Ánh mắt nhìn đến ba người đối diện, không được, nhất định phải hỏi một chút!
"Tiểu Tuyết, cơm nước xong, chúng ta đi dạo phố có được không? Đi dạo xong, chúng ta đi xem phim nha! Nghe nói gần đây mới ra bộ phim mới hay lắm!”
"Thật sao, cả ngày đều ở nhà, tớ sắp nổi mốc rồi?”Ngải Tuyết vui mừng đồng ý, vội vàng để đũa xuống, như không kịp chờ đợi"Đi ngay bây giờ đi!.”
"Không được, ăn cơm xong hãy nói!”Mộ Dung Kiệt thấy cả chén cơm Ngải Tuyết chưa ᴆụng vào còn buông đũa xuống đòi đi với cái bụng rỗng tuếch, trong lòng lo lắng tức giận!
Ngải Tuyết nhíu mày"Tôi no rồi, không ăn nữa!.”
"Cả chén cơm không múc một muỗng nói no chỗ nào? Ngồi ăn đàng hoàng, một lát anh đi với em!”Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết không nghe lời, giọng điệu càng ngang ngạnh ép buộc cô!
"Mộ Dung Kiệt, anh đã đồng ý, không can thiệp vào cuộc sống tự do của tôi!" Ngải Tuyết tức giận, anh lại bắt đầu hung hãng! Nói không giữ lời!
"Đúng, anh nói không xen vào cuộc sống của em, nhưng em phải chăm sóc bản thân của mình chứ, em không ăn no, lấy sức đâu để đi dạo phố?”Mộ Dung Kiệt cứng rắn kéo cô ngồi xuống, ôm eo thon của cô, múc một muỗng cơm đưa tới miệng cô.
"Ngoan, ăn rồi, anh hứa không ngăn cấm em!”Lời nói Mộ Dung Kiệt nhỏ nhẹ dỗ dành Ngải Tuyết, nhưng ánh mắt hằn hộc lườm Thang Tiệp!
Ngay tức khắc, Thang Tiệp sợ đến run người, vội vàng nói với Ngải Tuyết "Tiểu Tuyết, tớ chưa ăn no, bây giờ mới buổi sáng, thời gian còn nhiều gấp gáp làm gì?.”
Ngải Tuyết cắn môi"Được.”
Ngoan ngoãn ngồi xuống, giành lấy cái muỗng từ tay Mộ Dung Kiệt bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Lúc này, Mộ Dung Kiệt mới yên tâm, hài lòng nâng khóe môi lên!
"Ăn từ từ, nhìn tướng ăn của em kìa, lịch sự một tí?.” truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o. r. g đọc nhé
Ngải Tuyết liếc anh một cái"Ai cần anh lo ! !.”
"Dạ dạ dạ, chỉ cần em chịu ăn, chăm sóc bản thân tốt! Anh lập tức không quản!.”
Bẹp bẹp, nghe Mộ Dung Kiệt nói dịu dàng cưng chiều như vậy, trong lòng Ngải Tuyết đột nhiên cảm thấy vô cùng ngọt ngào! Ấm áp!
Cơm nước xong, Ngải Tuyết lôi kéo Thang Tiệp chạy qua chạy lại ở khu mua sắm! Hai người đi tìm kiếm mua những món trang sức cứ như đồ chơi, vừa đáng yêu lại tinh xảo, còn tiện nghi!
Hầu như phụ nữ nào cũng có sở thích đó!
Ngải Tuyết cảm thấy rất vui vẻ, đi đến cửa hàng thích món nào mua món đó rồi ném cho Mộ Dung Kiệt cách đó không xa đang trông coi cô!
Đi dạo hết quầy trang sức rồi tới tiệm quần áo, đi dạo xong tiệm bán quần áo lại quanh tới quầy trang sức!
Phía sau lưng hai người, trong tay Mộ Dung Kiệt xách không biết bao nhiêu túi nhỏ túi lớn thậm chí trên miệng còn ngậm thêm cái túi!!!
"Tiểu Tuyết, cậu xem cậu kìa thật vô tâm, tên mỹ nam kia bị cậu ђàภђ ђạ sắp điên rồi!”Thang Tiệp lặng lẽ liếc mắt Mộ Dung Kiệt!
"Ai bảo anh ấy đi theo, dù gì tớ cũng đâu cần! Anh ấy muốn chịu tội, tớ chỉ tốt bụng giúp người ta tọai nguyện thôi" Ngải Tuyết bĩu môi khinh thường, không cảm thấy áy náy hay đau lòng nào, vì cô đâu có áp bức Mộ Dung Kiệt! truyện mới nhất chỉ có tại Doc Truyen . o r g
"Ôi, cậu thật tốt số, săn được tên thiếu gia này vừa bỏ tiền mua sắm vừa xách đồ phụ, thê thảm quá!"Thang Tiệp không khỏi lắc đầu than thở với bộ dạng đắc ý thành công của Ngải Tuyết.
"Được rồi, được rồi!”Ngải Tuyết giành những túi hàng của Thang Tiệp, chạy tới nhét vào tay Mộ Dung Kiệt"Cầm cẩn thận nha!.”
Nhưng Mộ Dung Kiệt rất không nể tình đem những túi hàng ném xuống đất"Anh chỉ xách đồ giúp em! ! !.”
Thang Tiệp mới dâng lên hảo cảm lập tức biến mất! Hù dọa!!!
Có chút run run chạy tới nhặt lên, lúng túng nói"Tôi tự cầm được!.”
Ngải Tuyết tức giận"Anh có phải là đàn ông không, thật không có lí lẽ gì cả!.”
Mộ Dung Kiệt nhíu mày không nói, người phụ nữ kia, anh không quan tâm.
"Để tôi!"Tử Hiên vội vàng tiến lên cầm giúp Thang Tiệp, trời ơi, nặng quá.
Thang Tiệp cảm kích mỉm cười với Tử Hiên, trong lòng nhất thời thấy ấm áp, người đàn ông này thật dịu dàng như nước! ! !
Ngải Tuyết hung hăng lườm Mộ Dung Kiệt, đàn ông thúi! Hừ.
Mặc kệ anh, cô tiếp tục với công việc mua sắm, quét mắt tới những món đồ trang sức, mắt lóe sáng hẳn lên! Oa, rất tinh tế ! ! !
"Tiểu thư, cô muốn kiểu mẫu nào? Có cần tôi giúp cô giới thiệu không?.”
"Tiểu thư, đây là nhẫn kim cương hoa hồng 18k được nhập khẩu từ nước ngoàithấy như thế nào? Nó được làm từ xưởng tay nghề thủ công, là một trong những nơi nổi tiếng làm trang sức, không bao giờ phai màu, sáng bóng mãi, dù nhiều năm không đeo, một khi lấy ra vẫn một màu như đúc! Tiểu thư đeo vào nhất định rất đẹp, lại mang đậm vẻ thanh tao của người phụ nữ! ! !.”
"Ừ, nghe không tệ, tôi muốn xem chiếc nhẫn kim cương đó!.”
"Tiểu thư, cô muốn kết hôn sao?”Cô nhân viên đưa mắt nhìn hai người đàn ông đẹp trai phía sau, sự tươi cười trên mặt bay đi mất! ! !
"Đúng!”Ngải Tuyết vừa định nói không, Mộ Dung Kiệt liền ςướק lời đáp trả! ! !
"Ha ha, hiện tại có hai mẫu rất thịnh hành, một cái gọi ‘duyên định tam sinh ’, một cái gọi ‘ tín niệm ’!" Nhân viên vừa nói vừa lấy hai chiếc nhẫn ra! ! !
"Ừ, rất đẹp! Mỗi chiếc đều đại diện cho ý nghĩ của riêng nó?.”
"Dĩ nhiên, cái này ‘ duyên định tam sinh ’ mang vẻ nhu hòa, pha chút nhiệt huyết, còn những viên kim cương lục giác bao quanh tượng trưng cho sự thủy chung, mang đậm nét tình yêu luôn sâu đậm. Cùng nhau yêu thương, cùng nhau tâm đầu ý hợp, mặc cho năm tháng lặng lẽ trôi đi, ánh hào quang của chiếc nhẫn từng khắc nhắc ta tình cảm mãnh liệt vĩnh viễn in sâu trong lòng.”
"Còn nhẫn đôi mang tên ‘tín niệm’, kim cương sáng chói biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng. Đường nét đơn giản, nhưng nói lên được sự tuyên thề âm thầm của đôi bên, một lòng tin tưởng vào tình yêu."
Nghe xong, hai mắt Ngải Tuyết sáng lên đầy vẻ tò mò "Tôi cảm thấy rất thú vị, tôi chọn chiếc ‘ duyên định tam sinh ’nhưng tôi….tôi muốn lấy một chiếc của nữ giới vậy……”
Cô nhân viên sững sờ"Tất nhiên có thể, tôi giúp cô gói lại!.”
"Không được, tôi muốn cặp nhẫn ‘tín niệm’ ” Đầu mi Mộ Dung Kiệt nhăn nhó, cái gì mà tam sinh tam thế, người phụ nữ này vĩnh viễn đều là của anh, bất kể có mấy đời mấy kiếp cũng đều là của anh, của riêng anh thôi!
Ngải Tuyết mắt nhất trừng"Tôi mua nhẫn, anh chỉ bậy bạ gì?.”
Quay đầu nói"Chiếc nhẫn ‘duyên định tam sinh ’, là tôi mua, không phải anh ta mua!.”
"Đúng, đúng vậy!.”
"Được rồi, được rồi, gói cả hai giúp tôi, tôi mua hết!”Mộ Dung Kiệt nhẫn nại, mua hết là được chứ gì!
"Này, tôi chỉ muốn mua một chiếc, anh mua nhiều như vậy, tôi không có tiền trả!”Ngải Tuyết kêu to, cô làm gì có lắm tiền như anh!!!
Mộ Dung Kiệt tức giận nhìn cô, móc chiếc thẻ vàng ra, chậm rãi đi tới quầy thanh toán.
"Xoạt! ! !.”
