"Ok, chúng ta đi ăn cơm rồi tiếp tục!" Mặt cô vẫn một màu đỏ hồng mặc cho anh cưng chiều tới đâu.
Trong nhà hàng, Ngải Tuyết cầm thực đơn lật đi rồi lật lại!
"Phục vụ, cho một phần ăn xúc xích xông khói cay, gà cay, vây cá chưng tương, đầu cá nấu canh, bụng cá hấp tàu xì, cơm chiên Đông An và phần lẩu chua cay, chỉ nhiêu đây thôi!”
Mặt thản nhiên để thực đơn xuống, không để ý đến sắc mặt cực kì khó coi của ba người đối diện.
"Tiểu Tuyết, những thức ăn này đều rất cay đấy!" Thang Tiệp đáng thương nhìn Ngải Tuyết!
"Không sao, cứ ăn thoải mái!”
Thang Tiệp xụ mặt nhìn Tử Hiên, chỉ thấy sắc mặt Tử Hiên cũng không khá hơn bao nhiêu, có trời mới biết, anh kị ăn cay!
"Tiểu Tuyết, nếu không, chúng ta đổi phần khác?”
"Thật ra, những thứ này ăn rất ngon, từ từ, mấy người sẽ thích!" Bất kể hôm nay có ra sao cô nhất định phải ăn được những món ăn này.
"Anh Kiệt”
"Thiếu gia Mộ Dung.”
Hai người bọn họ sắp khóc rồi, Ngải Tuyết cố ý không cho họ đường sống mà.
Thật ra Mộ Dung Kiệt cũng không thích ăn cay, lập tức nắm bàn tay bé nhỏ của cô"Bảo bối, ăn cay quá không tốt cho dạ dày, coi như chúng ta cho bọn họ chút mặt mũi, đổi món khác nha? ? ?”
Ngải Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ, miễn cưỡng gật đầu!
"Cậu đồng ý?" Thang Tiệp hưng phấn nhảy dựng lên, ‘chụt’ hôn lên má của Ngải Tuyết một cái!"Tớ biết Tiểu Tuyết là tốt nhất!”
Mặt Mộ Dung Kiệt trở nên lạnh lùng, tức giận híp mắt lườm Thang Tiệp, vội cầm khăn giấy lau mặt Ngải Tuyết! Lau đến mặt cô đỏ ửng mới hài lòng.
"Không muốn gặp phiền phức nên cách xa phụ nữ của tôi!”
Lời anh nói dọa Thang Tiệp sợ đến run chân! Ngay cả phụ nữ cũng ăn dấm chua! ! !
Ngải Tuyết chán ghét liếc Mộ Dung Kiệt, kéo cái ghế xê dịch sang một bên không hài lòng nói"Ý của tôi là các người có thể gọi phần khác!”
Trời! ! ! Tử Hiên nghe cô nói muốn ngất trên bàn!
Đúng lúc điện thọai Mộ Dung Kiệt vang lên, anh tiếp điện thoại xong, vui vẻ tươi cười khác xa dáng vẻ lạnh lùng thường ngày!
"Bảo bối, không phải anh từng nói dẫn em đi gặp mỹ nam sao? Bây giờ, chúng ta cùng đi đi!” Vừa nói vừa liếc nhìn ánh mắt sáng ngời của Thang Tiệp và Tử Hiên, cứ như bọn họ được sống trở lại!!
Đi đi! Đi đi!
Ngải Tuyết không nhịn được"Em chưa ăn cơm? Không đi đâu!”
"Không được, người này em nhất định phải gặp!" Đi tới thì thâm bên tai cô, Ngải Tuyết liền bật dậy"Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi! ! !”
Tốc độ chạy của cô khiến mọi người líu lưỡi!
"Đây là đâu, thật đẹp nha!" Ngải Tuyết đứng trước tòa khách sạn bảy sao, mắt mở to tay vỗ không ngừng.
"Thiếu gia Mộ Dung, đã lâu không gặp!”Chu Bân nở nụ cười đầy mê hoặc.
"Woa, mỹ nam!” Ngải Tuyết nắm ống tay áo Mô Dung Kiệt lắc lắc!
Mộ Dung Kiệt mặt lạnh, anh rất muốn đánh nha đầu hoa si này bất tỉnh ngay tại chỗ.
"Đây là chị dâu sao? Quả nhiên không phải mỹ nữ tầm thường, ngay cả khí chất cũng không bình thường!” Chu Bân than thở tận đáy lòng!
"Cám ơn, tôi tên Ngải Tuyết!" Vui mừng đưa tay ra phía trước!
Chu Bân hoàn toàn không thấy dáng vẻ Mộ Dung Kiệt khó coi đến mức nào, nhiệt tình muốn bắt tay cô, lại bị một chưởng của Mộ Dung Kiệt làm cho thức tỉnh! Ném cho hắn ánh mắt đầy sắc bén!
Chu Bân cười ha ha"Đại ca, anh keo kiệt quá!”
