"Haha, đại ca, anh cứ nghe theo tôi chắc chắn không sai đâu, ôi…ôi.., người ta chưa nói xong, anh đi nhanh như vậy làm gì.”
Mộ Dung Kiệt chạy thẳng một mạch về nhà, anh rất nhớ con mèo nhỏ ở nhà!
Trong phòng ngủ, Ngải Tuyết và Thang Tiệp đã sớm ngủ thi*p đi! Có điều, tướng ngủ của hai người không mấy lịch sự cho lắm.
Bốn chân của hai cô quấn chặt vào nhau, chân người này đè lên chân người kia, Ngải Tuyết còn đáng sợ hơn nữa, một tay rủ xuống giường, một tay ôm cổ của Thang Tiệp! Miệng còn chảy cả nước miếng!
Gương mặt Mộ Dung Kiệt âm u không thể tưởng, trán hiện lên vài vạch đen! Khóe miệng vẫn nhếch lên!
Xoay người đi ra ngoài, lên phòng Tử Hiên"Cho em một cơ hội lấy công chuộc tội!Đi xuống phòng anh ném cô gái kế bên Ngải Tuyết đi!”
"Cái gì?”Tử Hiên dụi dụi con mắt còn đang ngủ say.
"Đi xuống phòng anh xách cô gái kia đi mau, nhanh lên!”Mộ Dung Kiệt không nhịn được lớn tiếng nói!
"Cô gái, cô gái nào?"Tử Hiên vừa nói vừa đi xuống phòng dưới.
"Đợi đã...!”Mắt thấy Tử Hiên sắp mở cửa, Mộ Dung Kiệt vội ngăn anh lại!
Bởi vì, anh không thích người đàn ông khác nhìn thấy cơ thể của Ngải Tuyết.
Khi đắp kín mền cho Ngải Tuyết"Vào đi! ! !.”
Tử Hiên tò mò đến bên giường nhìn thoáng qua, trời ơi, không trách được, thì ra là Ngải Tuyết lôi kéo Thang Tiệp tới đây!
"Anh Kiệt, sao phải đưa cô ấy đi? Tình cảm giữa Thang Tiệp và Ngải Tuyết rất tốt mà!” Thang Tiệp phải rời đi sao, anh Kiệt muốn làm gì, anh cũng không dám chắc!
"Người phụ nữ của anh, chỉ có thể ngủ với anh, lập tức mang cô ấy đi ra ngoài!”Giọng điệu của Mộ Dung Kiệt không có chút ấm áp nào!
Tử Hiên bất đắc dĩ ôm lấy Thang Tiệp đang ngủ say đi ra ngoài, vô tình nhớ ra cái gì đó"Anh Kiệt sao anh không làm, nhất định phải gọi em?”
Mộ Dung Kiệt trả lời lạnh nhạt"Trừ Ngải Tuyết ra, người khác không có tư cách!” Phanh……
Tử Hiên méo miệng, không biết nói gì thêm!
Tử Hiên mới vừa rời khỏi, Mộ Dung Kiệt liền muốn đánh vào ௱ôЛƓ cô một cái thật đau! Ngải Tuyết ૮ɦếƭ tiệt, sợ mình như vậy? Còn gọi bạn tới ngủ chung?
Chợt nhớ tới lời Chu Bân nói !
"Cưng chiều? ? ?.”
Cưng chiều cô?Dịu dàng với cô?Chăm sóc cho cô?
Có tác dụng đối với người phụ nữ không tim không phổi này sao! Em nói cho anh biết, như vậy có lay động được tình cảm của em không?
Thử xem cũng tốt! Bàn tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô! Nhìn vẻ đẹp mê người của cô, ở một nơi nào trong lòng trở nên ấm áp kì lạ!
Nhẹ nhàng, xoay người cô lại, ૮ởเ φµầɳ áo của mình rồi leo lên giường, gối cánh tay mình lên đầu Ngải Tuyết!
Trước kia, con nhóc này thích nhất là nằm trên tay của anh!
Đôi tay vòng qua eo thon của cô, tinh tế quan sát dung nhan của cô! Vô cùng cảm khái!
Người phụ nữ của anh, cuối cùng cũng trở về bên anh! Cảm giác rất thoải mái! Không còn ảo giác như mấy năm qua nữa.
Vùi đầu vào иgự¢ Ngải Tuyết, một mùi hương thơm xộc vào mũi, cổ họng khô khốc, vội vàng lật người ngồi dậy!
Đáng ૮ɦếƭ, thấy được ăn không được, cuộc sống sau này làm sao sống được đây?
Quả thật Mộ Dung Kiệt muốn phát điên, ánh mắt cứ nhìn cô càng làm toàn thân anh bị đốt cháy, nóng lên không ngừng.
Bất đắc dĩ nhìn Ngải Tuyết. Thôi, tự mình giải quyết vậy!
Sáng hôm sau, Ngải Tuyết vươn vai dãn gân cốt, oa, tối hôm qua ngủ thật ngon, không nghĩ tới thân thể Thang Tiệp lại ấm như vậy!
Cười đùa ngẩng đầu lên"Aaaaaa”Ngải Tuyết sợ hãi thất thanh kêu lên, chuyện gì đã xảy ra?
Tối hôm qua, rõ ràng là cô và Thang Tiệp ngủ cùng nhau mà? Sao?Sao lại biến thành ngủ với anh ta?
Từ lúc cô động đậy, Mộ Dung Kiệt đã tỉnh giấc, cô sợ hãi kêu to, cũng nằm trong dự liệu của anh, có điều, âm thanh này có hơi lớn quá mức!
"Anh anh anh" Hai tay Ngải Tuyết run rẩy chỉ anh, hàm răng phát run theo.
"Anh, anh cái gì? Bảo bối, sáng sớm, nhìn thấy anh không cần kích động như thế chứ?”Mộ Dung Kiệt cười tà!
"Này, Mộ Dung Kiệt, sao anh nằm trên giường tôi, Thang Tiệp đâu?”Ngải Tuyết tức muôn điên lên rồi, chính mình kêu cô ấy đến, sao lại thành Mộ Dung Kiệt leo lên giường mình.
"Cô gái kia? Bị anh ném đi rồi!”Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt nói!
"Ném?Anh ném Thang Tiệp đi đâu?Anh muốn làm gì?Anh mắc bệnh à?”Ngải Tuyết dùng sức đẩy Mộ Dung Kiệt, cơn giận xông thẳng lên đỉnh đầu!
Mộ Dung Kiệt thực nhức đầu cố định đầu của cô"Ngải Tuyết, em ồn ào quá!.”
Vừa nói vừa lật người cô nằm ở dưới người mình, đôi môi khêu gợi lướt đến môi cô! Thơm quá, ngọt quá!
"A" Mộ Dung Kiệt hít một hơi, không dám tin sờ lên đôi môi"Em dám cắn anh!.”
"Cắn anh thì sao?Ai bảo anh chiếm tiện nghi của tôi?Cuối cùng tôi là gì của anh?Hả???”Ngải Tuyết gầm thét.Người đàn ông này, hết lần này đến lần khác cứ ức Hi*p cô.
Ngay cả bản thân cô cũng không cách nào chống cự, sao cô lại xui xẻo như vậy a!!!
Huhuhu, nước mắt như hạt đậu rơi xuống bên má, cô rất đau lòng!
Từ lúc nào cô lại uất ức đến không nói nên lời như vậy chứ! Thật vô dụng mà!!!
"Đừng khóc? Không được khóc! Em không phải làm từ nước mắt sao cứ khóc hoài vậy?”Mộ Dung Kiệt cau mày lau nước mắt cho cô!
Nhìn cô khóc, trong lòng anh đau nhức muốn ૮ɦếƭ!
Ngải Tuyết nghe lời anh nói, nước mắt càng rơi như lũ, rõ ràng là anh sai trước mà còn trách móc với cô!!!
"Ôi trời ơi, đừng khóc nữa, anh hứa, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ dịu dàng với em, có chịu không?”Mộ Dung Kiệt cảm giác bất lực, anh đối thực hết cách với cô nhóc này, đành phải đầu hàng trước nước mắt của cô!
Ngải Tuyết chu mỏ, người đàn ông này, biết dịu dàng mới là lạ! Cô có điên mới tin anh! Nước mắt lại rơi lần nữa!
"Saolại khóc nữ, khóc nhiều không tốt cho mắt, chắc em ăn không biết bao nhiêu con mắt cá rồi hả?”Mộ Dung Kiệt nửa đùa nửa thật!
"Làm sao anh biết tôi thích ăn mắt cá?”Ngải Tuyết nhìn anh tỏ vẻ nghi ngờ, chuyện này, chỉ có anh Tử Hiên và Thang Tiệp biết!
"Ngốc quá, anh là ông xã của em, dĩ nhiên phải biết!”Mộ Dung Kiệt đưa tay véo mũi cô, cười nói"Quỷ khóc nhè!.”
"Tại anh chọc tôi nên tôi mới khóc như vậy!.”
"Còn nữa..., anh không phải là ông xã của tôi!Sau này không cho anh nói nữa, tôi sẽ tức giận đấy!”Ngải Tuyết sụt sịt lỗ mũi, lấy tay quệt nước mắt!
Mộ Dung Kiệt vừa nghe, lập tức nóng nảy"Em vẫn không tin anh là người đàn ông của em?Tử Hiên không nói cho em biết sao? Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cái gì cũng nghe theo em, nhưng mà có một chuyện em phải chấp nhận, anh chính là ông xã của em.Trước kia hay bây giờ và sau này mãi mãi là như vậy!”
Ngải Tuyết cau mày"Nhưng cái gì tôi cũng không nhớ nên không cần phải giữ lời, hiện tại tôi không có ấn tượng gì với anh cả, anh có thể đừng ૮ưỡɳɠ éρ tôi theo sự sắp đặt của anh có được không?”
"Cái gì mà không có ấn tượng chứ?Giữa chúng ta có nhiều kí ức đẹp như vậy, em phải mau nhớ lại chứ, ngày em rời đi, anh đều nhờ vào những kí ức ấy để nhung nhớ em đến ngày hôm nay, chính nó đã cho anh thêm sức mạnh để tìm kiếm em suốt 5 năm qua.Sao em có thể nói quên một cách vô tình như vậy? Ngải Tuyết, em không thể cứ như vậy đánh gục ý chí của anh dành cho em!”
"Em có biết, em như vậy rất không công bằng với anh không? Ngải Tuyết, em làm như thế quá tàn nhẫn với anh!” Trong lòng Mộ Dung Kiệt dâng lên một trận phẫn nộ, muốn phát hỏa nhưng không làm được!
Ngải Tuyết sững sờ nhìn anh? Hình như anh ta rất đau lòng, mình nói hơi quá thì phải ???
"Này, dù sao sau này anh cũng không thể leo lên giường tôi ngủ.”
Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ suy nghĩ một chút, không thể ngủ ở phòng cô, nhưng không có nghĩa là không thể bắt cóc cô đến phòng khác ngủ.Hahaaaa !!!
"Được!"Đồng ý sảng khoái! ! !
Cái gì? Dễ dàng đồng ý như vậy? ? ?
Ngải Tuyết hoài nghi nhìn Mộ Dung Kiệt, mặc kệ đi, nếu đã đồng ý rồi thì cứ thế mà làm !!
"Còn nữa..., không được động tay động chân với tôi!.”
Mộ Dung Kiệt ngẫm nghĩ, không động tay động chân? Dùng những cái khác động cũng được mà ???
Vậy cũng tốt, sau này khỏi phải đau tay đau chân ! ! !
"Không thành vấn đề! ! !.”
Ngải Tuyết giật mình há to miệng, cô còn tưởng rằng, anh sẽ từ chối, không ngờ…..
"Còn gì nữa không?Nói hết một lần đi, sau này không có cơ hội đâu!” Giọng nói của Mộ Dung Kiệt lạnh nhạt, khiến Ngải Tuyết vô cùng áp lực!
Sau này không có cơ hội thì bây giờ là cơ hội tốt nhất!
"Anh không được hạn chế sự tự do của tôi!”
"Ừ? ? ? Chuyện này…. Có thể!”Mộ Dung Kiệt gật đầu một cái, anh không can thiệp là được, anh quyết định nghe theo Chu Bân, dù cô muốn sao trên trời, anh cũng sẽ leo lên hái xuống cho cô.
Cô muốn làm gì thì làm, anh luôn luôn ủng hộ là được, cô muốn gây họa, cùng lắm thì anh ra mặt dọn dẹp thay cô!
Ngải Tuyết thấy anh đồng ý mọi thứ, cảm giác rất thoải mái, tâm trạng khó chịu bay đi lúc nào không hay!
"À còn nữa, tôi cho anh thời gian ba tháng, nếu sau ba tháng, tôi vẫn không khôi phục trí nhớ, anh không thể ép buộc tôi làm người phụ nữ của anh nữa!.”
Dù gì cũng nên cho cô lối thoát chứ !!!
"Không được!"Điều này, anh kiên quyết không đồng ý! Không làm người phụ nữ của anh, vậy anh chịu đựng vì cô làm gì?
"Tại sao? Chúng ta không kết hôn, cũng không phải là vợ chồng hợp pháp, nếu tôi không rời đi, chẳng lẽ phải dây dưa mãi với anh?.”
"Chính là không được, anh đã nói với em nhiều lần rồi, em chỉ có thể là bảo bối của riêng anh!Vĩnh viễn!”Mộ Dung Kiệt trợn to đôi mắt, hung dữ nhìn cô, về chuyện này cô đừng hòng mơ tưởng tới!
Sắc mặt Ngải Tuyết có chút khó coi, quệt mồm"Vậy ba tháng tới đừng nói chuyện với tôi!”
Cô cắn môi muốn nứt, anh không đồng ý, cô cũng không thỏa hiệp liền đứng dậy biểu tình liếc Mộ Dung Kiệt!
"Anh xem cách này có được không, trong vòng ba tháng, tôi thử sống với anh, nếu trong vòng ba tháng tôi yêu anh, cho dù không khôi phục trí nhớ, tôi vẫn tiếp tục làm người phụ nữ của anh! Có được không?.”
Gần nửa ngày, cô liếc anh, anh lườm cô, cuối cùng cô cũng chịu thỏa hiệp lên tiếng trước. Bởi vì ánh mắt Mộ Dung Kiệt buồn bã quá mức nên cô có chút chột dạ!
Mộ Dung Kiệt vẫn dùng ánh mắt bi thương nhìn cô như cũ.
Ngải Tuyết méo miệng, nói thầm một câu"Chẳng lẽ một chút tự tin anh cũng không có, hay là, những chuyện trước kia của chúng ta, đều do anh thêu dệt lừa gạt tôi.”
"Cứ như vậy đi, mọi thứ anh đều đồng ý với em, từ giờ trở đi, không cho phép em tránh anh như tránh tà, chúng ta sống với nhau!”Giọng điệu của Mộ Dung Kiệt rất dứt khoát, có điều lời nói có chút xoay chuyển"Nhưng mà, trước khi thực hiện chuyện đó, để anh ôm em một cái có được không?.”
"Anh hứa sau này không bao giờ động tay động chân!"Anh cố ý nhấn mạnh từng chữ.
Ngải Tuyết suy nghĩ một chút"Vậy cũng tốt, ba mươi giây thôi!”
Cô mới vừa gật đầu, cả cơ thể liền bị Mộ Dung Kiệt ôm chặt vào trong иgự¢, Mộ Dung Kiệt nhướng mày cười gian trá, ba tháng, anh không thu phục được cô, anh sẽ tự động nhảy vào ao cá sấu!
"Nhẹ một chút, trời ơi, tôi sắp nghẹt thở rồi!”Ngải Tuyết chau mày, người đàn ông này muốn ôm ૮ɦếƭ cô!
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt vẽ lên nụ cười thỏa mãn, bảo bối của anh không còn né tránh anh nữa, thật tốt quá!
******
Trên bàn ăn, Ngải Tuyết bỏ một muỗng cơm vào miệng liền cắn cả cái muỗng.
Tâm trạng của cô rất vui, cuối cùng cũng khôi phục lại cuộc sống tự do tự tại trước kia!!!
Mộ Dung Kiệt nhìn cô ngậm chiếc muỗng rất đáng yêu, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, Dụς ∀ọηg như xông thẳng lên đỉnh đầu!
Đáng ૮ɦếƭ, người phụ nữ này, mới sáng sớm đã quyến rũ anh!
Vươn tay lấy hạt cơm dính bên miệng cô, động tác rất dịu dàng vượt quá mức tưởng tượng của Ngải Tuyết!
"Mèo nhỏ tham ăn, cứ như ai bỏ đói em vậy ăn cơm rớt vung vãi đầy mặt?.”
Mộ Dung Kiệt nhìn Ngải Tuyết nở nụ cười đến mê người, nhất thời, Ngải Tuyết bị trầm luân trước vẻ đẹp của anh đến thất điên bát đảo!
"Oa, anh cười thật đẹp trai a! ! !.”
Nhìn kỹ mới thấy Mộ Dung Kiệt thật đẹp, thật quyến rũ!
Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết nhìn đến không chớp mắt, khóe miệng giương lên nụ cười đắc ý, anh biết rõ Ngải Tuyết của anh luôn bị mê hoặc bởi sắc đẹp của anh, bất cứ lúc nào cũng vậy!
Trước kia, anh ghét nhất người khác cứ nhìn anh bằng ánh mắt ham muốn đó, nhưng mà, hiện tại anh cảm thấy mình thật may mắn khi có vẻ ngoài đẹp trai này!!! đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o .r. g
Đưa tay véo chiếc mũi nhỏ của cô"Đó là đương nhiên, đẹp trai hoàn mỹ như anh, em đi đâu tìm được, quá tiện nghi cho em rồi! Dĩ nhiên, anh cũng không ngại ở với người xấu xí như em!.”
"Cái gì?Người ta có chỗ nào xấu đâu?Mặc dù không phải là tuyệt sắc kiều diễm gì,nhưng cũng tạm coi là người đẹp mà!”Lần đầu tiên bị người khác chê, trong lòng Ngải Tuyết rất khó chịu, không vui!!!
"Người đẹo?Người đẹp ở đâu?Sao anh không thấy?”Mộ Dung Kiệt cố ý đảo mắt xung quanh giả vờ hỏi chọc ghẹo cô.
"Anh thiệt là…. Tức ૮ɦếƭ tôi!" Ngải Tuyết đưa hai ngón tay ra ngắt bên hông của Mộ Dung Kiệt một cái đau điếng.
"A, anh sai rồi, bảo bối, bỏ qua cho anh nha?"Mộ Dung Kiệt bị đau không ngừng cầu xin tha thứ.
"Anh Kiệt, sao anh dễ dàng cầu xin tha thứ như vậy, thực không có tiền đồ gì cả!"Tử Hiên ngồi một bên nhẫn nhịn nãy giờ đã bùng nổ đứng dậy nói lại!
Nhưng không ngờ, Mộ Dung Kiệt nghiêm túc trở lại"Ở trước mặt người phụ nữ của anh, anh nguyện ý không có tiền đồ!.”
Tử Hiên méo miệng, cái này là anh tự làm tự chịu ai bảo lo chuyện bao đồng làm gì!
Riêng Thang Tiệp ngồi bên cạnh vừa ăn vừa bĩu môi, tỏ vẻ rất mất hứng, tối hôm qua, rõ ràng là cô ngủ chung với Tiểu Tuyết, sáng sớm tỉnh lại, sao lại ngủ ở phòng mình?