Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 71

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Cô không tin, bản thân lại vô dụng đến thế! Nhưng sự thật là cô đứng dậy không được! Lần nào cũng vậy, trong lòng Ngải Tuyết vô cùng uất ức.
Tính trẻ con nhất thời trỗi dậy, ngồi lì trên nền băng, thật quá đáng, một chút nói mình cái này, một chút hù dọa mình cái kia! Vậy mà giờ phút này, trơ mắt nhìn cô té lên té xuống cứ như người xa lạ không quen biết.
Cũng không chịu đỡ mình dậy! Kiệt thối!
Ở bên kia, cuối cùng Chu Bân cầm lòng không được trượt nhanh tới chỗ cô té vươn tay đỡ Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết giống như gặp được cứu tinh, bộ mặt hớn hở đầy cảm kích, vừa muốn vươn tay, trên đầu lại vang tiếng nói của ác ma.
"Tự đứng lên!Đừng vọng tưởng người khác giúp em!”
Ngải Tuyết ngượng ngùng "Cám ơn anh! Anh đi trượt băng đi, không cần để ý đến tôi!”
Chu Bân bất đắc dĩ, vỗ bả vai Mộ Dung Kiệt "Tôi nói đại ca rồi, phải biết thương hoa tiếc ngọc, gương mặt chị dâu còn hơn hoa hơn ngọc thế này mà khóc đến hoa lê đẫm mưa rồi !Ồ, tôi thật là không đành lòng."
Mộ Dung Kiệt ném cho anh ta cái nhìn sắc bén"Phụ nữ của tôi, không cần người khác quan tâm!”
Chu Bân bất đắc dĩ nhún vai nhìn Ngải Tuyết rồi bỏ đi, người ta không lo anh cần gì phải quan tâm tốt bụng làm gì, anh thực không có cách đành vậy!
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt thoáng qua vẻ không vui"Đứng dậy!”
Ngải Tuyết cắn môi ngay cả nhìn anh một cái cũng không muốn, hai tay chống đầu gối cố đứng dậy! Không để ý đến anh nữa.
Mộ Dung Kiệt nheo mắt, đáy mắt hiện mấy phần đáng sợ lẫn rét lạnh"Còn muốn học?”
Cô lắc đầu, trầm mặc không nói gì! truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
"Xem ra em chỉ thích hợp vận động trên giường hơn, vậy chúng ta lập tức trở về nhà!”
Mộ Dung Kiệt ảo não phát hiện, mình quả thực không có cách với cô gái này, muốn đánh muốn lớn tiếng lại không đành lòng, cuối cùng chỉ còn cách trừng phạt cô trên giường.
Lập tức cúi người vác cô lên vai, Ngải Tuyết bị lời anh nói sợ đến xanh mặt, vội vàng cầu xin tha thứ"A, em học, em học liền?”
Hôm nay anh đã giày vò cô hết cả buổi trưa, nếu còn tiếp tục nữa, nhất định ngày mai không thể xuống giường!
"Lúc này hối hận cũng muộn rồi!" Mộ Dung Kiệt chính là cố ý không muốn thuận theo ý của cô, dễ dàng bỏ qua cô sẽ không nhớ lời anh dạy.
Một đường thẳng trở về nhà, đóng sập cửa liền ném cô lên giường, trực tiếp ૮ởเ φµầɳ áo xuống, để hai thân thể trần trụi va chạm vào nhau.
"Ác Ma, Bạo Quân!”
"Còn một từ Thổ phỉ nữa?”
"Đúng, nếu anh đã cho là như thế thì làm nhẹ một chút!" Được rồi, cô thừa nhận mình rất vô dụng, vừa nhìn thấy anh mặt lạnh mày kiếm liền cảm thấy ớn lạnh!!!
"Không, anh càng muốn hung hăng hơn mọi khi, nếu không, làm sao em có thể nhớ lâu?”
Hu hu, thảm rồi!
Dụς ∀ọηg qua đi"Kiệt, em muốn học đại học.”
Mộ Dung Kiệt nhíu đầu mi lại"Học đại học làm cái gì?" Nếu đi học sẽ không có nhiều thời gian ở bên mình rồi?"Không được! ! !”
"Hả, tại sao không được?Chẳng lẽ anh không đóng nổi tiền học cho em?”Miệng Ngải Tuyết giương cao, cứ như cô vợ nhỏ oán trách chồng.
Mộ Dung Kiệt mặc kệ Ngải Tuyết nói, bàn tay vẫn mò mẫn trên người cô, chọc cả người cô đều run rẩy"Đừng nói tới học đại học, thậm chí mời gia sư đứng đầu nước về dạy cho em càng không phải là vấn đề với anh”
"Nếu không phải vì sợ tốn tiền tại sao anh không cho em đi học."Người đàn ông hẹp hòi.
"Phụ nữđi học vì muốn có nghề, sau này gả chồng tốt, còn em không cần đi làm, lại có ông chồng tuyệt vời như anh, còn muốn đi học làm cái gì?"Thẳng thừng trả lời không quên lườm cảnh cáo cô.
Ngải Tuyết thật hết lời để nói với tên không lí lẽ này, ai nói đi học thì mới kiếm được chồng tốt.
"Kiệt, cho em đi học đi?Cho em đi học đi mà? Em rất muốn trở lại trường học" Ngải Tuyết nũng nịu ôm cánh tay Mộ Dung Kiệt lay vài cái, quan lớn không phê chuẩn dân thường như cô nhất quyết không tha.
Mộ Dung Kiệt mất kiên nhẫn thở dài"An phận sống ở bên cạnh anh khó khăn lắm sao?"
"Không phải, đây chỉ là nguyện vọng lâu nay em chưa thực hiện được, nên cho em đi học nha..., cùng lắm sau này em để anh được lợi nhiều hơn.”Ngải Tuyết xuất chiêu nhắm trúng tâm ý của anh.
Mộ Dung Kiệt vốn đang nhắm mắt dưỡng thần thình lình hai con ngươi mở ra sáng quắt, không thể tin nhìn chằm chằm vào cô"Em quyết định? ? ?" Trong lòng nhất quyết không tin vào lời cô vừa nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cương quyết gật đầu một cái.
"Em chắc chắn? ? ?”
Ngải Tuyết nhìn sắc mặt mừng rỡ của anh, cảm thấy nên suy nghĩ lại, không được, vì đi học phải đổi lấy cái giá quá đắt, nói không chừng mình sẽ ૮ɦếƭ sớm dưới tay con sói này!!!
"Ok, anh đồng ý, nhưng mà đợi vài ngày nữa về nước rồi tính, nhiệm vụ trước mắt là cuộc phẫu thuật ngày mai, cho nên em nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ!" Thấy Ngải Tuyết đang do dự đắn đo, Mộ Dung Kiệt lập tức mở miệng đồng ý ngay, chỉ sợ Ngải Tuyết đổi ý!
Nhắc đến chuyện này, trong lòng Ngải Tuyết dâng lên tiacăng thẳng "Kiệt, em có chút sợ”
"Có anh ở đây, không cần sợ."Nhè nhẹ vỗ về cô"Cái gì cũng không cần suy nghĩ, tất cả để anh lo, ngoan, ngủ đi!"
Ngải Tuyết vùi mặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, hơi thở nam tính của riêng anh, chỉ chốc lát truyền đến tiếng hít thở đều đều của hai người.
Mộ Dung Kiệt nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô trước khi đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Ngải Tuyết bồn chồn đi tới đi lui trong phòng, giờ phút này sự bất an bao trùm lên tim cô, lo sợ, Mộ Dung Kiệt đi tới ôm cô"Bảo bối, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức đi ngay!”
"Kiệt, em rất sợ!"Dùng sức cắn môi dưới"Anh không biết đó thôi, hiện tại em rất dị ứng với bệnh viện, mỗi lần bước vào đó chả khác gì bước vào cổng địa ngục!" Năm năm qua, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà điều này làm cô rất xấu hổ!!!
Mộ Dung Kiệt im lặng suy nghĩ, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Tiểu Chu, cuộc phẫu thuật chuẩn bị ở nhà, bảo bối của tôi không muốn đến bệnh viện, ừ, được!" Gác điện thoại, tươi cười an ủi cô"Chúng ta không đến bệnh viện vậy thì làm phẫu thuật ở nhà có được không?"
Ngải Tuyết như được cứu vớt khỏi địa ngục, gật đầu lia lịa, ông xã của cô thật chu đáo.
Lúc sắp phẫu thuật, tuy có chích thuốc mê nhưng Ngải Tuyết không có ngủ mê man, mà cô vẫn một mực không dám nhìn vị bác sĩ đang cầm dao găm suốt sáu giờ liền, Ngải Tuyết cảm thấy như vượt thời gian đi xuyên qua sáu thế kỉ dài. Giải phẫu rất thuận lợi, phút chốc được đẩy ra ngoài cô cảm giác không khí tràn ngập mùi vị tái sinh trong hạnh phúc!!!
Mộ Dung Kiệt không dám tin lắc bả vai Chu Bân"Anh chắc chắn cuộc phẫu thuật rất thành công sao?Không lừa gạt tôi chứ?"
"Đại ca, bọn họ không có gan nói dối tôi đâu, anh cứ yên tâm, nhưng phải nhớ kỹ, ba tháng không thể cùng phòng!" Chu Bân cười hả hê, ba tháng, anh rất muốn xem đại ca bị ђàภђ ђạ đến mức nào!
Mộ Dung Kiệt vẫn đắm chìm trong vui sướng, đối với lời Chu Bân nói đều bỏ ngoài tai, anh chỉ biết, anh sắp được làm ba rồi!
Mới có hai ngày, Mộ Dung Kiệt liền chịu không được ở trong phòng tắm rống to"Ba tháng, thật kinh khủng, mày nhất định hành tao đến tan xương nát thịt hay sao???”
Bên ngoài, Ngải Tuyết nhàn nhã ăn hạt đào rất dương dương tự đắc, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt! Nhưng mấy ngày sau, cô cũng có chút không chịu nổi, thật kì nha, mỗi ngày ngủ bên cạnh một mỹ nam bằng da bằng thịt nhưng ăn không được, dù sao thì cô cũng là một phụ nữ bình thường mà!
Thật ra thì…… Cô đã sớm thích nghi với sự mạnh mẽ chiếm đoạt của anh!
Tâm tình cực kì khó chịu tung chăn khỏi người.
"Sao thế?"Mộ Dung Kiệt thấy hành động lạ kì của cô.
"Nóng!"Càng lúc càng thấy nóng cả trong lẫn ngoài.
"Vớ vẩn, trong phòng có mở máy điều hòa lấy gì nóng!" Nhẫn nại nhặt chăn lên đắp cho cô, còn đem cả góc chăn đè dưới lưng cô, không để cho cô nhúc nhích!
"Nóng quá, mở điều hòa còn nóng như vậy, máy điều hòa dỏm đập nó đi!" Ngải Tuyết tức giận chửi bóng chửi gió, cô cũng không biết tại sao, tóm lại là rất bức rức, khó chịu!
Mộ Dung Kiệt hoài nghi nhìn cô, vội hùa theo cô"Dạ, cô nương nói đúng máy điều hòa này hư rồi, ngày mai tại hạ kêu người tháo nó xuống được chưa?"
"Ừ” Ngải Tuyết bậm môi, một bộ bộ dáng cô dâu nhỏ bị uất ức, Mộ Dung Kiệt nhìn thấy tim nhột không chịu nổi, lập tức cúi người xuống, nuốt cái miệng anh đào nhỏ nhắn vào trong miệng, dùng sức ʍúŧ thỏa thích.
Ngải Tuyết cảm nhận được một dòng điện nóng đang chạy tán loạn trong cơ thể, một lúc lâu, tay nhỏ bé vòng qua cổ anh, chủ động đem đầu lưỡi vào khuấy động trong miệng anh.
Mộ Dung Kiệt bất ngờ mở to mắt, từ khi nào Ngải Tuyết lại chủ động đến vậy, tình cảm của con mèo này thật dịu dàng mà!
Hai người hôn đến không còn hơi thở mới chịu tách ra, giờ phút này hai người đều bị dục hỏa đốt cháy, Mộ Dung Kiệt nhìn bụng dưới căng phình của Ngải Tuyết như chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg.
"Bảo bối, anh chịu hết nổi rồi, em giúp anh nha, có được không?" Mộ Dung Kiệt nỉ non đầu độc bên tai cô.
"Ừ, giúp thế nào?" Ngải Tuyết bị Dụς ∀ọηg ђàภђ ђạ đến mơ mơ màng màng, không nhìn thấy được gương mặt gian xảo của Mộ Dung Kiệt.
"Em không nhớ sao? Trước kia chúng ta từng làm qua đấy!" Ngón tay anh nhẹ vuốt cái miệng chúm chím của cô, tưởng tượng cái miệng nhỏ này bao quanh cậu nhỏ của mình, trong lòng dâng lên từng khoái cảm tuôn trào!
Rốt cuộc, vì lời nói đó Ngải Tuyết đã tỉnh táo trở lại, sống lưng muốn đổ mồi hôi hột, lắc đầu ngây ngốc"Không, không được!”
Đời nào để cô dễ dàng từ chối, hai ba lần, Ngải Tuyết liền bị thu phục ngoan ngoãn nằm dưới thân Mộ Dung Kiệt!
**********************************************************
"A" !
"Sao vậy?" Mới sáng sớm, Ngải Tuyết nghe tiếng thét vọng từ nhà vệ sinh liền xỏ dép chạy tới, vừa thấy Kiệt đang cạo râu nhưng không may cắt vào da mặt nên mới có tiếng la đó.
"Trời, anh cạo râu thành cạo mặt hả?"
"Bảo bối, em cũng biết anh đời nào tự mình cạo râu, lúc ở nhà, mỗi ngày đều dành 10 phút cho người đến cạo râu giúp anh, lần này do đi gấp tới đây nên quên không mang theo!”
"Haizz, để em làm cho!”
Ngải Tuyết ngồi đối diện Mộ Dung Kiệt cẩn thận cạo râu cho anh.
"Sớm biết đã kêu em dậy làm giúp anh rồi, thiệt tình… xem ra em làm rất được việc, AAAA…. Cẩn thận cổ của anh!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc