"Ba, ba nói chuyện cười hay thật, làm sao ba có thể làm được? Không thể nào!”
Kiệt suy nghĩ hồi lâu, không thể đem chuyện quan hệ nam nữ cũng như quá trình mang thai hình thành thế nào nói cho Tử Tử nghe được, dù gì cũng chưa đến lúc thích hợp.
Nhất quyết không nói.
Tử Tử thấy ba sững sờ, cao hứng vỗ tay"Ba bắt con không được nói dối, còn ba lại nói dối được, con không thèm tin ba nữa.”
Kiệt giận cứng mặt, anh rất muốn nói nó nghe mình là người chế tạo ra nó, để nó dẹp ngay cái bộ dạng đắc thắng chướng mắt này.
Chợt, khóe miệng Kiệt nhếch lên, ngoắc Tử Tử nói:
"Con trai, con cảm thấy cái của mình lớn còn ba thì…..?”
"Hừ, đương nhiên là lớn hơn nữa!”
"Nhưng mẹ của con thích cái lớn không thích cái nhỏ, vì thế con….”
"Không phải?”
"Thật đấy, ở phương diện này mà nói, con không bằng ba.”
Rốt cuộc, Tử Tử chạy một mạch về phòng, vừa khóc vừa hung hăng đá đồ đạc.
Ngải Tuyết nhìn vẻ mặt thắng lợi của Kiệt và bộ dạng thê thảm của con trai tò mò hỏi"Anh và con trai đã nói cái gì?”
Kiệt cười: "Anh chỉ hỏi con một chút, giữa anh và nó ai quan trọng với em hơn.”
"Anh như vậy sẽ tổn thương tình cảm của con trai.”
Ngải Tuyết đổ mồ hôi, sao Kiệt lại ghen với con trai mình?
Kiệt nhướng mày, anh chỉ muốn tuyên bố với con trai, mẹ của nó thuộc về anh.
Bên trong khuôn viên trường học, vì sinh con nên Ngải Tuyết đã tạm dừng việc học, nay côlại sóng vai cùng Lương Đình đến trường (cô gái xuất hiện ở chương 278) đi học, người đáp người hỏi về chuyện chăm sóc con của mình.
Nói đến nha đầu Lương Đình này, cô đã kết hôn với anh Tử Mặc vào năm năm trước, đã dứt khoát thoát khỏi tên công tử đào hoa kia, gả cho người mình yêu.
Cho nên phụ nữ phải nắm giữ vận mệnh của mình không thể vì hoàn cảnh mà nói chấp nhận.
"Tiểu Tuyết –”
Lãnh Băng chạy tới thở hổn hển, người vã mồ hôi.
Ngải Tuyết cau mày: "Sao chị chạy nhanh thế?”
Lãnh Băng mỉm cười chỉ ra cửa trường: "Có cô gái tìm em, còn mang theo một cậu bé, nói là bạn của em.”
Ngải Tuyết ngây người, cô không nghĩ mình lại có người bạn như thế.
Mang theo lòng hiếu kỳ đi tới trước cửa trường, ngay tức khắc, Ngải Tuyết sững sờ che miệng, tiếp đó chạy tới ôm cô gái, có chút kinh ngạc:
"Thang Tiệp, không nghĩ là cậu đấy, mất tích mấy năm liền bây giờ xuất hiện, cậu vẫn ổn chứ? Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt, cứ như vậy mà im hơi lặng tiếng bỏ đi, tớ hận cậu!”
Thang Tiệp không nói lời nào, kéo cậu bé đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Thưa dì Tuyết đi con!”
"Dì Tuyết!”
Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn cậu bé: "Chẳng lẽ. . . Nó là? ? ?”
"Đúng vậy!”
Trời ơi, cứ như một khuôn đúc ra – phiên bản thu nhỏ của anh ấy.
Tâm tình Ngải Tuyết phức tạp, vỗ vỗ bả vai Thang Tiệp: "Chúng ta về nhà rồi nói.”
Trong phòng khách, Ngải Tuyết ôm cậu bé: "Nói cho dì Tuyết biết tên của con?”
Cậu bé cầm món đồ chơi trong tay: "Con tên là Ức Hiên.” (có ý nghĩa là ‘nhớ về Tử Hiên’)
Ngải Tuyết ngẩn người, đem Ức Hiên cho dì Dư: "Dẫn cậu bé và thiếu gia ra vườn chơi giúp con.”
Lúc này Ngải Tuyết mới quay sang ôm Thang Tiệp: "Đã xảy ra chuyện gì, những năm qua cậu rất cực khổ đúng không?”
Thang Tiệp lã chã rơi nươc mắt, chôn mặt vào vai Ngải Tuyết bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ khi trước.
Năm năm trước.
Thang Tiệp cô độc đứng giữa phi trường, tự cười giễu mình, lặng thinh đứng trước cửa vào phi trường, cô phân vân rất muốn đi gặp lại người đàn ông đã tổn thương mình thành bộ dạng này.
Nhưng mà giữa bọn họ dường như không còn duyên phận.
Lên máy bay, đã ngồi yên vị chỗ của mình, thắt dây an toàn, nhắm mắt yên lặng tự nhủ"Tử Hiên, vĩnh viễn không gặp lại.”
Máy bay hạ cánh, cô kéo cơ thể mệt mỏi tới nhà trọ nghỉ ngơi, sau mấy ngày cuối cùng đã tìm được trường học và thuê được căn phòng nhỏ kế bên trường.
Khi sắp xếp mọi thử ổn thỏa, cô lại bắt đầu chôn người vào chăn khóc thật lớn.
Tuy nhiên, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mỗi ngày học xong, cô đều quay về căn phòng nhỏ bẻ yên lặng giấu mình muốn cách ly khỏi thế giới này.
Cho đến một ngày có một người quốc tịch Mỹ gốc Hoa đi vào cuộc sống của cô. Anh ta tên Jack.
Mỗi ngày đi học, anh luôn dùng một đôi mắt tinh tường chăm chú nhìn cô, chừng mười ngày sau, anh bắt đầu tìm cách làm quen với cô, vừa mới bắt đầu cô cũng chả muốn để ý tới, nhưng anh ta vẫn kiên trì luôn quan tâm đến cô.
Mặc cô có lạnh nhạt vô tình nhưng anh nhất quyết không nản lòng, mỗi ngày đều đi theo sau lưng cô, hễ cô cần gì anh liền đáp ứng, Thang Tiệp rất tức giận, chất vấn anh rốt cuộc muốn thế nào?
Câu trả lời của anh, chỉ có một: "Anh thích em, anh muốn chăm sóc cho em.”
Thang Tiệp khinh thường, cho là anh nói giỡn.
Một tháng sau, Thang Tiệp bắt đầu có triệu chứng buồn nôn, cô tính toán chu kì của mình thoáng lại cười khổ, đây có thể coi là kỉ vật cuối cùng giữa cô và Tử Hiên.
Jack nhìn Thang Tiệp ngày càng ốm yếu, cuối cùng kéo cô đi tới bệnh viện, Thang Tiệp nghĩ, như vậy cũng tốt, để anh biết rồi anh sẽ không phải quan tâm mình nữa.
Cầm kết quả đi ra, Thang Tiệp nhìn chằm chằm Jack, muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của anh khi nỗ lực đặt mọi niềm tin lên người cô.
Tuy nhiên, cô mới là người thất vọng, không có, Jack chỉ hụt hẫng một tí, ngay sau đó cho cô nụ cười hiền hậu, nói với cô rằng"Yêu ai yêu cả đường đi lối về, có yêu thì phải yêu tất cả của người đó.”
Trong khoảnh khắc đó, hốc mắt Thang Tiệp ươn ướt, nếu như Tử Hiên được một phần nhỏ như anh ta thì hay biết mấy.
Sau này mỗi sáng sớm, Jack đều đem bữa sáng dinh dưỡng đến cho cô, buổi tố nấu cháo cho cô ăn.
Mãi cho đến lúc đứa bé ra đời, quá trình sinh đẻ thuận lợi, là một bé trai, Jack ôm đứa bé hôn rồi lại hôn, trong tháng đó, anh đã tận tình sắp đặt mọi thứ ổn thỏa kể cả kiếm bà ✓ú giúp cô lo cho con.
Cô hoàn toàn bị anh làm cho cảm động, tuy nhiên trớ trêu thay vẫn là cảm giác không yêu, trong lòng của cô luôn hướng đến người đàn ông kia – Tử Hiên, những ngày ở Mĩ, không lúc nào không nhớ đến anh, cho nên, cô đặt tên cho con là ‘Ức Hiên’.
Cô vẫn luôn cùng Jack duy trì một khoảng cách, trong lòng cô biết, cô không có khả năng cùng anh đi đến loại tình cảm đó, cho nên cô càng phải dứt khoát tuyệt tình hơn để người ta không phải ôm thêm tia hi vọng nào.
Rất nhanh, cha mẹ Jack biết chuyện, bọn họ nghiêm túc cảnh cáo Thang Tiệp, đời này, cũng đừng mơ tưởng là con dâu của họ.
Cha mẹ anh cầm một trăm vạn đưa cho cô buộc cô rời khỏi nước Mĩ.
Trong lòng Thang Tiệp vô cùng tức giận, buổi tối hôm đó liền thu dọc hành lý, mang theo con trai trằn trọc đến nước Anh, dù sao, La Mã và Trung Quốc cũng không thể trở về.
"Cứ như vậy, tớ mang Ức Hiên đến Anh quốc sống 5 năm liền.”Chân mày Thang Tiệp nhíu chặt, đôi mắt đều là sự ưu thương.
Ngải Tuyết nghe đến nước mắt rơi lã chã, lại là năm năm, nhưng năm năm của Thang Tiệp còn đau khổ hơn cả cô.
"Vậy lần này cậu trở về nước là….?”
Nói đến cái này, trên mặt Thang Tiệp lóe lên sự đau thương, có thể nói là tuyệt vọng, hoảng quá Ngải Tuyết vội vàng ôm lấy cô"Cậu làm sao vậy?”
Thang Tiệp khóc lớn: "Tiểu Tuyết, cầu xin cậu cứu lấy Ức Hiên.”
Ngải Tuyết đầy kinh hãi, vội hỏi"Xảy ra chuyện gì?Cậu sao thế?”
"Ức Hiên mắc bệnh bạch cầu, tớ mang Ức Hiên đến khắp bệnh viện nhưng bọn họ đều lắc đầu, Tiểu Tuyết, tớ xin cậu nhờ Mộ Dung Kiệt giúp tớ lần này, anh ấy nhất định có biện pháp cứu con trai tớ.”
‘Oanh’ một tiếng, Ngải Tuyết bị tin tức làm cho đứng người, đứa bé đáng yêu như vậy, sao có thể mắc căn bệnh quái ác đó?
Ngải Tuyết và Thang Tiệp đều rơi nước mắt, cô khóc gọi điện thoại cho Kiệt, để cho anh lập tức trở về.
Kiệt đang họp, nghe tiếng khóc của Ngải Tuyết qua điện thoại, cả người trở nên căng thẳng, lập tức ngưng cuộc họp, chạy nhanh về nhà.
"Bảo bối, sao vậy?"Kiệt vừa vào cửa, liền quét mắt tìm kiếm Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết nhào vào lòng Kiệt"Ông xã, anh nhất định phải cứu con trai Thang Tiệp.Nó thật đáng thương.”
Kiệt cau mày nhìn đứa bé bên cạnh Thang Tiệp, không phải cô ta xuất ngoại rồi sao?
Kiệt ôm Ngải Tuyết ngồi trên ghế sa lon, từ tốn hỏi: "Là thế nào?”
Ngải Tuyết đem mọi chuyện kể cặn kẽ, Kiệt càng nghe càng nhìu sâu chân mày.
"Em nói đứa nhóc đó là con của Tử Hiên.”
Thang Tiệp gật đầu, trong lòng lo sợ luống cuống tay chân, nếu biết có con lớn chừng này, không biết anh ta sẽ nghĩ như thế nào?
"Chuyện này, phải thông báo cho Tử Hiên.”
Thang Tiệp kinh hoảng, lắc đầu: "Đừng, anh ta chưa hề biết sự tồn tại của đứa bé này, với lại tôi cũng không muốn nói cho anh ấy biết. Cho nên, thiếu gia Mộ Dung có thể đừng nói cho anh ấy biết giúp tôi."
Kiệt nhíu mày, bàn tay nắm tay Ngải Tuyết.
"Cô không thấy mình quá ích kỉ khi làm việc này sao? Đây là con của Tử Hiên, nó cũng có quyền được biết, Hơn nữa..., chẳng lẽ cô muốn giấu bí mật này với con của cô mãi.”
Thang Tiệp ngẫm nghĩ rồi cười khổ, làm sao có thể chứ, ngay cả nó nằm mơ cũng kêu đến chữ ‘ba’. Tuy nhiên….
"Tôi sẽ sớm tìm bác sĩ trị liệu cho đứa bé, nhưng cô phải suy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc có nên thông báo với Tử Hiên hay không.”
"Cám ơn anh, thiếu gia Mộ Dung.”
Mắt Thang Tiệp cay xè, chỉ cần thiếu gia Mộ Dung chịu giúp, con của cô mới có hi vọng sống tiếp.
"Ba –”
Nha Nha chạy tới ôm hôn Kiệt.
Ngải Tuyết kéo Nha Nha: "Đây là con gái của tớ, tên Mộ Dung Yên Nhiên, hay gọi Nha Nha.”
"Nha Nha, thưa dì Tiệp đi con.”
Nha Nha ngây ngốc nhìn cô, sau đó lập tức chạy ùa vào lòng cô"Chào dì Tiệp, dì chưa đến thăm Nha Nha lần nào nên Nha Nha không nhận ra dì”
Thang Tiệp bế Nha Nha ngồi trên đùi, quan sát thật kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của con bé: "Do dì Tiệp bận quá, dì hứa sau này sẽ đến thăm Nha Nha nhiều hơn.”
"Mẹ –”
Tử Tử mang Ức Hiên đi tới phòng khách, Tử Tử lanh lẹ chạy đến ôm Ngải Tuyết "Mẹ, trở về lúc nào sao không hôn Tử Tử?”
Ngải Tuyết cười nói"Thưa dì Tiệp kìa.”
Tử Tử: "Thưa dì.” Tiếp đến trèo lên đùi Ngải Tuyết ngồi, tiện đà hôn lên má Ngải Tuyết.
Kiệt giận tím mặt, thằng ranh con này, nó cố ý đem lời anh nói bỏ ngoài tai.
Thấy con trai cứ nhìn trân trân Mộ Dung Kiệt, Thang Tiệp lập tức kéo Ức Hiên qua bên cạnh "Đây là chú Kiệt!”
Ánh mắt của Ức Hiên thoáng qua tia ảm đạm tuyệt vọng, nhỏ giọng kêu"Thưa chú.”
Kiệt khẽ gật đầu, lặng thinh nhìn thằng bé, quả thật càng nhìn càng giống.
Thang Tiệp hâm mộ nhìn hai đứa trẻ, hiện tại Ngải Tuyết có cuộc sống hạnh phúc viên mãn quá mức, được chồng thương yêu, hơn nữa hai đứa song sinh ngày ngày quấn quýt bên cô, còn gì hạnh phúc bằng.
"Tử Tử dẫn em gái và Ức Hiên qua nhà dì Lãnh Băng chơi với anh Minh Húc, buổi tối mẹ tới đón con ha?”
Bọn họ có rất nhiều chuyện để bàn bạc, những đứa nhóc này chưa đến lúc để nghe quá nhiều về việc này.
"Dạ. . .”
Ba đứa trẻ lon ton rời đi.
Ngải Tuyết cầm chặt tay Thang Tiệp, cô chưa biết phải dùng lời lẽ gì để an ủi bù đắp mọi tổn thương cho cô bạn này, chỉ có thể nắm tay cô thật chặt như truyền cho cô sự ấm áp và sức mạnh.
"Có cần tớ đem giấy khám bệnh thời gian qua của Ức Hiên đưa cho cậu không?” Trong túi xách của cô đều là giấy được cất gọn gàng.
Kiệt lắc đầu trước, nếu anh là bác sĩ sẽ lấy ngay nhưng bây giờ có lấy cũng không có tác dụng.
"Anh tìm bác sĩ Kiệt xem sao, mọi người nên chuẩn bị tâm lý, trị liệu cần phải làm sớm.”
"Cảm ơn thiếu gia Mộ Dung, tôi đi chuẩn bị thêm vài thứ." Biết sẽ có ngày này nên hàng ngày Thang Tiệp đều trong trạng thái sẵn sàng đón nhận mọi kết quả dù xấu hay tốt.
Buổi tối, Ngải Tuyết cứ đeo bám dai dẳng miết, muốn ngủ cùng Thang Tiệp, hai chị em cả đêm không chợp mắt cứ khóc rồi cười.