Úc Hàn Yên làm bữa trưa kiểu Trung Quốc. Đây là sở trường và cũng là món ăn cô thích nhất. Dù sao thì Lăng Diệp cũng không nói thích hay không thích ăn gì, cho nên cô cứ làm theo sở thích của mình thôi.
Cả hai đều là những người được dưỡng dục tốt, am hiểu sâu sắc về lễ nghi khi ăn uống, cho nên nhất thời, trong biệt thự trở nên yên tĩnh vô cùng.
Lăng Diệp ăn cơm xong, ngồi dựa lưng vào ghế vuốt bụng, ánh mắt anh lóe lên niềm hạnh phúc. Anh không tiếc lời khen ngợi:
"Tài nấu ăn cũng không tệ."
Úc Hàn Yên nghe xong, kiêu ngạo nói:
"Đương nhiên rồi."
Nấu ăn là sở thích lớn nhất của cô, nếu như ngay cả thứ mình thích cũng làm không được, thì chẳng phải là cô đã quá thất bại sao?
Khóe môi Lăng Diệp khẽ cong lên, rất ưu nhã đứng dậy, vừa đi về phía phòng khách, vừa nói:
"Sau này đồ ăn do em phụ trách."
". . . . . ."
Úc Hàn Yên rất muốn ngửa mặt lên trời hỏi, tại sao lúc cô thi hành nhiệm vụ cuối cùng lại gặp anh ta?! Nếu lúc đó cô trực tiếp tiêu diệt hai tên hộ vệ kia, rồi rời khỏi biệt thự, thì bây giờ sẽ đâu phải gặp nhiều chuyện phiền phức như thế này chứ.
Nếu cô thừa cơ trốn đi, Lăng Diệp có tung tin cô chưa ૮ɦếƭ ra ngoài không nhỉ? Mà Lăng Diệp. . . . . . Lúc ấy cô không nhớ ra, chiếc mặt nạ đó chính là biểu tượng của bang chủ bang Liệt Diễm. Hiện nay bang Liệt Diễm có thế lực nhất nhì trong giới hắc đạo trên thế giới, đến lúc đó coi như là cô có trốn chạy thành công, thì cũng không thể bình an được. Người trong tổ chức sẽ đuổi cùng Gi*t tận cô, mà bang Liệt Diễm lại không ngừng truy đuổi cô. Nhưng mà, cô thật sự không cam lòng! Chẳng lẽ những năm tháng còn lại của cô đều sẽ phải phục dịch, hầu hạ tên Lăng Diệp sao??! Cuộc sống tiêu dao của cô. . . . . .
Cô đã từng mong ước có một đứa con, nhưng đã bị dập tắt bởi một tên đàn ông xấu xa, bạc tình.
"Đing đong, đing đong."
Lại có người nhấn chuông cửa.
"Tổng giám đốc, đây là đồ dùng hàng ngày của phụ nữ mà ngài yêu cầu."
Người tới vừa thấy Lăng Diệp liền vội vàng cung kính nói.
"Ừ."
Lăng Diệp đáp nhàn nhạt một tiếng, đưa tay nhận túi đồ xong đóng cửa lại, tay còn lại nhân tiện cầm luôn rương hành lý của Úc Hà Yên chầm chậm mang lên lầu. Ánh mắt anh vô tình nhìn thấy ánh mắt khóc lóc thảm thương của người kia, thì rủ lòng thương nói:
"Lát nữa sẽ có người giúp việc đến đây thu dọn bát đĩa và làm vệ sinh."
U ám dầy đặc trên khuôn mặt của Úc Hàn Yên hơi tan đi. Có trời mới biết, cô ghét nhất là rửa bát và làm vệ sinh. Cô đi từ từ sau lưng Lăng Diệp, hỏi:
"Tôi ngủ ở đâu?"
Lăng Diệp đặt vật gì đó trong tay xuống hành lanh lầu hai, lơ đễnh đáp:
"Biệt thự chỉ có một chiếc giường lớn." Ngụ ý là, hoặc em ngủ cùng giường với anh, còn không em ngủ một mình trên ghế sofa.
Anh dừng lại một lát, tiếp tục nói:
"Xem qua các phòng một chút, rồi đem đồ đạc của em sắp xếp vào đó cho gọn đi."
Nói xong, anh đi vào thư phòng.
". . . . . ."
Phản ứng đầu tiên của Úc Hàn Yên chính là, đi xem chiếc giường của anh ta lớn đến cỡ nào.
Tìm thấy phòng ngủ của anh, cô đẩy cửa ra, chiếc giường lớn King-size liền đập vào mắt cô. Căn phòng rộng rãi, lấy màu đen trắng làm phong cách chủ đạo. Chiếc giường màu trắng được đặt giữa hai chiếc tủ đầu giường cùng màu. Trên hai chiếc tủ đầu giường đặt một cặp đèn chụp màu đen đối xứng nhau, dưới chiếc giường kê một tấm thảm Ba Tư màu đen rộng 3m×3m, phía cuối giường được treo một chiếc đèn chùm màu đen bằng pha lê, đối diện cửa ra vào là một vách ngăn câu đối, cửa sổ được thiết kế sát đất khiến cho căn phòng tràn ngập ánh sáng. Bên kia vách ngăn là một chiếc tủ treo quần áo bằng gỗ màu trắng dài 4m.
Úc Hàn Yên đang gật đầu tán thưởng, thì nhìn thấy phòng tắm bằng thủy tinh nằm ở góc phòng, cả người liền cứng đơ tại chỗ.
Hoàn toàn trong suốt. . . . . .
Cô lắc đầu một cái, nghĩ nghĩ, cùng lắm thì không tắm ở đây nữa, dù sao thì ở lầu một cũng có phòng tắm mà, không thì trước khi tắm cô sẽ khóa trái cửa lại vậy. Úc Hàn Yên sắp xếp xong đồ đạc của mình, đi tới thư phòng, đứng ở cửa nhìn người kia đang chăm chú làm việc nói:
"Tôi muốn đi ngủ." Dù sao cũng chẳng có việc gì để làm.
"Qua đây."
Lăng Diệp dừng động tác trong tay lại, lấy một chiếc hộp màu đen trong ngăn kéo ra. Thấy Úc Hàn Yên đã đứng bên cạnh mình, anh liền mở hộp lấy ra một chiếc nhẫn, cầm tay phải của cô lên, đeo vào ngón trỏ cho cô. Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ, vừa khít tay cô.
Úc Hàn Yên nhận ra viên đá đỏ trên chiếc nhẫn do tự tay mình chế tác ra, nên cũng không cự tuyệt. Dù sao ở bên cạnh Lăng Diệp cũng không phải là quá an toàn. Điều khiến cô kinh ngạc là, tại sao người kia lại có thể biết được cỡ tay của cô chuẩn xác như vậy chứ.
Lăng Diệp rất hài lòng dặn dò:
"Bất kỳ lúc nào cũng không được tháo nó ra." Không ai có thể khẳng định chắc chắn được, là một giây sau sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra hay không.
Úc Hàn Yên gật đầu, đeo nó rất tốt, vừa có ích lại đẹp, cũng chẳng gây cản trở gì. Cô nhìn nhìn Lăng Diệp, rồi xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ. Không nói lời nào, thể hiện sự đồng ý.
Lăng Diệp nhận thấy hành động của cô, cũng không ngăn cản, để mặc cho cô đi.
Úc Hàn Yên quay về phòng ngủ, khóa trái cửa, kéo rèm cửa vào, sau khi tắm rửa xong, cô mặc váy ngủ vào rồi lên giường nằm nghỉ ngơi thỏa thích.
Cô không những không bị lạ gường, mà đặc biệt lại còn dễ ngủ. Điều kiện càng sung túc, cô càng dễ ngủ. Chỉ được một lúc, cô đã ngủ say như ૮ɦếƭ rồi.
5h chiều, Lăng Diệp đóng máy tính trở về phòng ngủ. Anh phát hiện cửa đã bị khóa trái thì hơi nhăn mày. Cái đầu của anh vận chuyển nhanh chóng, liền đoán ra ngay nguyên nhân cửa bị khóa. Cô ấy cầm tinh con heo sao? Giờ này vẫn còn ngủ! Anh quay trở lại thư phòng, lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo ra, không chần chừ chút nào đem về mở cửa phòng ngủ.
Phía sau cánh cửa vừa được mở là hình ảnh chào đón khiến anh nhất thời đứng nguyên tại chỗ. Trong đôi mắt dài mảnh của anh lóe lên một tia kỳ quái. Người trên giường mặc chiếc váy tơ tằm hai dây màu đỏ đang ôm chăn ngủ. Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh, lộ ra đường cong hoàn mỹ. Mái tóc dài mềm mại màu hạt dẻ buông lơi trên gối, khiến cho một phần ba tấm lưng trần của cô bị lộ ra ngoài. Chiếc váy dài đến đầu gối bởi vì cô hơi đưa hai chân kẹp lấy chăn mà bị co lên, để lộ ra một phần chiếc ௱ôЛƓ tròn vểnh lên mê người, làn da trong suốt mịn màng, đôi chân thon dài, thẳng tắp tiếp xúc thân mật với không khí. . . . . . Thật là một vẻ đẹp sinh động.
Lăng Diệp không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. Anh hít sâu một hơi làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhưng khi anh đến gần cô, anh định đánh thức cô dậy thì hình ảnh đập vào mắt lại khiến cho khí huyết anh dâng trào.
Cô không mặc áo con! Cặp ✓ú đầy đặn thân mật dựa sát vào gần nhau. Khuôn mặt đang ngủ đầy thơ ngây; vành tai xinh xắn đẹp đẽ; chiếc cổ dài trắng nõn; xương quai xanh mịn màng tinh xảo… tất cả đã thành công tạo nên một tiểu yêu tinh mê người.
Lăng Diệp lại hít sâu một lần nữa, làm cho chính mình thật bình tĩnh. Anh cúi người xuống, vỗ vỗ vào chiếc ௱ôЛƓ của Úc Hàn Yên, quả nhiên giống hệt tưởng tượng của anh - rất mềm mại. Anh dùng giọng hơi khàn khàn nói:
"Dậy đi."
Úc Hàn Yên hơi hơi nhíu lông mày, cái miệng nhỏ nhắn chu lên bất mãn. Cô xoay người lại, đem cái ௱ôЛƓ giấu xuống phía dưới, tiếp tục ngủ.
Trước hành động của cô, Lăng Diệp vừa bực vừa buồn cười. Cô gái này không phải là sát thủ sao? Vậy mà một chút cảnh giác cũng không có. Nếu như anh muốn Gi*t cô, thì không biết cô đã phải ૮ɦếƭ bao nhiêu lần rồi.
Anh không biết là, Úc Hàn Yên đã biết chắc chắn anh sẽ không xuống tay với cô, cho nên cô mới không đề phòng anh. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có lòng tin như thế, nhưng dù sao thì cô cũng thấy rất thoải mái khi ở đây.