"Anh cũng thấy thế sao?Trời ơi, cùng chung chí hướng!” Ngải Tuyết đối với Chu Bân càng thêm mấy phần ngưỡng mộ!
"Cô bé ngốc, muốn ૮ɦếƭ hả? Trở về nhà biết tay anh!” Mộ Dung Kiệt uy Hi*p!
Hù dọa! Lại là bộ dạng này, được thôi, lạt mềm buộc chặt! truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé
"Thật ra, ông xã của em là mỹ nam duy nhất! Đẹp đến người thần phẫn nộ! Thiên lý bất dung, khụ khụ, dù sao, chồng em đẹp đến không ai sánh bằng!” Vừa dịu dàng nịnh nọt vừa nắm cánh tay anh đung đưa!
Mộ Dung Kiệt hài lòng khẽ cười, nhếch mắt khiêu khích nhìn Chu Bân!
Chu Bân đầy mồ hôi lạnh, phong cách này hoàn toàn không giống với lão Đại hùng bá trong Hắc đạo toàn cầu!
Cười gượng nói"Chúng ta đi vào nói chuyện, Hàaa...! Đi vào rồi nói!”
"Ừ! ! !" Hừ lạnh ra tiếng.Chỉ một tiếng làm cho Ngải Tuyết lạnh cả sống lưng.
Dịu dàng kéo cánh tay của anh, dáng vẻ cô vợ nhỏ giả vờ ngoan ngoãn!
Ngải Tuyết cảm thấy tốt nhất vẫn nên nghe lời anh, tối nay mới có thể ngủ ngon giấc.
"Uống nước gì?Rượu đỏ?Nước trái cây?Hay cà phê?” Chu Bân mở tủ lạnh, quay đầu lại mỉm cười hỏi!
"Tôi ly rượu đỏ, cho cô ấy ly nước trái cây!" Không đợi Ngải Tuyết nói, Mộ Dung Kiệt trực tiếp lên tiếng!
Ngải Tuyết quệt môi, ai nói cô muốn uống nước trái cây, rõ ràng người ta muốn uống rượu đỏ mà!!! Nhưng không dám phản kháng, thật không có mặt mũi để nói!
"Khi nào thì bắt đầu!" Mộ Dung Kiệt nhấp một miếng rượu đỏ, cũng không ngẩng đầu lên hỏi!
"Lúc nào cũng được, chỉ đợi ý kiến của đại ca!”Chu Bân bắt chéo chân, dáng ngồi đầy uy nghiêm.
"Vậy thì ngày mai, càng nhanh càng tốt!” Anh muốn trong bụng bảo bối mau mau có nhiều bảo bảo! Để nha đầu này không phải hoa si với người khác.
Chu Bân như thấu hiểu được tâm tư của Mộ Dung Kiệt, che miệng cười trộm!"Ok! Tôi lập tức sắp xếp, chúng ta ăn cơm trước, Haha...!”
Vỗ vỗ tay, từng nhân viên phục bước vào mang thức ăn đặt xuống bàn"Chúc ngon miệng!”
Ngải Tuyết nhìn bàn ăn đầy sắc đỏ, hí hửng tròn xoe mắt! Mộ Dung Kiệt không vui nhíu mày"Anh ăn cay? ? ?”
"Ặc, không phải!Tôi nghe nói chị dâu thích ăn, chứ không phải tôi, lấy lòng chị dâu mà!”
"Cám ơn, cám ơn, anh thật có thành ý!” Ngải Tuyết không nói hai lời, cầm đũa gấp miếng cá nhúng vào nồi lẩu khi thịt chuyển sang màu trắng liền bỏ vào miệng!
Ừ! Thơm quá! Ngon quá!
Mộ Dung Kiệt mặt nhăn mày nhó, xem ra tối nay anh phải nhịn đói! Chợt, ánh mắt lạnh lùng lườm Ngải Tuyết!
Ngải Tuyết sợ đến run tay, miếng thịt vừa gắp liền rời xuống bàn"Sao anh không ăn?”
"Chưa đói!” Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa cau mày, càng làm cho Ngải Tuyết cảm thấy có gì đó không đúng!
"Kiệt, ăn một chút đi?" Ngải Tuyết gắp cho anh miếng gà cay, ánh mắt Mộ Dung Kiệt lộ ra mấy phần nguy hiểm! Hiểu được tín hiệu đó cô lập tức gắp sang chén của mình.
Vội múc món mắt cá mà mình thích nhất, lưu luyến nhìn vài lần, dù không cam lòng nhưng vẫn đưa tới bên miệng anh, nhắm mắt nói"Ăn! ! !”
Mộ Dung Kiệt cười cười, cúi người nói nhỏ vào tai cô"Anh đối với món mắt cá của em không có hứng thú, anh đói bụng, chỉ muốn ăn em thôi!”
Bụp ~~
Chiếc đũa rơi xuống đất.
Ngải Tuyết hận không thể chui xuống gầm bàn, nếu không, cho cô ᴆụng vào đậu hũ cũng được! Sao người đàn ông này cứ nghĩ đến chuyện đó mãi.
Chu Bân ngồi bên cạnh muốn cười nhưng không dám, nén cười đến mặt đỏ rần, cảm thấy sắp nội thương, cặp vợ chồng này thật lạ lùng? ? ?
Cơm nước xong, Chu Bân mang họ đến sân trượt băng! Chơi trò này làm Ngải Tuyết gặp không ít khó khăn, nhưng cô sẽ không cố gắng! Cho dù chỉ là người mới chơi.
"Anh trượt rồi tới em!"
Mộ Dung Kiệt khẽ chau mày"Bảo bối, sao thế?”
"Thật ra thì….. Em không biết!" Ngải Tuyết cúi đầu!
"Không sao, anh dạy em, biết đâu em sẽ thích trượt băng!”
Ngải Tuyết vờ làm mặt khổ"Hay là thôi đi, lỡ không may té xuống sẽ rất đau!”
Trán Mộ Dung Kiệt hiện lên vài vạch đen, không nghĩ cô lại nhát gan đến vậy? Những ngày gần đây quan sát thấy cô không giống như lúc trước không còn lớn tiếng chửi thét như con mèo điên nữa.
Lúc tối ngủ luôn nhìu mày, chỉ khi anh ôm vào lòng, cô mới nhẹ nhàng giản đầu lông mày, cảm giác vô cùng bất an.
Anh nghĩ, có lẽ là gần đây nhiều chuyện xảy ra nên làm cô có cảm giác không an toàn, đôi khi thay đổi hoàn cảnh, mở rộng tầm mắt, nhất định sẽ tốt hơn!!!
Trừ Ngải Tuyết ra, Mộ Dung Kiệt và Chu Bân cùng những người quanh sân băng đều là cao thủ bậc nhất.
"Không sao cả, nơi này tập trung đều là cao thủ, anh đây sẽtận tình dạy học sinh mới như em vài kỷ xảo, lần đầu học không được nhát gan, nếu không sợ té sẽ không sợ bị thương!”
Ngải Tuyết lắc đầu "Như vậy đi, em đứng xem các anh trượt là được rồi.”
Ngải Tuyết càng từ chối, Mộ Dung Kiệt càng quyết tâm muốn dạy cô, không cho cô phản kháng.
Không quan tâm đến gương mặt buồn bã của Ngải Tuyết, thong thả ung dung mang giày trượt băng vào cho cô, thấy cô có ý định từ chối lần nữa liền đánh vào trán cô:
"Vui lên không được ủ rủ, làm bảo bối của anh, phải có cơ thể khỏe mạnh, không nên có bộ dáng tiều tụy bệnh tật, anh sẽ không thích.”
"Vớ vẩn, em có bệnh đâu, rất khỏe mạnh mà."Ngải Tuyết vểnh môi nói ngược lại.
"Ok, ngoan, anh chỉ em chơi." Cơ thể cao to cường tráng của anh đứng che khuất tầm nhìn của cô về phía sân trượt.
Ngay tức khắc, cảm giác bị bức bách lấp đầy cơ thể cô.
"Học được sao!”Cô vuốt lỗ mũi, quả thật trong lòng không cam tâm, chẳng lẽ đời này cô phải chịu cảnh nhẫn nhịn trước mặt chồng?
Lúc này, Mộ Dung Kiệt mới dịu lại, làm mẫu vài động tác cho cô xem.
Ngải Tuyết căn bản không để chuyện này ở trong lòng, bộ dạng lơ mơ đứng học, khiến Mộ Dung Kiệt ôm một bụng tức giận.
"Ngải Tuyết, em không nghiêm túc học, anh liền ném em xuống dưới, để em một thân một mình tự diệt phía dưới, em có muốn thử một lần không?" Giọng điệu của anh không phải đang nói đùa!!!
Ngải Tuyết nhìn mặt anh thật khó chịu, nhưng không dám cãi lại"Được rồi học thì học!”
Cô nào dám không nghe lời!
Nhưng cô mới vừa đứng thẳng người, liền mất thăng bằng ngã nhào xuống nền băng lạnh buốt.
Ô ô ô, cái ௱ôЛƓ nhất định bầm thảm thương rồi, cô cắn răng trợn mắt nhìn anh, vươn tay hi vọng Mộ Dung Kiệt có thể kéo cô đứng dậy!!!
Mộ Dung Kiệt nhìn cô té hơi đau lòng nhưng nhớ tới mới vừa rồi mình nghiêm túc dạy từng thao tác cho cô, vậy mà chưa gì đã trả hết cho anh!!!
Híp mắt lại"Tự đứng lên!”
Con mèo nhỏ này nên chịu chút khổ cực mới chịu học đàng hoàng! ! !
Ngải Tuyết chửi thầm, Kiệt thối! Thật mất mặt, tự mình đứng dậy thực không dễ dàng gì, mới chống được một gậy liền té xuống lần nữa.