"Bà xã, xin em, ông xã biết sai rồi, em cho anh nha?”
Ngải Tuyết kìm nén, dù cho anh xuống giọng nài nỉ, xem ra đúng là nghẹn đủ khổ cực. Ngải Tuyết cười, nụ cười này trong mắt Kiệt so với hoa đang nở còn đẹp hơn rất nhiều
Như có ma thuật thôi thúc anh trở nên ham muốn hơn, kể từ khi sinh con Ngải Tuyết trở nên gầy hơn.
"Bảo bối, sau này giao con cho bà ✓ú nuôi, em nên dưỡng sức, xem em kìa gầy đến bộ dạng này, người ngoài nhìn tưởng anh bỏ đói em đó.”
"Gầy không tốt sao?Phụ nữ ai cũng thích ốm mới đẹp.”
"Nói bậy, phải có da có thịt chứ, anh không thích xương, anh thích bảo bối mập mạp trắng trẻo!”Anh dùng lực cắn bên má hồng của Ngải Tuyết, anh rất bất mãn với dáng người gầy teo của cô.
Bởi vì lâu quá chưa chung ᴆụng, Ngải Tuyết có vẻ hơi thống khổ, ôm đầu của anh"Ông xã. . .Đau. . .”
"Đau không? Nhịn một chút.”
Kiệt cau mày, thương yêu, cưng chiều, quan tâm có đủ, anh không ngừng hôn dụ dỗ cô.
"Ngạch ~~” Khi anh đi vào cũng là lúc tiếng ՐêՈ Րỉ vang lên, vậy mà cô còn mạnh miệng.
"Cô gái nhỏ, rõ ràng mình cũng muốn, còn ђàภђ ђạ anh, hừ hừ, để em ba ngày không xuống giường mới được.” Khóe miệng Kiệt nở nụ cười tà ác.
Ngải Tuyết sợ đến rùng mình: "Anh là tên hỗn đãn.”
Kiệt hung hăng đòi hỏi.
"Ông xã. . .”
". . . Ừ. . .” Kiệt mê say đến con ngươi tràn đầy nhục dục.
"Nhẹ một chút.” Ngải Tuyết bất mãn, giãy dụa eo thon.
Kiệt cười xấu xa, lật người cô lại, tiếp tục tấn công từ phía sau: "Thoải mái không?”
Ngải Tuyết không nói, khóe miệng mỉm cười.
Cả đêm, giường chấn động liên tục.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Ngải Tuyết lấy cây súng lục bên tủ đặt tại иgự¢ anh trêu chọc nói :
"Anh sợ ૮ɦếƭ không? Anh bại hoại, đầu tiên để cho em sống như quả phụ, cuối cùng không tha cho em, em muốn báo thù! ! !”
Ánh mắt anh vẫn không đổi, khóe miệng chứa đựng nụ cười cưng chiều: "Bảo bối, anh sợ, anh càng sợ sau khi anh ૮ɦếƭ, không người nào thương em giống như anh, cho nên, chúng ta đổi lại phương thức báo thù có được hay không?"
Nói xong, anh giành lại cây súng trong tay cô rồi đè cô dưới cơthể. . . . .
Mãi cho đến buổi chiều, Ngải Tuyết kiệt sức nằm gục trên giường nhìn người đàn ông ăn no đến thần sắc sáng lạng.
Dưới thân cô vô cùng đau nhức, e rằng hai ngày nữa cũng phải ở trên giường dưỡng thể, mặc kệ nó, dứt khoát trùm kín mền, nhẹ nhàng ra lệnh"Em đói ~”
Kiệt nâng khóe môi cười xấu xa, bắt đầu giở trò lần mò người trong chăn trêu chọc nói"Bà xã, còn chưa no sao? Em chờ chút, ông xã tới ngay.”
Ngải Tuyết cầm một cái gối ném vào mặt anh "Sắc lang, em đói bụng ——”
Kiệt đã sớm căn dặn dì Dư chuẩn bị món ăn, lập tức rung chuông cho người mang vào.
"Ăn nhiều một chút, để trắng trẻo mập mạp dễ thương!" Kiệt liên tục gắp thức ăn bỏ trong chén cô, từ chén cơm trắng thành núi đồ ăn.
"Kiệt, sau này em không muốn mang thai nữa."Ngải Tuyết cau mày nhớ lại cảm giác hôm trước vô cùng đau đớn và sợ hãi.
"Dĩ nhiên, có hai đứa con là đủ rồi, anh cũng không có dự định tạo thêm người.”
Còn phải nói, anh đâu dại dột lần nữa, ngày cô sinh với anh còn hơn cả ngày Tận Thế.
"Hì hì, thật à?”
"Dĩ nhiên, anh cũng rất đau lòng khi để em chịu cực khổ như thế.”
Ngải Tuyết tựa vào vai anh"Ông xã thật tốt, cám ơn ông xã.”
"Nha đầu ngốc, thật là khờ.”Kiệt ôm chầm lấy cô, bầu không khí giữa họ trên nên hạnh phúc ngập tràn.
***************
Năm năm sau.
Hai anh em Nha Nha và Tử Tử ngày một lớn, hai đứa nhỏ có dáng dấp rất yêu nghiệt, còn nhỏ đã xinh đẹp đến động lòng người như vậy, Nha Nha ngây thơ hoạt bát, đáng yêu làm cho ai nhìn cũng phải thương.
Còn Tử Tử có chút tà khí, mới năm tuổi có vẻ thành thục chín chắn quá mức.
Chủ nhật:
"Rời giường, mẹ, dậy đi!”
Nha Nha ngồi trước giường, dùng sức lay lay cánh tay Ngải Tuyết, giọng nói vô cùng ngọt ngào như thiên thần.
"Nha Nha, sáng sớm, không được quấy rầy mẹ.” Tử Tử đi tới kéo em ra ngoài.
"Không, không muốn, mẹ là con heo lười, còn chưa chịu dậy, anh hai, Nha Nha muốn mẹ đánh rĂng cho em!” Nha Nha giùng giằng không chịu đi.
Hai đầu chân mày Tử Tử nhăn lại: "Anh giúp em đánh răng, không được phiền mẹ ngủ.”
"Không thích, em muốn đánh răng với mẹ.”
"Anh có thể với em mà, nếu em còn quậy nữa ba sẽ không thương em nữa!"Tử Tử uy Hi*p, anh biết cô em gái của anh thích nhất là ba.
"Huhu, Tử Tử thối, chờ ba em sẽ mách ba, anh chọc em, hiện tại Nha Nha muốn mẹ, không muốn Tử Tử" Nha Nha nhõng nhẽo dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Tử Tử dùng thân thể gầy ốm của mình ôm lấy em gái chạy nhanh về phòng vệ sinh, vừa đi vừa đưa, dụ dỗ đủ kiểu.
"A! Tử Tử Thối, Nha Nha ghét anh, Nha Nha muốn ba mẹ!”
"Nha Nha, em không nghe lời anh?”
"Em mà nghe lời anh thì còn lâu mới giành được mẹ từ tay ba.”
Thì ra là như vậy, hai anh em bọn họ ngày một ít gần gũi với mẹ, chỉ vì ba mẹ luôn tiến triển việc yêu đương kì quặc kia.
Ngải Tuyết vừa rời giường đã nghe thấy tiếng cãi nhau lẫn tiếng khóc của Nha Nha và Tử Tử.
"Nha Nha, Tử Tử, tới đây.”
"A, mẹ –” Nha Nha đẩy Tử Tử ra, chạy thẳng vào vòng tay của mẹ.
"Nha Nha, mới sáng sớm con chơi gì với anh hai vậy?” Ngải Tuyết một tay lấy Nha Nha ôm vào lòng, đặt nụ hôn lên trán con.
"Mẹ, Nha Nha muốn đánh răng cùng mẹ, nhưng Tử Tử không cho.” Nha Nha bĩu môi nói, làm bộ dạng tức giận khiến Ngải Tuyết phải cười.
Ngoắc Ngoắc tay gọi Tử Tử: "Tử Tử, lại đây, “
"Mẹ.” Tử Tử đẩy Nha Nha một cái, rồi lanh lẹ hôn mẹ.
"Tử Tử không phải con thường nói mình là nam tử hàn à, nếu là vậy, con phải có trách nhiệm bảo vệ em gái, không để cho em khóc hay giận dỗi mới là nam tử hán thật sự, có biết chưa?”
Tử Tử ngoan ngoãn gật đầu nói: "Mẹ, con sẽ không cãi nhau với Nha Nha nữa.”
Ngải Tuyết nhìn dáng vẻ Tử Tử tỏ ra hiểu biết hơn người khiến cô cười thầm, Tử Tử của cô dường như có chút trưởng thành quá sớm rồi.
"Ba –” Nha Nha nhìn thấy Kiệt bước vào nhà đã mừng rỡ kêu.
"Nha Nha – ba hôn.” Kiệt rất thương cô gái nhỏ này.
Bế Nha Nha vào lòng, tay cưng chiều xoa mặt con gái. .
"Ông xã, anh đã về?" Ngải Tuyết đi lên phía trước, đón lấy Nha Nha. Để anh chỉnh sửa lại cổ áo.
Kiệt thuận tay kéo cô vào trong иgự¢, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn chỉ hướng đến cái miệng anh đào của cô mà hôn đắm đuối.
Tử Tử hiểu chuyện kéo Nha Nha vào trong иgự¢, rất bình tĩnh che ánh mắt của em gái.
"Ba hư, ba lại ăn miệng của mẹ, Nha Nha cũng muốn ăn.” Nha Nha bất mãn nhìn Tử Tử nói, cô gái nhỏ này tức giận vì mỗi lần ba ăn mẹ là anh hai lại che mắt cô.
Tử Tử xấu hổ, từ lúc anh còn nhỏ, ba mẹ luôn như vậy rồi tuy nhiên anh xem như chưa thấy chỉ là không thể dạy hư thêm Nha Nha.
Ngải Tuyết ngượng ngùng đẩy Kiệt, thiệt là, mỗi lần đều ở trước mặt cục cưng làm cái trò mất mặt này.
Ngải Tuyết dắt Nha Nha và Tử Tử, vừa nhắc nhở các con "Không được nói bậy.”
Mỗi lần nhìn thấy Ngải Tuyết hôn hai đứa nhóc đó, trên trán anh liền nổi lên vài vạch đen.
Tử Tử đắc ý nhìn ba cười, chỉ vào hai bên gương mặt"Mẹ, còn có nơi này và nơi này.”
Ngải Tuyết chỉ biết lắc đầu, thật hết cách với hai cha con nhà này.
Kiệt đi tới nhắc nhở Tử Tử: "Tiểu ranh con, nếu con là nam tử hán thực sự thì nói chuyện với ba?”
"Được, con sẽ đi nói chuyện với ba.”
"Hai người tính làm gì?" Ngải Tuyết nghi hoặc.
Hai cha con trăm miệng một lời nói: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, các người là phụ nữ không cần biết.”
Đổ mồ hôi !©¸®! Đổ mồ hôi !©¸®! Đổ mồ hôi !©¸®!
Tên oắt con này đến cùng có phải là 5 tuổi không, Kiệt nhìn con trai trưởng thành hơn anh tưởng làm anh phải nể phục.
Tử Tử im lặng ngồi nhìn ba, ánh mắt tràn ngập sự khiêu khích.
"Mộ Dung Vũ Triết, mẹ và ba có quan hệ gì?”
"Vợ chồng!”
"Vậy con và mẹ là quan hệ gì?”
"Đương nhiên là mẹ con rồi."
"Vậy con nghĩ xem giữa con và ba ai được phép gần gũi với mẹ?”
"Đương nhiên là con, vì ba đâu cùng thế hệ với mẹ, chỉ có con là cùng lứa với mẹ, cho nên mới nói ba ít thân thiết với mẹ đi, để con làm cho.”
"Ranh con, ba với mẹ là đồng lứa, con nên nhớ mình vẫn kém hơn mẹ đấy, cho nên ba là người được phép gần gũi hơn con.”
"Nói bậy, là con chứ không phải ba, ba nói láo.” Tử Tử tức giận, rõ ràng chính là cậu luôn bên cạnh mẹ mà.
"Vậy ba hỏi con, con có biết nhờ ai mà con được sinh ra không?”
"Dĩ nhiên biết, là con nằm trong bụng mẹ 10 tháng, sau đó con nảy mầm được mẹ sinh ra, có quan hệ với ba à.”
Trong nháy mắt, trên mặt Kiệt xẹt qua nụ cười ma quái.
"Ranh con, người gieo giống trong bụng mẹ là ba, nếu không có ba cho giống, con nghĩ mình vào được bụng mẹ à.”