Ngải Tuyết và Thang Tiệp nhìn hành động của anh không khỏi sửng sốt trơ mắt, giá của hai chiếc nhẫn này không rẻ! Nếu dưới sáu con số 0, cô thề không đi mua sắm nữa.
Khinh thường nhìn anh, đúng là nhà giàu ra vẻ! Xoay người nhìn chỗ khác, thấp thoáng thấy xa xa có ánh sáng lấp lánh.
Bất giác sinh lòng cảm thán, thật đẹp! Hai mắt bị thu hút bởi sự hào quang ấy, ngay tức khắc chạy nhanh tới đó.
Woa… mặc dù chiếc nhẫn này kiểu dáng đơn giản, màu bạc trắng, thỉnh thoảng lại hiện lên sự sáng chói tinh tế, nữa bên nhẫn khắc chữ Love màu lam.
Xung quanh không khảm thêm thứ đồ gì! Nửa bên còn lại khắc chữ Only màu lam.
Là cực phẩm nha!
Hai mắt Ngải Tuyết nhìn muốn rớt ra ngoài, Thang Tiệp tò mò đi đến gần thấy đâu có gì đặc biệt??
"Tiểu Tuyết, cậu nhìn gì thế?”
"Đẹp, đẹp quá!"Ngải Tuyết trầm trồ khen ngợi.
"Cũng không có gì đặc biệt! Nó còn không đẹp bằng hai chiếc nhẫn kia!" Thang Tiệp nhìn cặp nhẫn đang trưng bày giữa sảnh, không mấy ưng ý cho lắm!
Mộ Dung Kiệt và Tử Hiên đi tới!
"Quả thật không tệ!Giống như có một cổ ma lực thu hút mọi ánh nhìn!” Mộ Dung Kiệt nhìn lướtqua, nhất thời sinh lòng yêu thích!
"Ừ, đúng vậy, chính nó đã thu hút tớ đấy!" Ngải Tuyết chống cằm, tròn mắt nhìn! Bộ dáng đờ đẫn đến ngây người! Ngay cả ai nói chuyện với mình cũng không biết.
Thang Tiệp và Tử Hiên mặt chạm mặt, hai miệng một lời mà nói"Thế nào lại không nhìn ra? ? ?”
"Tôi muốn mua cái này! ! !" Ngay tức thì, Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt cùng quay đầu nhìn nhân viên thất thanh kêu!
Nhân viên bán hàng sửng sốt"Tiên sinh, tiểu thư, đó là hàng không bán, nhưng mà nếu hai vị thích nó, có thể đeo thử!"
Ngải Tuyết vừa đeo chiếc nhẫn vào tay vừa nói thầm"Hàng không bán vậy trưng bày làm gì? Woa đẹp quá? ? ?”
Đem bàn tay hướng đến ánh đèn, chiếc nhẫn ở trên tay theo ánh đén phóng xạ ra ánh sáng, rất sáng chói! ! ! Mộ Dung Kiệt đưa tay đeo nhẫn của mình đặt bên cạnh tay cô.
Hai chiếc nhẫn cùng phát ra ánh hào quang quanh ngón áp út! Ánh lên khuôn mặt tuyệt mĩ của hai người! Thực chất nhìn cứ như lạc vào cõi thần tiên! Đẹp đến hoa mắt, say động lòng người.
"Trời, ai cho hai người đeo nó lên tay!” Cô nhân viên khác vừa thấy vừa hét lên không thể tưởng.
"Thế nào?Đeo thử không được à???Không nghĩ thái độ phục vụ nơi đây lại tệ đến vậy?” Ngải Tuyết thấy sự khoa trương của cô nhân viên, trong lòng có chút khó chịu!
Nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, quay đầu nhìn chiếc còn lại trên tay Mộ Dung Kiệt, cảm thấy không vừa mắt chút nào! Mặc dù rất đẹp, nhưng đeo không đúng người cũng bằng thừa !!!
Lập tức, vươn tay rút chiếc nhẫn ra!
Quái ~~~
Thế nào lại chặt đến tháo không ra!
Cố gắng dùng sức vẫn không được! Hít vào một hơi, mặt ửng đỏ ngượng ngùng!
"Này, này sao lại như thế?Đeo được nhưng tháo xuống không được!” Ngải Tuyết tức giận vươn tay đến cô nhân viên!
"Tiểu thư, chúc mừng cô, thật ra đây là chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu do thợ kim hoàn nổi tiếng của Italy tự tay thiết kế, chỉ khi đôi bên thật lòng yêu nhau mới có thể đeo chiếc nhẫn này. Hơn nữa, một khi đeo vào không bao giờ tháo xuống được! Nghe nói, trên toàn thế giới, chỉ có một cặp tình nhân định mệnh mới có thể đeo nó lên, chúc mừng tiểu thư! Chúng tôi sẽ tặng cặp nhẫn này cho hai vị!”
"Thật sao?” Mộ Dung Kiệt vừa nói vừa thử tháo ra!
"Thật ! !” Thật đến không tưởng, nói như vậy, anh và bảo bối của anh là do trời định một đôi? Oa ha ha