Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân - Chương 100

Tác giả: Thiên Diện Tuyết Hồ

Lương Đình đẩy Tử Mặc một cái: "Người anh em của anh có tướng đi lạ quá?”
Tử Mặc thản nhiên nói: "Hình như đau bụng.”
Ăn xong bữa tối, mọi người tới phòng khách chơi bài tú lơ khơ, chỉ có Trương Thiên đáng thương nhất, đi ra đi vô trên mười lần, mới vừa đi ra lại phải đi vào.
Cuối cùng dứt khoát ở trong đó luôn.
"Anh không có sao chứ, có cần gọi tiểu Kiệt tới xem một chút không.”Tử Mặc khẽ chau mày, đang yên đang lành lại chạy miết vào nhà vệ sinh.
Lãnh Băng cầm điện thoại lên, gọi Tiểu Kiệt đang chìm trong giấc mộng kéo đến đây.
Cuối cùng tìm được trong miếng bò của Trương có người ᴆụng tay ᴆụng chân vào, hơn nữa chỉ duy nhất Trương Thiên mới có.
Ngải Tuyết vô tội ngồi dũa móng tay, vờ che giấu đôi mắt vừa sợ hãi vừa thỏa mãn với thành quả mình gây ra.
Trương Thiên phẫn hận nghiến răng bậm môi, giỏi lắm, người phụ nữ này có lòng trả thù rất mạnh mẽ, THẢM, cuối cùng anh cũng hiểu được đôi mắt gian hiểm đó.
Ngày đó anh không nói đỡ cho cô trước mặt đại ca mà bây giờ bị hại thành ra nông nỗi này.Quả nhiên, phụ nữ là kẻ độc ác nhất.
Sau này nếu có đăc tội với đại ca cũng không nên đắc tội với bà cô nhỏ này, ít nhất, đại ca còn cho anh chuộc tội còn cô gái này thì không.
Tiểu Kiệt lấy thuốc cho anh uống cầm chừng, mới có chuyển biến tốt hơn nhưng Trương Thiên cảm giác ௱ôЛƓ mình rất nóng.
Kiệt cũng dỡ khóc dỡ cười, bảo bối của anh, cũng phúc hắc thật.
Đêm nay, Kiệt đặc xá cho bọn họ vui chơi thỏa thích cả đêm.
Tuy nhiên nha đầu ngốc đó chưa tới nửa đêm đã vùi đầu vào иgự¢ anh ngủ ngon lành
Lãnh Băng có vẻ đăm chiêu: "Đại ca, chị dâu gần đây mập lên không ít.”
Kiệt nhếch môi, đều do công lao của anh nuôi dưỡng con mèo mập này, anh chính là muốn nuôi cô mập mạp thịt đầy đặn hơn.
Tiểu Kiệt đưa mắt nhìn: "Một bàn toàn là đồ chua đồ cay, xem ra các người không ăn là bao ~”
Tâm tình của Kiệt mừng rỡ vì có người thấu hiểu được nổi lòng của mình: "Cậu cũng thấy sao?”
"Tôi nói bừa, phụ nữ có thai rất thích ăn chua.”
"Ơ, gần đây cô ấy rất thích ăn chua, chẳng lẽ nói….?” Trong mắt Kiệt tràn đầy hưng phấn hi vọng bảo bối của anh là thật.
"Để em xem qua!” Tiểu Kiệt cũng hưng phấn, bắt mạch cho Ngải Tuyết.
Kiệt nhìn trân trân anh, cố gắng tìm đáp án trên mặt anh.
Tiểu Kiệt xuất hiện nụ cười hiếm có trên mặt, ngoảnh đầu nhìn Kiệt báo tin vui"Đại ca, chị dâu có thai thật.”
Khoảnh khắc đó, Kiệt chỉ biết đứng bất động tại chỗ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Thậm chí hốc mắt cũng ươn ướt.
"Đại ca, chúc mừng!”
"Đại ca, anh được lên chức làm ba rồi, chúc mừng.”
"Hèn gì lại tăng cân?” Trên mặt Lãnh Băng cũng vui vẻ thấy rõ, cảm giác được làm mẹ nhất định cô phải thử qua.
"Không, không được, phải đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn, mau chuẩn bị xe!” Kiệt sợ công dã tràng, sợ chỉ là niềm vui thoáng qua.
Kiệt đánh thức Ngải Tuyết dẫn cô vài bệnh viện.
"Bảo bối, mau đi kiểm tra xem có em bé trong bụng không?” Kiệt chẳng thể chờ đợi nữa chỉ muốn biết đáp án ngay bây giờ, loại cảm giác này, quả thật làm cho người ta sung sướng đến ૮ɦếƭ.
Cả người Ngải Tuyết đều ở trạng thái lờ mờ.Cô nhớ mình đang ngủ, tại sao lại chạy bệnh viện tới rồi?
"Em bé?”
"Ừ, Tiểu Kiệt nói em mang thai, anh sợ không chắc, nên dẫn em đi kiểm tra thử, ngoan.”
Oanh —
Ngải Tuyết vô thức đặt tay lên bụng, đúng nha, cô đã hơn một tháng chưa có cái kia thế nào cô lại lơ đễnh như vậy.
Trong đầu cô trống rỗng, vội vã đi theo bác sĩ vào phòng khám. Mười phút sau, bác sĩ mặt mày hớn hở đem báo cáo tới cho Kiệt: "Thiếu phu nhân đúng là đã mang thai, hơn nữa, là sinh đôi, chúc mừng thiếu gia.”
Kiệt xúc động đến mức muốn ôm cô bay lên không trung, nhưng ngại vì trong bụng có em bé, anh hưng phấn đến lóng ngóng tay chân.
"Bà xã, anh được làm ba!" Kiệt nhẹ nhàng ôm Ngải Tuyết, trong miệng liên tục nỉ non"Cám ơn em, cám ơn em, bà xã.”
"Đại ca, chúc mừng, chúc mừng!”
Trương Thiên đã sớm quên mới vừa rồi bị Ngải Tuyết chỉnh đốn, cũng vì thế mà phấn khởi hẳn, anh còn đang tính toán, thế nào cũng phải kết thông gia với nhà đại ca.
Ngải Tuyết chưa thể tiêu hóa đống tin tức động trời này, cô mang thai, cô đã mang thai, năm năm trước, cô đã biết mình mất thiên chức làm mẹ, không nghĩ tới, năm năm sau, cô không chỉ được tái hợp mà còn được quyền làm mẹ.
Ôm cổ Kiệt, mừng đến chon mặt vào иgự¢ anh khóc òa"Ông xã, em có thể sinh em bé cho anh, Chu Bân không có gạt chúng ta.”
"Đúng, hắn không gạt chúng ta, được dịp anh sẽ hẹn hắn đến Trung Quốc cảm tạ đường hoàng, chịu không?”Chuyện tốt quá mức tưởng tượng, anh cũng nên hậu tạ hắn chính đáng.
"Ừ —"
Bao cảm xúc dâng trào giữa hai người họ, không thể phủ nhận, bọn họ thật sự là một đôi tiên đồng ngọc nữ hạnh phúc nhất vào lúc này.
Ngải Tuyết mang thai, chuyện này được truyền khắp cả Long Hổ bang, mọi người hưng phấn mau lấy Ⱡồ₦g đèn đỏ treo trước nhà. Khắp mọi nẻo của căn cứ đều tràn ngập sự vui sướng, chúc phúc cho bọn họ.
Mộ Dung Kiệt vẫn nở nụ cười mỉ mãn không dứt trên mặt, những nhân viên cấp dưới của anh cũng được hưởng vui lây.
Ngải Tuyết mang thai, không chỉ được tăng lương, quan trọng hơn là đại ca không còn là khối băng ngàn năm, thi thoảng có làm việc sơ suất đều được đại ca bỏ qua. Điều này làm cho tâm trạng nơm nớp lo sợ bấy lâu trong họ đã tiêu tan dần.
Thật sự là quá tuyệt vời.
Nhưng nội bộ lại lục ᴆục, có người sắp bị bức đến tức ૮ɦếƭ.Toàn thân muốn xì khói, cái gì cũng cấm, cái gì cũng không được không cho. Những thứ có hại cho thai nhi dù là thức ăn hay đồ dùng đều bị vứt bỏ, triệt tiêu sạch sẽ.
Ngải Tuyết rất ấm ức, cô muốn ăn cay, một bữa không đồ cay, ăn vào nhạt như nước ốc, ngay cả cà phê Kiệt cũng cấm, thậm chí ngay cả sữa chua cũng không cho uống..., mỗi ngày đều bị ép uống sữa bò có người đem tới phục vụ, nhìn cô uống hết mới chịu rời đi.
Không chỉ ăn uống mà tự do của cô cũng bị hạn chế, cô thật vất vả mới được đi học lại giờ phải gãy gánh giữa đường, mỗi ngày ở nhà không phải ăn chính là ngủ, buồn đến mốc meo luôn rồi.
May mắn là Lãnh Băng dẫn mình về nhà Trương Thiên thăm bảo bối của cô ta,tạm có thể cho là giải sầu sau mấy ngày giam lỏng.
"Dì Tuyết, ăn đi!" Trong miệng Trương Minh Húc đang tách quả thầu dầu (quả tựa tựa như chôm chôm của nước mình), từ trong miệng lấy ra một hạt như hạt đậu đưa cho Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết mỉm cười"Cám ơn Minh Húc, dì không đói, Minh Húc, con nghĩ em bé trong bụng dì là con trai hay con gái?”
Minh Húc thấy Ngải Tuyết không dùng, ‘bẹp…’ một hớp lại thả vào miệng của mình, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Ba con nói, nhất định phải sinh một đứa con gái, đến lúc đó làm vợ con.”
Ngải Tuyết hiện vài vạch đen trên trán, chủ ý này chắc là của Trương Thiên –
Buổi chiều, Ngải Tuyết ngủ một giấc ngon lành, chỉ thấy Kiệt nằm ở bên cạnh mình, bàn tay theo thói quen đặt lên đôi quả đào của cô, chỉ cần cô cử động nhẹ một tí là Kiệt thức tỉnh.
"Bảo bối, có mệt không, hôm nay em không uống sữa ngoan thì phải?” Kiệt quy định, mỗi sáng, Ngải Tuyết phải uống một ly sữa bò tươi, thế nhưng cô gái nhỏ này luôn tìm lý do lý trốn thoát việc này.
Ngải Tuyết gật đầu một cái: "Ông xã, anh dẫn em ra ngoài chơi một chút được không? Em buồn đến sắp phát khóc.”
Kiệt cưng chiều hôn lên trán cô, "Được, vừa hay mọi chuyện của anh đã được sắp xếp ổn thỏa, về sau mỗi ngày anh phục vụ cho em, chịu không?”
Ngải Tuyết vừa nghe liền cao hứng, vùi mặt vào cổ anh thật sâu"Ông xã,anh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới.”
Kiệt nhíu mày, cốc vào trán cô"Đó là đương nhiên, em nhặt được bửu bối thần kì đấy.”
Ngải Tuyết cười đùa, không sai, cô nhặt được bửu bối thần kì.
Cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em - Ngải Tuyết ngồi mua hàng bên trong, Kiệt giúp cô chọn đồ, còn Kỳ Hạo, Trương Thiên, Lãnh Băng vàTử Mặc bồi hồi ở bốn phía, ánh mắt luôn cảnh giác.
"Bà xã, em cần mua cái gì?"Kiệt cau mày, nhiều như vậy, biết lấy cái nào vừa ý với cô.
Ngải Tuyết chậm rãi lấy ra một tờ hóa đơn cười hóm hỉnh, đây là cô hỏi Lãnh Băng, cô ấy là sư phụ có kinh nghiệm.
"Áo lót, áo khoác, bao vải, tã giấy, khăn lông nhỏ, vây miệng, nệm, chăn nhỏ lót đầu, xà bông cho trẻ em, cặp nhiệt độ ở hậu môn, phấn thơm, nhiệt kế. . . ." Hơn mười mấy thứ.
Đồ dùng cho trẻ con, Ngải Tuyết nhìn muốn lóa mắt.
"Ông xã, hiện tại chúng ta chia ra tìm đi. . .”
"Ừ. . .” Kiệt mi mở mắt cười, tiểu bảo bối, con mau mau sinh ra ngoài, nhìn ba mẹ yêu con nhiều thế nào. Bởi vì là sanh đôi nên bọn họ chuẩn bị đều là hai phần.
Kiệt ra sức đẩy xe hàng giúp Ngải Tuyết đi dạo các gian hàng, tính hóa đơn nhìn vật phẩm đều giống nhau mới thở phào.
Ngải Tuyết nhìn con số trên hóa đơn rồi quay sang hôn nhẹ lên môi anh"Ông xã, anh thật lợi hại.”
Kẻ đi người lại đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngỡ ngàng, người đàn ông toát ra khí chất bậc quý tộc, cô gái như đóa hoa thuần khiết xinh đẹp, hai người họ nâng niu quý trọng từng món đồ cho em bé, với cảnh tượng hạnh phúc này khiến họ phải ghen tị vài phần.
"Bà xã, mua xong rồi, em cũng mệt rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi!" Kiệt cắn tai Ngải Tuyết, không ngừng thổi khí nóng, làm cho Ngải Tuyết nhột.
"Em không mệt!" Rõ ràng là anh hứa dẫn cô đi, sao cô có thể mệt được.
Kiệt bồng cô lên, đi xuyên qua cửa hàng, đặt cô vào xe. Phía sau, Kỳ Hạo cùng mấy người kia tay xách nách mang. Ai nấy đều cười rạng rỡ nghĩ thầm, đại ca cũng quá khẩn trương chuẩn bị cho con của anh rồi.
Bảy tháng sau, sáng sớm, Ngải Tuyết như bạch tuộc gắt gao quấn lấy Kiệt, trong miệng nỉ non"Ông xã, anh không muốn sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc