Lần này, nếu không tìm được bảo bối nữa, anh sẽ phát điên mất!
Mang theo mấy tên thủ hạ vội vàng bay đến La Mã. Bảo bối của anh, anh đến rồi!
*******
"Tiểu Tuyết, như thế nào? Ăn ngon không?” Tử Hiên cẩn thận lau khóe miệng Ngải Tuyết. Nhẹ nhàng hỏi!
Ngải Tuyết lấy tay quạt quạt bên miệng"Ngon, nhưng cay quá! ! !” Cô thích nhất là ăn cay.
Tử Hiên khẽ cười"Xem em kìa, uống chút canh đi! ! !”
"Không, muốn uống nước lạnh!"Ăn cay uống nước lạnh là thích hợp nhất!
"Được, phục vụ, hai ly nước lạnh!Uống canh trước đi!”
"Ừ! ! !” Ngải Tuyết giống như Tiểu Bạch Thỏ rất nghe lời, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng miếng từng miếng uống cạn chén canh Tử Hiên đút cho!
Thang Tiệp ngồi bên cạnh chứng kiến màn này cũng muốn rùng mình, cả người nổi da gà, quá đáng thật! Sau này không bao giờ đi với bọn họ!
"Hai người đừng làm tôi buồn nôn nữa có được không?”
Sắc mặt Ngải Tuyết ửng hồng đến tận mang tai, ngậm muỗng canh thật chặt, không dám nhìn Tử Hiên!
Trong lòng Tử Hiên vô cùng ngọt ngào, trên mặt tươi cười"Ai bảo cô nhìn?”
Thang Tiệp lộ vẻ tức giận nhưng vẫn im lặng ngồi ăn mì thịt bò xem như không có chuyện gì xảy ra!
Ngải Tuyết né tránh"Em đi vệ sinh rửa tay!”Nói xong vội vàng chạy đi.
Trời ơi, mắc cỡ ૮ɦếƭ đi được, nhưng mà, trong lòng rất ngọt ngào !Khóe miệng cười đến ngớ ngẩn, cúi đầu chạy thẳng một đường vào nhà vệ sinh.
"Ui! !Xin lỗi!” Tiếng Ý từ trong miệng Ngải Tuyết phát ra rất chuẩn, cô đi nhanh quá nên ᴆụng vào người khác!
Toàn thân Mộ Dung Kiệt cứng đờ, hơi thở rất quen thuộc, gọng nói càng quen hơn! Không thể tin nổi, cúi đầu đưa mắt nhìn dung mạo người phụ nữ trước mặt!
Nhất thời, tim đập nhanh như muốn rớt ra ngoài! Mở miệng nhưng không nói một lời nào!
Thật sự là người phụ nữ của anh sao! Năm năm qua, cô không thay đổi chút nào, có điều, trưởng thành hơn thành thục hơn!
Ngải Tuyết ngẩng đầu đưa mắt nhìn, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc!
Ặc, có khí phách của đàn ông! Sức hấp dẫn đến mê người, đôi mắt đầy quyến rũ, giữa hai lông mày có một sự mãnh mẽ!
Có điều, tại sao khi nhìn thấy cô, gương mặt lạnh như băng lại trở nên niềm nở như hoa, hẳn là vui đến không kiềm chế nổi.
"Bảo bối là em sao? Thực là em sao?” Bàn tay Mộ Dung Kiệt lôi kéo, gắt gao ôm Ngải Tuyết vào trong иgự¢!
Lần đầu tiên Ngải Tuyết cảm thấy khi*p sợ, sau đó lửa giận nổi dậy, chợt đẩy ra anh, hung hăng cho anh một bạt tai!
"Lưu manh! ! !”
Ngay tức khắc, gương mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, có chút không dám tin nhìn cô"Em đánh anh?”
Đáng ૮ɦếƭ, mới vừa gặp mặt đã đánh anh!
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt lạnh lùng trở lại, làm cô rợn cả sống lưng, người đàn ông này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
Cao ngạo nhíu mày"Tôi đánh anh đấy, tại anh lưu manh với tôi!Đừng tưởng rằng tôi không cận thận ᴆụng trúng anh, anh liền có thể ôm tôi, đánh anh thì sao?Ai bảo anh háo sắc?”
"Anh háo sắc, chẳng lẽ bây giờ em mới biết?" Săc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm từng bước tiến tới gần cô, áp Ngải Tuyết vào tường, hai tay bao vây cô!
"Anh muốn làm gì?” Ngải Tuyết căng thẳng, sau này không nên ra ngoài một mình!
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Làm gì? Em nghĩ anh muốn làm gì?Theo anh về nhà!” Một tay vác cô lên vai đi ra ngoài!
Thật tốt quá, vừa tới La Mã đã tìm được cô!
Ngải Tuyết sợ tới mức say sẩm mặt mày, bàn tay nhỏ bé nắm tóc Mộ Dung Kiệt"Anh thả tôi xuống, anh muốn làm gì?”
Mộ Dung Kiệt tức giận vỗ vào ௱ôЛƓ Ngải Tuyết"Nha đầu ngốc, yên phận một chút, về nhà anh sẽ xử lý em!”
Khóe miệng Ngải Tuyết co giật thật lâu"Tôi không phải là người của anh?Tại sao phải về nhà anh?Chả ra làm sao cả, thả tôi xuống!”
Mặt Mộ Dung Kiệt từ màu trắng sang màu xanh nhưng vẫn lạnh như băng"Đáng ૮ɦếƭ, cái gì không phải là người của anh? Anh là ai, em đừng nói em không biết?Người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt, em muốn bị đánh sao?”
Ngải Tuyết bị dọa sợ lùi vài bước mới ổn định cơ thể, ưỡn иgự¢ nói"Tôi vốn không biết anh, tại sao phải về nhà với anh?Anh là ai?”
Mộ Dung Kiệt cau mày, hết sức hung hăng nhìn cô"Em biết mình vừa nói cái gì không? Em dám lặp lại lần nữa xem!”
Đáng ૮ɦếƭ, anh tìm cô năm năm qua, đếm mỗi một phút mỗi một giây, thật vất vả mới gặp lại nhau, cư nhiên hỏi anh là ai?
"Nói thì nói, anh cho rằng tôi không dám chắc!Nhìn bộ dạng của anh, không nghĩ tới lại là kẻ biến thái, kẻ háo sắc!”
Mặt Mộ Dung Kiệt đen càng thêm đen, nghiến răng ‘ken két…’
Cứ tưởng rằng, nha đầu này vừa nhìn thấy mình nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhào tới trong иgự¢ của mình hô to, không nghĩ tới, cô lạnh nhạt, thờ ơ với mình như vậy!
"Nhìn tôi làm gì? Biết mắt của anh to rồi, không cần phải trừng lớn nhắc nhở tôi! ?"Ngải Tuyết thở phì phò.
Mộ Dung Kiệt càng hùng hổ trừng mắt với cô, thực tức ૮ɦếƭ anh, nha đầu này, từ lúc nào lại trở nên độc mồm nhanh miệng như vậy?
Những lời cô nói làm anh hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô ngay tại chỗ này.
“Em, người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này, em có bản lãnh lắm? Dám chọc giận ông xã của em !” Mộ Dung Kiệt giận đến nghiến răng.
Ngải Tuyết tỏ ra nghi ngờ"Ông xã? Ai là ông xã?”
Mộ Dung Kiệt tức giận muốn xì khói lên não, còn muốn giả bộ đóng kịch, hôm nay, cô dũng cảm lắm dám chọc anh? Gắt gao níu chặt cô"Em hỏi ai là ông xã, Ngải Tuyết, em muốn tạo phản!”
Ngải Tuyết vì đau mà kêu lên"Đau quá, buông ra!”
"Tôi vốn không biết anh, tôi nói cũng không sai, mắc mớ gì anh lại tức giận? Anh buông tôi ra!" Ngải Tuyết không nhịn được thét to, người đàn ông này, là ác ma sao??
"Tốt lắm, em tên gì?” Đột nhiên Mộ Dung Kiệt ngừng lại , nhàn nhạt hỏi.
"Ngải Tuyết, làm chi?”
"Vậy thì đúng rồi, đi theo anh!” Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, muốn chọc anh tức ૮ɦếƭ mà, được lắm, về nhà anh sẽ dạy dỗ cô! ! !
"Không được, buông ra, anh buông tôi ra, người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt! Thổ phỉ, Quân phiệt, Bạo quân! !” Mộ Dung Kiệt nghe trong miệng Ngải Tuyết nói những lời thô tục, khóe miệng không khỏi co quắp! ! !
Bên trong nhà hàng, Tử Hiên thấy Ngải Tuyết đi gần nửa ngày vẫn không trở lại, hơi lo lắng, nên chạy theo xem sao! ! !
Không nghĩ tới, xa xa đã nhìn thấy Ngải Tuyết bị người ta níu tay kéo chân giữa đường, đôi mắt Tử Hiên muốn phóng lửa.
Thật to gan, dám ở trên địa bàn của anh bắt nạt Ngải Tuyết! ! !
"Buông cô ấy ra! ! !” Giọng nói lạnh đến cực điểm! ! !
Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt cùng lúc quay đầu lại, Mộ Dung Kiệt nhíu đầu lông mày lại, là Tử Hiên? ? ?
Ngải Tuyết giống như gặp được cứu tinh"AnhTử Hiên, cứu em, tên này thật biến thái! ! !”
Ngay lúc đó, Tử Hiên và Mộ Dung Kiệt đứng bất động như hóa đá tại chỗ.
Anh Kiệt? Anh Kiệt? Sao lại tới La Mã? ?
Ngải Tuyết thoát khỏi Mộ Dung Kiệt chạy tới nắm tay Tử Hiên thật chặt sợ tên biến thái trước mặt lại quấy nhiễu cô lần nữa"Anh Tử Hiên! ! !
Tử Hiên có chút không tự nhiên, ngượng ngùng nói "Anh Kiệt! ! !”
Mặt Mộ Dung Kiệt hoàn toàn xanh méc khi thấy Ngải Tuyết thân mật kéo cánh tay của Tử Hiên! Còn gọi nó là anh Tử Hiên? Từ lúc nào, bọn họ lại thân thiết như vậy rồi hả ? ? ?
Bọn họ? ? ? Bọn họ! ! !
"Tử Hiên, em tốt nhất cho anh một lời giải thích!” Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt nói, vẻ mặt không nhìn thấy được sự khác thường nào, điều đó càng đáng sợ.
Lúc này, Mộ Dung Kiệt là điềm báo về việc ác ma hiện thân! ! !
Tử Hiên nhất thời im lặng, không biết trả lời ra sao! ! !
Ngải Tuyết nhìn hai người một lúc lâu, không chắc chắn hỏi Tử Hiên"Anh Tử Hiên, anh biết anh ta sao? ? ?”
Mộ Dung Kiệt híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm, xem ra Tử Hiênđã tìm được bảo bối của anh một đoạn thời gian! Tại sao không nói cho anh biết? Đáng giận hơn là người phụ nữ ngốc này lại giả bộ như không quen mình!
"Ngải Tuyết, em bước qua đây cho anh!” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, dám thân mật với người đàn ông khác ở trước mặt anh!
Ngải Tuyết nhíu mày"Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì anh nói tôi phải nghe theo? Vậy thì chẳng còn mặt mũi gì!”
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm đến cực điểm vì lời cô nói, nhịn xuống ý định muốn Gi*t người, kích động nói lại lần nữa"Anh nói lần cuối, bước qua đây!”
Anh phát hiện sự kiên nhẫn của anh đã đi ngoài mức giới hạn sắp bùng nổ vì người phụ nữ trước mặt!
Ngải Tuyết nhìnánh mắt Mộ Dung Kiệt chả khác gì ác ma, bàn tay vô thức tăng thêm lực nắm chặt cánh tay của Tử Hiên.
Sắc mặt của Tử Hiên cũng không khá được bao nhiêu hết đen rồi trắng hết trắng rồi đen, nhẹ nhàng đẩy tay Ngải Tuyết ra"Anh Kiệt, chúng ta trở về rồi hãy nói!”
Mộ Dung Kiệt thu lại sự hung ác sắp trổi dậy, cũng tốt, ở đây không thích hợp để nói chuyện!
Trực tiếp đi tới, một tay kéo Ngải Tuyết đến trong lòng иgự¢ mình, gắt gao ôm chặt"Trở về sẽ xử lý em sau!”
Ngải Tuyết tức giận oa oa kêu to"Anh là thổ phỉ, tôi, anh đừng động tay động chân với tôi có được không?”
Cô dậm chân một cái thật mạnh, ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc người đàn ông bá đạo này là ai?
*******
Nhà Tử Hiên, mỗi người mang một tâm trạng bước vào nhà! Mộ Dung Kiệt vẫn lạnh lùng hà khắc gắt gao nhốt Ngải Tuyết trong vòng tay của anh! Không cho động đậy dù chỉ một chút!
Ngải Tuyết tức giận nghiến răng ken kén, còn Tử Hiên mang khuôn mặt áy náy, không nói gì từ nhà hàng trở về!
"Anh Kiệt, chuyện là năm năm trước…….. Ngải Tuyết, cô ấy bị mất trí nhớ!” Tử Hiên có chút bất an vừa nhìn sắc mặt của Mộ Dung Kiệt vừa nói!
Anh đã giấu người phụ nữ của anh Kiệt suốt năm năm qua, nhưng anh biết sẽ có ngày anh Kiệt tìm tới đây, nhưng bây giờ vẫn có chút bất ngờ!
Mộ Dung Kiệt không nói gì, cúi đầu nhìn người phụ nữ không ngồi yên kia!
Bảo bối của anh, không nhớ anh là ai? ? ?
Nhẹ nhàng nâng cằm của cô, đôi mắt Ngải Tuyết chớp chớp đầy mê hoặc, người đàn ông trước mắt này, thật sự là người cô yêu trước kia sao?
Nhưng mà, cái gì cô cũng không nhớ? Biết làm sao đây???
"Ngải Tuyết, nhìn anh nói cho anh biết, anh là ai?” Giọng nói từ tốn nhẹ nhàng truyền vào tai cô.
Ngải Tuyết lắc đầu, cô không nhớ, không biết!
Tâm tình Mộ Dung Kiệt đầy thất vọng như rơi xuống vực thẳm, ánh mắt trở nên lạnh buốt"Chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có sao?”
Ngải Tuyết nhìn gương mặt tuấn tú của anh khiến người và thần đều phải phẫn nộ, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn lắc đầu!
"Em nghĩ kỹ lại xem, sao em có thể không nhớ tới anh? Sao có thể không nhớ rõ chứ?” Mộ Dung Kiệt bắt đầu mất khống chế, chẳng lẽ năm năm qua, đều là tự mình đa tình đếm từng phút từng giây?