, chúng ta thật sự đã về rồi?"
"Ừ, anh lừa em làm cái gì, cái trán còn đau không?" Trong mắt Mộ Dung Kiệt tràn đầy nhu tình, cẩn thận xoa xoa cái trán cho cô.
Nói đến lang mang nhức đầu, Ngải Tuyết sực nhớ tới còn chuyện mình chưa giải quyết, vội đẩy anh ra chạy thục mạng vào nhà vệ sinh.
Đợi cô đi xong thoải mái, đúng lúc mở cửa đi ra liền ᴆụng phải Mộ Dung Kiệt đang lo lắng đi tới đi lui.
"Anh làm gì thế? Đi vệ sinh cũng đi theo?"
"Không có việc gì là tốt rồi, nhìn dáng vẻ em gấp gáp còn tưởng em gặp chuyện gì!” Nghiêng người dựa vào cửa nhìn cô.
Vệ sinh sạch sẽ, Ngải Tuyết mở laptop, ơ, mật mã!
Ánh mắt đáng thương nhìn Mộ Dung Kiệt, anh chỉ nhún vai, lạnh lùng nói một chữ"Đoán! ! !”
Vớ vẩn!!!
Làm sao mà đoán?
"Chẳng lẽ là ngày sinh???" Ánh mắt dò hỏi, trong lòng đắn đo suy nghĩ!
"Đúng rồi, sinh nhật anh là ngày nào?” Cô thật sự không biết ngày sinh nhật của anh"Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Đôi mắt xếch của Mộ Dung Kiệt thâm trầm đáng sợ, đáng ૮ɦếƭ, ngay cả anh bao nhiêu tuổi cô cũng không biết.
Xích lại gần cô, hai chóp mũi chạm nhau, Ngải Tuyết nhìn khuôn mặt điển trai của Mộ Dung Kiệt, không khỏi nuốt ngụm nước bọt! Thật đẹp trai!
"Em thật sự không biết?"
Lắc đầu, ૮ɦếƭ tiệt, lần nào cũng vậy, cô đối với với sắc đẹp của anh mãi không có sức chống cự!
Mộ Dung Kiệt hết lời để nói với cô, cảm thấy vô cùng thất bại, anh còn tưởng rẳng bảo bối hiểu rất rõ về anh!!!
Hít sâu một hơi, đè nén sự khó chịu trong lòng, nói từng chữ từng câu"Anh lớn hơn em 5 tuổi, năm nay 28 tuổi, nhớ chưa nha đầu ngốc!”
"Ặc, vậy là anh già rồi?" Ngải Tuyết trêu chọc anh, nghịch ngợm nói.
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt vô cùng ‘thúi’, nghiến răng"Anh già?”
"Haha….Đúng đúng, chính là rất già, ông xã…..già!” Mới nghe được hai chữ ‘ông xã’ anh còn cảm thấy được vớt vác đôi chút, nhưng phía sau có thêm chữ ‘già’ làm anh phải im lặng không nói nên lời.
"Ông xã già đúng không? Bà xã à, miệng của em nghịch ngợm như vậy, tối hôm qua không phải là ngủ rất thoải mái không?" Ngón tay chạm lên cánh môi cô.
Nhớ tới mấy hôm trước, cái miệng này đã nuốt lấy của mình, trong lòng không khỏi rộn rạo nóng bừng!
Ngải Tuyết sợ không nhẹ, biết thức thời liền ngậm miệng lại, con ngươi đảo qua liếc lại gần nửa ngày mới mở miệng"Em chỉ nói giỡn, sao anh già được? Anh còn rất trai tráng khỏe mạnh và có tinh thần phấn chấn nữa!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc