Sáng hôm sau, ai nấy mang đôi mắt quầng thâm ra ngoài đã thành công chọc ai đó tức giận.
Ăn sáng xong, Ngải Tuyết và Kiệt cùng mẹ con Thang Tiệp đi đến bệnh viện của nhà Mộ Dung làm kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ nói cho anh biết, đứa nhỏ này đang cần tủy cấy ghép, trước mắt rất khó tìm được tủy thích hợp ngoài người cùng huyết thống chẳng hạn như ba đứa bé.
Cầm kết quả kiểm tra đi ra với tâm trạng thất vọng nặng nề, tủy không phù hợp khiến Thang Tiệp chỉ biết khóc.
Ngải Tuyết đưa mắt nhìn Kiệt: "Tiệp, chúng ta đi tìm anh Tử Hiên nha!”
Thang Tiệp không nói lời nào, rủ thấp lấy đầu, không nhìn ra cô đang suy nghĩ gì.
Ngải Tuyết gấp gáp nói: "Cậu còn nghĩ cái gì nữa? Chỉ có anh Tử Hiên mới cứu được Ức Hiên, cậu thấy cứu con trai mình quan trọng hay là nói cho anh ấy biết sự tồn tại của đứa nhỏ này cần thiết hơn, bác sĩ đã nói, thời gian không còn nhiều.”
Thang Tiệp nước mắt lưng tròng, gật đầu chắc nịch, mọi thứ không nên ૮ưỡɳɠ éρ nhiều quá.
Rất nhanh, Tử Hiên bị cú điện thoại của Kiệt mà chạy nhanh vào bệnh viện.
"Anh Kiệt? ? ?”
Kiệt nói qua tình trạng hiện tại, rồi bảo anh nhìn thử cô gái đang ngồi lặng lẽ bên kia!
Tử Hiên nhíu mày: "Cô là….?”
Thang Tiệp từ từ ngẩng mặt lên, Tử Hiên giật mình đến ngây người: "Cô?”
Ngay tức khắc nước mắt Thang Tiệp rơi như mưa, nhiều năm không gặp, anh vẫn là anh chỉ có cô ngày một thay đổi trở nên thảm hại.
"Cầu xin anh, cứu con trai chúng ta!”
Tử Hiên càng nghe càng đờ đẫn, cô đang nói cái gì? Con trai của ai?
Ngải Tuyết thúc mạnh anh"Năm năm trước, Thang Tiệp mang thai con của anh, hiện tại đứa bé mắc bệnh bạch cầu, cần người cấy tủy!”
Tin tức này chả khác gì quả bom làm nổ tung đầu anh, sửng sốt một hồi lâu mới quay lại nhìn Thang Tiệp: "Đứa bé đâu?”
Thang Tiệp thất tha thất thểu dẫn anh đến phòng hóa nghiệm chất, nhìn con trai ngủ yên trên giường, trong lòng Tử Hiên trở nên trống rỗng như bị ai đó ᴆục khoét lấy đi trái tim, rất giống, đứa bé như bản sao lúc nhỏ của anh.
Cho dù là hiện tại anh lớn thế này, nhưng anh không bao giờ quên đi hình dạng lúc nhỏ của mình.
Đây không phải là con trai của anh thì là của ai nữa?
Nghĩ lại, cơn bực tức lại quấn lấy trái tim anh. Khiến anh mất lí trí lôi cô áp vào tường giơ quả đấm lên.
Bụp—
Quả đấm hướng đến bức tường phát ra một âm thanh rân trời, Thang Tiệp sợ tới mức run bần bật. Ở phía xa Ngải Tuyết trốn vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Mộ Dung Kiệt
"Tại sao?”
Giọng nói của Tử Hiên vang vọng cả dãy hành lang bệnh viện, cơn giận càng làm anh lớn tiếng quát tháo.
"Cái . . . Cái gì. . . ?” Thang Tiệp mở mắt, nhìn nấm đấm bên tai chỉ có thể câm lặng.
"Năm tuổi?Bây giờ em mới biết tìm tới tôi, năm năm qua em đi đâu hả?” Anh tức giận, rất tức giận nữa là khác, con trai năm tuổi anh mới biết tới sự tồn tại của thằng bé, có phải rất trớ trêu không chứ?
Thang Tiệp cười tự giễu "Em biết anh không thích em cho nên. . .”
Tử Hiên càng nghe càng chướng tai "Đây là lý do của cô sao? Vui lắm à, cô có biết suy nghĩ của tôi lúc này là gì? Con trai năm tuổi, tới bây giờ tôi cũng không ngờ mình lại có đứa con lại lớn đến chừng này.
Năm năm bỏ đi, bây giờ cô tự tiện chạy tới nói với tôi một câu con trai tôi đã năm tuổi, hiện đang bị bệnh cần tủy của tôi, cô thích lắm đúng không, cô có nghĩ tới cảm giác của tôi chưa?”
Thang Tiệp thì thào nói: "Xin lỗi, đều do em không tốt, cầu xin anh, coi như em cầu xin anh giúp con trai của em.”
Tử Hiên rất giận nhưng khi nhìn nước mắt của cô chảy dài bên má liền dập tắt không ít, không biết vì sao lại không cách nào nổi cơn thịnh nộ với cô được.
"Sau này tôi sẽ tính với cô, lúc này nên làm gì thì làm cái đó?”
Anh thỏa hiệp, thời điểm cô đáng thương nài nỉ anh đã có câu trả lời với lòng.Thậm chí, đối với việc cô xuất hiện lần nữa trong cuộc sống mình càng làm anh có chút hứng thú vui mừng.
"Cái… Cái gì?”
Thang Tiệp ngạc nhiên, có chút ngơ ngẩn người.
Tử Hiên im lặng, đến gần cô, hai tay chống lên tường, giam cầm cô vào trong иgự¢, cúi đầu, ngậm lấy môi cô hung hăn hôn.
Trong lúc đó Thang Tiệp như ngừng thở trố mắt nhìn anh?Đây là tình huống gì?
Ngải Tuyết giật mình che miệng, Kiệt nham hiểm kéo cô đối diện với mình, cười tà, vội vàng áp chế lên cái miệng nhỏ nhắn của cô: "Bà xã, nhìn người ta làm chi bằng về nhà chúng ta cùng làm vậy.”
Ngải Tuyết thẹn thùng, Đại Sắc Lang, chả lúc nào chịu đứng đắng với cô. Có điều cô vẫn không ngờ tới, Tử Hiên lại dễ dàng tha thứ Thang Tiệp như vậy.
Mỉm cười, đây coi như là đồng ý!
Tử Hiên vừa chạm lên cánh môi đỏ mọng, tâm liền rối loạn, đôi môi anh đào này đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của anh, quấy nhiễu anh mấy năm qua.
Là do bản thân anh không dám thừa nhận, đêm hôm đó, anh biết mình rất tỉnh táo, cuối cùng lại kêu cái tên đó, cũng vì thế mà kế hoạch đánh đuổi cô thành công, nhưng tim anh không lúc nào rối loạn hối hận với cô.
Từng có lúc điên cuồng muốn nhìn thấy cô nhưng chính mình lại gắt gao đè nén nó.
Không phải anh vô tình, mà vì anh nhìn thấu được tình cảm thật sự của mình nhưng anh lại khước từ nó và cũng không biết nói đến chữ yêu như thế nào.
Lại nói, cô xuất hiện trước mặt anh một cách bất ngờ, còn mang đến cho anh món quà to lớn này.
Bức tường thành trong tim anh vào giây phút này đã sụp đổ hoàn toàn. Anh phải chịu thua trước loại tình cảm này, anh muốn dũng cảm đối mặt với con người thật của mình:
"Thang Tiệp, anh yêu em!”
"Cái . . . Cái gì?”
Từ đầu đến cuối, Thang Tiệp chỉ nói được hai chữ này, thậm chí tim của cô cũng đập lệch nhịp từ lúc nhìn thấy anh, yêu cầu của cô rất đơn giản, chỉ muốn anh cứu con trai của cô.
Tại sao bây giờ trở thành loại sự tình này?
Tử Hiên nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Thang Tiệp, khóe môi vẽ lên nụ cười ma mị: "Phục hồi trí óc, nếu không anh sẽ hôn em đến khi em tỉnh táo mới thôi.”
Lúc này, Thang Tiệp bị anh hù càng thêm sợ, đối với anh, cô luôn luôn mang một tâm trạng khẩn trương lo sợ.
"Em rất sợ anh?"Tử Hiên cau mày, cư nhiên trong mắt cô lại chứa đầy nỗi sợ hãi khi nhìn anh.
Thang Tiệp gật đầu một cái, lại lắc đầu một cái vì sắc mặt đen sì của anh.
Lúc nghe anh nói yêu cô, cô cứ nghĩ mình bị ảo giác.
"Anh có thể cứu con của chúng ta không?”
Tử Hiên nhíu mày, con của mình không cứu thì cứu ai ?
"Em cảm thấy thế nào?”Anh ném câu hỏi này cho cô.
Lòng bàn tay Thang Tiệp rịn mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn hướng khác"Em, em không biết, chỉ là, em hi vọng con trai mau hết bệnh, dù cho anh oán hận em bao nhiêu cũng được, nhưng con trai vô tội, nếu anh tức giận có thể trút lên người em, muốn trách em thế nào cũng được, tuy nhiên hy vọng anh có thể vì con mà cứu lấy mạng sống của nó lần này.”
Trong ánh mắt của cô tràn ngập sự khẩn cầu và mong chờ, chỉ cần anh đáp ứng, Ức Hiên mới có thể sống tiếp, còn việc trách giận kia cô không quan tâm, muốn thế nào thì thế đó.
"Mặc cho anh đối xử với em à?" Tử Hiên cười lạnh, tay lau khóe mắt cho cô: "Với em, anh tàn bạo lắm hả?”
Lời của anh không nặng không nhẹ, nhưng vào tai Thang Tiệp lại là chuyện lớn lao khác.
"Anh muốn em làm gì cũng được, nhưng anh hãy cứu con.”
Vẻ mặt Tử Hiên sa sầm, không trêu chọc cô nữa, hai tay nhét vào túi: "Đi thôi!”
Thang Tiệp bất tri bất giác đi theo sau, sâu trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lúc này, ngọt, đắng, cay biết bao tư vị xộc lên mũi vô cùng chua xót.
Anh nguyện ý cứu Ức Hiên, cô nên cảm tạ trời cao.
Sau khi xét nghiệm tủy rất phù hợp, nhưng xác suất thành công vẫn là 50%.
Hôm giải phẫu, Ngải Tuyết và Kiệt, Tử Mặc và Lương Đình, Trương Thiên cùng Lãnh Băng, Kỳ Hạo cùng Lãnh (Cô gái thích anh trai Ngải Tuyết ở chương 277) ai nấy rối rít đứng chờ trước cỬa phòng bệnh, hai tay Ngải Tuyết tạo thành chữ thập, căng thẳng cầu nguyện cho Ức Hiên.
"Bà xã đừng lo lắng, nếu có xảy ra chuyện, anh nhất định chôn xác đám bác sĩ quèn trong đó.” Kiệt ôm bảo bối trong иgự¢ liên tục an ủi.
Ngải Tuyết gật đầu, ôm eo Kiệt thả lỏng người thở một hơi dài.
Sau mấy giờ đồng hồ, bác sĩ mỉm cười nói cho họ biết, cuộc giải phẫu rất thành công. Đối sức miễn dịch của đứa bé cũng không gây ảnh hưởng gì.
Nhưng tủy được cấy ghép phía sau, bởi vì trong xương tủy vẫn còn có thể chứa tế bào bạch cầu, nên cần phải đưa đứa bé đi hóa trị theo định kì phòng ngừa bệnh tái phát.
Thang Tiệp vừa khóc vừa cười xúc động ôm Ngải Tuyết.
"Tiểu Tuyết, cám ơn cậu, cám ơn. . .”
"Tớ không làm gì cả, người cậu nên cảm ơn là anh Tử Hiên kìa.” Ngải Tuyết khóc theo cô, cuối cùng đứa bé đáng yêu cũng có thể quay lại cuộc sống bình thường.
"Ừ. . .”
"Bà xã cần gì khóc sướt mướt thế?”Kiệt lắc đầu nhìn cô chỉ có thể vỗ cô nín khóc.
********
Ngải Tuyết như con bạch tuột, một tay lấy Kiệt nhào tới trên giường, hôn liên tục.
"Ông xã, lần này anh làm một chuyện rất ý nghĩa, em yêu anh ૮ɦếƭ mất.”
Kiệt chế trụ hai tay của cô, lật ngược thế cờ để mình làm chủ, bắt đầu triền miên.
"Cốc –”
Nha Nha không ngừng đập cửa, gương mặt mất hứng, bao nhiêu bực tức đều dồn lên cánh cửa mà đập.
Kiệt đi ra với bộ dạng xốc xếch, không thể như thế này mãi, hôm nào phải đem hai đứa nhỏ này giao cho ông nội mới được.
Mở cửa phòng, Nha Nha ôm lấy cô Kiệt "Ba, Tử Tử đem 乃úp bê của Nha Nha đi giấu, Tử Tử xấu.”
Lại là thằng nhóc đó.
"Mộ Dung Vũ Triết, ra đây cho ba.” Kiệt rống to, thằng nhóc này, muốn cùng anh giành Ngải Tuyết, lại giở trò với con gái anh.
"Ba, Tử Tử đã đi chơi với anh Minh Húc, bọn họ không dẫn theo Nha Nha, huhu. . .”
"Nín, đừng khóc, ba dẫn con đi tìm Tử Tử tính sổ.”
"Dạ.”
Kiệt vội ôm cục cưng đi tới nhà Lãnh Băng, đi thẳng một đường đến cửa chính mà rống thét"Mộ Dung Vũ Triết, con lập tức dẫn em gái đi chơi nhanh.”
Sau cơn thịnh nộ đó là gió lặng cây ngừng Kiệt quay về phòng ngủ, Tử Tử cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn em gái trong vòng tay của mình không nói nên lời.