Câu nói của đối phương đã khiến cho Mạc Vũ phải hoảng sợ, rượu đã đi tới cổ họng đột nhiên mắc lại, hắn bị sặc ho lên hai tiếng, vẻ mặt không thể tin được.
Thiên Nhất hết sức khinh bỉ lườm hắn. Có gì mà ngạc nhiên? Uổng cho hắn ta đã ở cùng với người kia lâu như vậy.
"Không phải là anh không biết, kỹ thuật máy tính của anh ta đã đạt đến trình độ càn quét thế giới đó chứ?"
Mạc Vũ thành thật lắc lắc đầu. Đúng là hắn không biết thật……. Phải nói là, bọn họ đã ở cùng với nhau hơn mười năm, nhưng điều hắn nhận biết sâu sắc nhất về Diệp chính là bản lĩnh cao thâm khó lường. Ai bảo hắn đã từng bị hại cho thê thảm đây.
"Vậy còn anh? Xem ra không giống như anh đã vui lòng, mà đành phải đi theo người ta rồi. Vì sao anh lại làm nô dịch cho anh ta?" Đây là điểm hắn thấy rất kỳ quái. Mạc Vũ muốn tiền có tiền, muốn năng lực có năng lực, muốn thể lực có thể lực, rõ ràng là một con mãnh hổ, nhưng lại nằm ngoan ngoãn trước mắt người kia, hiền lành giống như một con mèo nhỏ.
Mạc Vũ nghe thế, cười thản nhiên nói:
"Ai bảo tôi hèn hạ, trời sinh đã thích là nô dịch của cậu ấy."
Bọn họ đã vào sinh ra tử mười mấy năm rồi. Diệp là người như thế nào hắn rõ ràng hơn cả. Cũng chính vì hắn quá hiểu rõ Diệp cho nên mới cam tâm làm thủ hạ của anh, ở lại bên cạnh anh.
Ngay cả khả năng này Diệp cũng có. . . . . .
Thiên Nhất im lặng. Mặc dù bề ngoài người kia lạnh lùng, nói chuyện rất sắc bén, thậm chí không hề nể nang, nhưng lại khiến người khác không thể không dốc lòng vì anh. Cái này có thể được coi là có năng lực lãnh đạo tuyệt vời đi.
Mạc Vũ đặt ly rượu xuống, lại cầm chai rượu lên. Cũng không thể trách hắn được, xung quanh hắn không có người đẹp cung phụng, ve vãn, muốn hắn cứ từ từ uống từng ly ly một, thì chẳng khác nào là muốn lấy đi tính mạng của hắn.
Hắn nhìn người bên cạnh đang uống rượu chậm rì rì, hỏi:
"Anh thật sự không muốn thử một chút?"
Thiên Nhất lắc đầu, tiếp tục tao nhã uống ly rượu màu hồng nhạt.
"Có đôi lúc tôi thật sư nghi ngờ anh là phụ nữ." Mạc Vũ nói xong, dốc nửa chai rượu vào trong miệng.
Ngay tức khắc, khuôn mặt tinh xảo của Thiên Nhất đã phủ một lớp màng đen. Hắn ghét nhất bị người ta nói hắn giống phụ nữ! Lần này lại còn hơn cả thế, người ta nói thẳng hắn là phụ nữ. Hắn nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Mạc Vũ, hận không thể chặt người kia ra làm trăm mảnh, gân cổ gầm lên:
"Ông đây có chỗ nào giống phụ nữ hả? “Hoa cúc” của anh đang bị ngứa phải không?" (Híhí, là hậu môn đó).
"Phốc. . . . . ." Trong mắt Mạc Vũ người kia vẫn luôn tỉnh táo, bình tĩnh và ưu nhã. Bây giờ lại nói lại ra lời khiếm nhã như vậy, khiến cho người “trong khét ngoài sống” như hắn không tự chủ được, phun hết chỗ rượu trong miệng ra ngoài.
Hắn nhìn Thiên Nhất đứng bên cạnh đang như rồng phun lửa, giống như phát hiện ra đại lục mới, hỏi nghiền ngẫm:
"Nếu lỗ đít của tôi thật sự ngứa, thì anh định làm như thế nào?"
"Điều này còn phải thắc mắc sao? Ông đây sẽ lập tức làm ngươi!" Thiên Nhất không hề suy nghĩ, không chịu thua kém quát to.
Trong mắt Mạc Vũ tràn đầy hưng phấn, không thấy tức giận gì trước câu nói của người kia. Hắn dùng giọng nhẹ nhàng nói:
"Tốt! Tốt! Tôi vẫn chưa lên giường với đàn ông bao giờ!" Có vẻ như hắn đang rất mong chờ đối phương đè lên mình.
Chỉ có điều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Nếu hai người kia mà ở cùng trên giường thì chắc chắn Thiên Nhất sẽ bị Mạc Vũ áp chế gắt gao ở bên dưới.
"Ken két!"
Dễ nhận thấy, Thiên Nhất không ngờ Mạc Vũ sẽ nói như vậy, hắn tức giận đến nỗi hai hàm răng va vào nhau đến ken két. Hắn cảm thấy nếu mình không dùng chất lỏng lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng, thì hắn sẽ bị ૮ɦếƭ cháy mất. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vũ, tiện tay cầm một chai rượu trên bàn dốc vào miệng.
Mạc Vũ trừng mắt nhìn hắn đầy vô tội. Việc này không liên quan đến hắn nha, là người kia tự mình uống rượu mạnh.
Rượu mạnh chảy không ngừng vào trong cơ thể Thiên Nhất. Hơn nữa, nó chẳng những không dập tắt được ngọn lửa trong lòng hắn, mà còn thiêu đốt cơ thể cùng đại não hắn. Kỳ thật hắn cũng uống không nhiều, chỉ mới uống được một phần ba chai, thế nhưng hắn đã say rồi.
Mạc Vũ nhìn người kia đang tự ϲởí áօ của mình, không nói gì chỉ bĩu môi. Đúng là tửu lượng kém đến mức thảm hại.
Thiên Nhất lần mò một hồi lâu cuối cùng cũng cởi được chiếc áo sơ mi trắng ra. Hắn ném chiếc áo xuống đất, cả người nằm sấp lên trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, lẩm bẩm trong miệng:
"Uhm, mát hơn nhiều."
". . . . . ." Nóng như thế sao? Trước mặt là tấm lưng trắng tinh không tì vết, óng ánh trong suốt không ngừng đập thẳng vào tầm mắt Mạc Vũ. Hắn gật đầu một cái, quả thật rất nóng.
Hắn ép mình di chuyển tầm mắt đi, vừa điều chỉnh điều hòa trong phòng cho mát hơn, vừa tự nhủ trong lòng:
"Mạc Vũ, đó là một người đàn ông! Đàn ông mày biết không hả? Cơ thể đó cũng có cấu tạo giống như mày! Cho nên mày sao có thể có cảm giác với hắn được?"
Mạc Vũ tiện tay cầm lấy một chai rượu, ngẩng đầu lên, để mặc cho rượu chạy ào ào vào trong miệng. Trong lúc lơ đãng, hắn liếc thấy khuôn mặt đang ngủ say, không có chút phòng bị nào của Thiên Nhất, đôi mơi đỏ mọng của hắn giống như đang mời mọc hôn. Mạc Vũ đứng phắt dậy bước nhanh ra ngoài.
Nhất định là hắn đã rất lâu chưa động vào phụ nữ rồi……….
………….
Sáng sớm, Tề Ngôn như thường lệ đến kiểm tra, thay chai nước biển cho Úc Hàn Yên. Hắn thay xong mang chai đi ra cửa. Ở vị trí cửa phòng y tế, chỉ cần xoay người là sẽ đi xuống lầu dưới, đúng lúc đó Mạc Vũ lại đang mất hồn mất vía đi từ ngoài vào, nên hai người ᴆụng vào nhau. Bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch không đến một cm nên hai chiếc môi vừa vặn chạm vào nhau.
Đôi mắt Tề Ngôn trợn lên thật to. Hắn không thể tin được cái tai họa vừa đột ngột đến này.
Mạc Vũ đang lạc trong cõi thần tiên cũng vì biến cố bất thình này mà làm cho tỉnh lại. Cặp mắt đào hoa của hắn mở to như chiếc chuông đồng lớn.
Hai giây sau, hai người đột nhiên nhảy ra phía sau mình, sắc mặt đều khó coi như nuốt phải ruồi, cùng cúi đầu nôn mửa dồn dập, lấy tay ra sức lau miệng mình.
Bạn trên giường của Tề Ngôn đều biết, hắn có một điều cấm kỵ, đó chính là không thể ᴆụng vào môi hắn. Trong tiềm thức của hắn, hắn muốn đem nụ hôn đầu tiên của mình trao cho người mình yêu. Nhưng hôm nay, nụ hôn đầu hắn đã giữ suốt hai mươi mấy năm qua, không thể hiểu nổi cứ như thế lại bị cái tên hoa hoa công tử Mạc Vũ đoạt mất. Sự phẫn nộ, không cam lòng của hắn đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung được nữa. Hắn ôm cả một bụng tức giận, gầm lên:
"Shit! Con mắt cậu để đâu mà không nhìn đường hả!"
Mạc Vũ biết mình đuối lý, cũng biết đó là điều cấm kỵ của Tề Ngôn, cho nên cứ để mặc cho đối phương mắng mình. Chỉ có điều, đến bây giờ hắn đã biết rõ, hóa ra xu hướng tình dục của hắn không thay đổi, mà Thiên Nhất là một ngoại lệ. . . . . .
Tề Ngôn thấy Mạc Vũ không nói gì, đành ôm một bụng tức giận đi xuống lầu một, vào phòng đấm bốc. Nếu hắn không đem những buồn bực này phát tiết ra ngoài, thì nhất định hắn sẽ bị điên mất.
Úc Hàn Yên nghe thấy tiếng động bên ngoài khẽ cau mày lại. Cô nghĩ nghĩ một lúc, liền đưa tay ra nhấn vào nút đầu giường, nhỏ giọng gọi:
"Lăng Diệp."
Nút trên đầu giường trong phòng y tế có phím rất giống với điện thọai di động, sau khi ấn vào nó sẽ tự động kết nối với đầu bên kia. Người giữ bộ phát tín hiệu sẽ nghe thấy giọng nói của người bệnh.
Đúng ra bộ phát tín hiệu là Tề Ngôn giữ, vì dù sao hắn cũng thành thạo y học, nhưng kể từ khi Úc Hàn Yên chuyển vào phòng y tế, thì Lăng Diệp chiếm lấy làm của riêng cho mình.
Lăng Diệp đang ở phòng bên cạnh phòng y tế. Anh vừa tắm xong, nhìn thấy bộ phát tín hiệu lóe sáng, cũng chẳng thèm mặc quần áo, để thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ đi tới chỗ bồn rửa tay. Anh cầm bộ phát tín hiệu lên, nhấn phím nhận, thấy giọng nói hơi khàn khàn của Úc Hàn Yên truyền đến.
Người kia chỉ kêu mỗi tên anh, chẳng nói thêm gì nữa. Trong nhất thời, Lăng Diệp lo lắng mãi không thôi, chỉ sợ cô đã xảy ra chuyện gì đó. Anh tiện tay cầm chiếc khăn tắm quấn quanh hông, bước vội về phía phòng y tế.
"Bập" một tiếng, cánh cửa phòng y tế đập vào vách tường, cùng lúc đó là giọng nói có chút căng thẳng của Lăng Diệp:
"Sao vậy?"
Úc Hàn Yên nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn về phía cánh cửa, đập vào mắt cô là dáng người như thần đá của Lăng Diệp.