Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 68

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Ngải Tuyết há hốc mồm, lắc lắc đầu cứ như trong mơ, không thể nào, không thể nào!
"Chắc chắn, chắc chắn sẽ có cách tháo nó ra!Mấy người suy nghĩ biện pháp xem sao!”
"Thật xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không còn cách nào khác, trừ phi, hai vị không còn yêu đối phương nữa, chiếc nhẫn này sẽ tự nhiên rớt xuống. Cho dù có muốn đeo lại cũng không được! Hơn nữa, có người từng nói, người mang được chiếc nhẫn này chính là tình nhân của nhau cả đời, vĩnh viễn sống chung thủy với đối phương, không ăn ở hai lòng. Cho nên, xảy ra loại tình huống này quả thực rất hiếm! Ha ha”
Nhân viên rất tò mò nhìn hai người, cũng vô cùng lúng túng vì hành vi quá độ của mình!
Phải nói, nếu ai đeo được chiếc nhẫn này quả thật rất may mắn, nhưng mà nhìn thế nào cũng không đúng!
Ngải Tuyết dở khóc dở cười, ngược lại Mộ Dung Kiệt bên cạnh, tâm tình như bay lên trời vì lời giới thiệu của nhân viên.
"Có thật không?Là sự thật sao?" Hai tay Mộ Dung Kiệt lắc lắc bả vai nhân viên! Giờ phút này anh chả khác gì đứa trẻ đòi kẹo, trong lòng ngọt ngào lắm!
Thang Tiệp và Tử Hiên muốn hoa cả mắt choáng cả đầu, phúc hắc thật.Anh Kiệt từ lúc nào lại trở thành như vậy???
Đi ra khỏi trung tâm mua sắm, Ngải Tuyết vẫn cảm thấy như bay lơ lửng trên không, miệng vẫn há mắt vẫn trợn! Cố gắng hết sức tháo chiếc nhẫn! Muốn cô tin tưởng vào tình yêu bất cửu một lòng trung trinh sao, chó má thật!
"Tiểu Tuyết, ăn nhiều một chút!" Tử Hiên tận tình gắp rau vào bát cho Ngải Tuyết, trong ánh mắt tràn ngập sự nhu tình!
"Ừ!” Ngải Tuyết trì trệ, miệng cắn chiếc đũa, mắt không nhìn đối phương!
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt không vui, cầm cái chén của Ngải Tuyết, đổi lấy chén của mình "Ăn của anh!” Phụ nữ của anh, không thể ăn thức ăn của người khác.
Mặt Ngải Tuyết hết xanh rồi lại đen, người đàn ông này thật hẹp hòi!
******
"Cởi! ! !” đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g
"Ơ, trẻ em? ? ?”
"Nhỏ như vậy đã đi kiếm tiền? Phụ nữ nào cũng hèn hạ thế sao? ? ?”
"Tối nay cô là người của tôi, đừng hòng ngủ!”
"Cô tên là gì? ? ?"
"Ngải Tuyết! ! !”
"Tôi sẽ nhớ kỹ cô, mùi vị không tệ!”
Trong giấc mộng, Ngải Tuyết không ngừng lắc đầu, khóe mắt đọng lại hơi sương, cắn môi"Không, hu hu!”
"A ~~ không! ! !” Ngải Tuyết kêu to, hoảng sợ tỉnh giấc ngồi trên giường, mồ hôi hòa cùng nước mắt tuôn rơi lẫn lộn!
Tim của cô đập rất nhanh, rất loạn! Giấc mộng kia chân thật đến không ngờ.
Trong giấc mộng, cô thấy mình với người đàn ông khác lăn lộn trên giường, nhưng không thấy rõ mặt người đàn ông kia!
Thật khủng khi*p! ! !
"Ngải Tuyết, em không có sao chứ?” Mộ Dung Kiệt mở cửa đi vào, lo lắng ôm Ngải Tuyết!
"Thế nào? Gặc ác mộng sao? Đừng sợ, có anh ở đây !” Mộ Dung Kiệt nhìn gương mặt không còn chút máu của Ngải Tuyết, trong lòng đau thắt lại, tự trách bản thân sao không cẩn thận để cô ngủ một mình.
Cả người Ngải Tuyết đều phát run, càng nhìn Mộ Dung Kiệt, cô càng thấy anh giống như người đàn ông lạnh lùng trong mơ của mình! Chợt, đẩy anh ra"Anh rốt cuộc là ai?”
"Bảo bối, có anh ở đây, không phải sợ, ngoan!" Mộ Dung Kiệt nhìn cô càng thêm đau lòng, anh bất cẩn để người phụ nữ của mình gặp kinh hoảng đến vậy!
Vội vàng, muốn kéo cô áp vào иgự¢, Ngải Tuyết thấy anh chạy về phía mình, đôi mắt hiện lên sự sợ hãi, nhanh chạy bật ra ngoài!
Sợ hãi, sợ hãi tột độ đến mất ý thức!!
"Em chạy đi đâu?”
Mộ Dung Kiệt đuổi theo, hai người ở hành lang, một trước một sau truy đuổi nhau.
"Em chạy chậm lại, cẩn thận té!”
Anh nhắc nhở không sai, vừa nói xong, một chân Ngải Tuyết liền ᴆụng đổ bình hoa, dừng cước bộ muốn nhặt nó, ngoài dự đoán mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Thân thể lập tức chúi về phía trước ngão nhào xuống đất, đầu ᴆụng phải lan can! Bịch một tiếng, trước mắt Ngải Tuyết một màu đen, ngất lịm đi!
Giữa ngón tay, trên mặt nhẫn viên kim cương màu hồng chợt phát ra tia hào quang! Chỉ là trong nháy mắt, không gây được sự chú ý cho Mộ Dung Kiệt.
Toàn thân anh run rẩy đứng không vững, chạy nhanh về phía cô ngã!
"Ngải Tuyết —— Ngải Tuyết ——" Mộ Dung Kiệt ôm lấy cô chạy xuống lầu, máu tươi trên người cô chảy xuống cánh tay Mộ Dung Kiệt nối tiếp chảy dài xuống sàn nhà!
Tí tách ——
Tí tách ——
Khoảnh khắc nhìn cô, trái tim anh như ngừng đập, anh vô cùng hối hận, hận không thể tự tay tát mình vài cái.
Anh không bảo vệ tốt bảo bối của mình, anh cư nhiên để cho cô bị thương vẫn trơ mắt nhìn không cách nào giúp đỡ.
Đáng ૮ɦếƭ ——
********
Bên trong phòng bệnh, Mộ Dung Kiệt phát điên gắt gao nắm tóc mình, hai mắt đỏ hồng sắc máu! Mặc dù bác sĩ nói Ngải Tuyết không có gì nghiêm trọng, nhưng anh vẫn không yên lòng!
Từng nghe Thang Tiệp nói vào năm năm trước sau khi Ngải Tuyết té xích đu mà mất trí nhờ! Tim của anh không thể bình tĩnh được nữa !
Từ trên không trung té xuống, cô không ૮ɦếƭ đã là may mắn lắm rồi! Ngẫm nghĩ mọi thứ, làm cho anh kinh hồn bạt vía!
"Thật ra thì, lúc mới bắt đầu Ngải Tuyết vốn rất muốn tìm lại đoạn kí ức trước kia, chúng tôi cũng rất tích cực phối hợp, nhưng mà, mỗi lần nhớ lại, chẳng những không nhớ được bất cứ thứ gì ngược lại đầu của Tiểu Tuyếtđau như 乃úa bổ! Đau đến không muốn sống! Chúng tôi, thật sự không đành lòng nhìn cô ấy như thế! Cho nên cũng không muốn cô nhớ lại đoạn quá khứ ấy!"
Trái tim của Mộ Dung Kiệt hoảng loạn, bảo bối của anh, phải chịu đừng nhiều đau khổ như vậy.
Ngải Tuyết mơ một giấc mộng rất dài!
Cô mơ thấy mình bởi vì cứu cả gia tộc nên bán lần đầu tiên của mình cho người đàn ông khác.
Cô mơ thấy, mỗi lần thấy máu bản thân lại choáng ngất đi, Mộ Dung Kiệt giày vò cô ở ngay trước mặt bác sĩ và hộ sĩ!
Cô mơ thấy, phát hiện mình mang thai sau đó chạy ra nước ngoài, bị Mộ Dung Kiệt truy lùng khắp nơi, sau đó bắt ép cô về nhà! Kết tiếp hung hăng trừng phạt!
Cô mơ thấy, Mộ Dung Kiệt anh cao cao tại thượng lại cùng mình ăn bánh bao hấp ở phố quà vặt, lừa gạt mình gọi anh là ông xã! Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất
Cô còn mơ thấy, mình mang thai cục cưng của anh, lại bị một cước của Thượng Quan Tử Uyển làm cho mất con! Mộ Dung Kiệt tức giận vì cô ta dám ức Hi*p cô nên ném Thượng Quan Tử Uyển xuống ao cá sấu!
Đặc biệt hơn cô mơ thấy, mình bị ông cụ Mộ Dung ép buộc tống đi khỏi thành phố S!!!
Một loạt hình ảnh như một thước phim được tua lại trong đầu cô.
Trong giấc mơ, những gì cô thấy được còn tưởng rằng, người mình thích chính là Tử Hiên, nhưng thật ra cô đã bỏ lỡ tình yêu của mình hết năm năm!
Ngải Tuyết nhắm chặt hai mắt, khóe mắt đẫm lệ!
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết rơi nước mắt, tâm đau đến siết chặt, "Đừng khóc, bảo bối của anh, không cho phép em khóc, em biết không? Anh đây cả đời cũng không muốn nhìn thấy em rơi nước mắt. Nếu như có tổn thương nào khiến em phải rơi nước mắt, hãy để anh gánh chịu tất cả mọi tổn thương đó!"
"Năm năm đăng đẵng anh mới có thể tìm em, để cho em phải gặp nhiều đau khổ, đều là lỗi của anh, khi đó anh nên tỉnh táo sớm hơn thì mọi chuyện sẽ không giống như ngày hôm nay! Anh hứa sau này sẽ không hung dữ với em, luôn xem em như bảo bối luôn cưng chiều không để ai ức Hi*p em. Dù cho em có bướng bỉnh gây ra chuyện anh vẫn sẽ gánh vác giải quyết thay em có được không?”
Mộ Dung Kiệt dùng hết lời nỉ non bên tai Ngải Tuyết, nhưng một câu Ngải Tuyết cũng không nghe vào, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, trong đầu đều hình ảnh từng trải của cô.
Ngày hôm sau, Ngải Tuyết mở mí mắt nặng trĩu, tay của cô, bị Mộ Dung Kiệt nắm chặt! Anh ngủ thi*p bên giường của cô!
Hé miệng, hốc mắt tràn nước mắt, vươn tay vuốt tóc anh, khẽ gọi"Kiệt”
Chỉ một tiếng động, anh lập tức tỉnh lại! Ngẩng đầu, mắt sáng trưng"Bảo bối, em đã tỉnh!”
Cô không nói lời nào, chỉ nhìn anh nước mắt lăn dài.
"Còn khóc nữa, em là quỷ khóc nhè, ngủ cũng khóc, tỉnh dậy cũng khóc! Muốn uống nước không?” Mộ Dung Kiệt dịu dàng nói!
Trong lòng Ngải Tuyết trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, giống như có chuyện muốn nói nhưng một chữ cũng nói không ra!
"Sau này, anh không ép buộc em nữa, bất kể em có làm gì, anh đều ủng hộ, anh sẽ không hung hăng với em, dù cho em không nhớ ra anh, nhưng không sao, anh sẽ luôn luôn cưng chiều em!”
Ngải Tuyết càng nghe, nước mắt càng chảy lợi hại hơn! Kiệt của cô, ông xã của cô.
"Thế nào? Có chỗ nào không khoẻ sao? Chờ anh một chút, anh đi gọi bác sĩ" Mộ Dung Kiệt lo lắng hiện rõ trên mặt!
"Kiệt, em không sao!” Ngải Tuyết vô cùng cảm động, người đàn ông ưu tú như anh, lại biết che chở thương yêu mình!
"Không có chuyện gì sao? Bảo bối, em làm anh sợ đấy!" Đưa tay lau khóe mắt của cô "Về sau, không cho em dọa anh như thế, anh sẽ bị bệnh tim mất, em biết không, một chút đau đớn anh cũng không muốn em gánh chịu, ưm”
Ngải Tuyết trực tiếp đem môi chặn lại lời nói của anh"Anh ồn quá! ! !”
Mộ Dung Kiệt không dám tin sờ đôi môi, "Ngải Tuyết, em” Không đợi anh nói tiếp, Ngải Tuyết lại gần khẽ cắn nhẹ vào môi anh!
"Đau không?”
"Không đau!” Mộ Dung Kiệt có chút giả vờ ngớ ngẩn, từ khi Ngải Tuyết mất trí nhớ, chư từng có lần nào chủ động thân mật với anh như bây giờ.
Ngải Tuyết nghe anh nói đỏ mặt cúi đầu, dùng hết sức cắn bả vai anh"Có đau không?”
"Đau, đau! ! ! Ngải Tuyết em”
Ngải Tuyết cười, cười thật vui vẻ, "Em yêu anh!”
Cái gì —— cô nói gì? ? ? Cô mới nói ba chữ ‘em yêu anh’???
"Bảo bối, em, em vừa nói cái gì?” Mộ Dung Kiệt răng môi đều run đến nói lắp bắp, anh không nghe lầm chứ?
"Em nói, em yêu anh!” Ngải Tuyết hé miệng, sắc mặt ửng đỏ!
Chợt, anh mở miệng thật to hỏi lại"Em nói em yêu anh sao?”
Ngải Tuyết cong môi"Anh nghe lầm đó!”
Tâm tình Mộ Dung Kiệt như bay khỏi không trung"Không, anh không có nghe lầm, bảo bối, em nói thật không?”
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt kích động, trong lòng không khỏi chua xót, cô làm sao lại không kích động!
Gật đầu mạnh, "Kiệt, em nhớ lại rồi, cái gì cũng nhớ hết, anh là ông xã của em!”
Trực giác Mộ Dung Kiệt khi nghe tin giống như quả bom, ‘oanh…’ trong đầu muốn nổ tung, ngay tức khắc mọi dây thần kinh ngừng hoạt động!
Cả kinh đến một câu nói không nên lời.
"Thật!!! cái gì em cũng nhớ lại sao?"Anh không phải đang nằm mơ chưa tỉnh giấc chứ??
Ngải Tuyết vừa khóc vừa cười "Đúng vậy, tất cả em đều nhớ, không tin, em nói chuyện lúc trước giữa chúng ta cho anh nghe! Anh bắt cóc em về nhà anh, làm người phụ nữ của anh, sau đó truy lùng em khắp thế giới!
Thậm chí, ở phố quà vặt lừa gạt em bắt em kêu anh là ông xã, còn có…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc