Chương 45: 45: Nhúng Tay

Tác giả: Erly


Lâm Nghiên Hy ngớ người, bao nhiêu suy nghĩ đen tối đều hùa nhau tích tụ sau câu nói mập mờ của Kiều Lục Nghị.
Quan sát sắc mặt của Lâm Nghiên Hy chuyển từ đen sang đỏ, Kiều Lục Nghị mỉm cười, khều nhẹ cằm cô rồi quay lưng về hướng cửa: “Anh cho người mang lễ phục khác đến cho em.”
Bên ngoài cửa, Hàn Mạt, A Lãng, Tuệ Mẫn cùng Thư Lê đều có mặt, ngoài ra còn có những vệ sĩ canh gác.
Kiều Lục Nghị không tiện nói ra, chỉ tay vào Tuệ Mẫn ngoắc vào trong, cô nàng hiểu ý nhanh chóng chạy vào trong với Lâm Nghiên Hy.
Trước khi xuống hội trường, Kiều Lục Nghị lướt mắt sang Thư Lê, lên tiếng ra lệnh: “Canh chừng thiếu phu nhân.”
“Vâng.” Giọng nói Thư Lê thiếu độ mạnh mẽ rõ rệt.
Ngày hôm nay, những vệ sĩ nữ được mặc váy dạ hội để hòa trong dàn khách mời giám sát ngầm, Thư Lê và Tuệ Mẫn cũng không ngoại lệ.
Nhưng Thư Lê dù có cơ hội khoác trên người chiếc váy đen như những cô gái khác thì cô ta vẫn là vệ sĩ, không thể nào biến thành Nhị thiếu phu nhân của Kiều Lục Nghị.
Kiều Lục Nghị cùng Hàn Mạt xuống hội trường trước, A Lãng liên lạc với cửa hàng thời trang xong cũng theo sau.
Đợi cả ba đi khỏi, Thư Lê từ tốn luồn tay dưới mái tóc đang xõa, nhấn kết thúc cuộc gọi từ tai nghe Bluetooth.
Bên trong phòng, Tuệ Mẫn kiểm tra vết rách trên váy Lâm Nghiên Hy xong liền tức giận: “Em đoán đúng mà! Hôm đó cô ta tự mang đồ đến chắc chắn đã nhúng tay vào, đường chỉ rõ ràng là có vết cắt.”
Lâm Nghiên Hy ngồi yên một chỗ không có bất kỳ phản ứng nào, khi nãy cô bắt gặp vẻ mặt kia của Kiều Lục Nghị cũng đã đoán được anh chắc chắn nhận ra mọi chuyện.
Nếu anh đã biết, nhắm mắt làm ngơ hay tự mình xử lý, cô sẽ không xen vào.
Nhân viên của cửa hàng thời trang được A Lãng liên hệ vội vàng mang lễ phục đến điểm hẹn.
Cùng lúc đó, người Thư Lê bố trí sau khi nắm được cửa hàng thông qua lời A Lãng nói cũng đã bắt đầu dàn trận.
Bảy giờ hơn, ngoài đường xe cộ vẫn lưu thông tấp nập, chiếc xe hơi đen bám sát theo chiếc xe in bảng hiệu cửa hàng.
Đến ngay khúc cua, chiếc xe hơi đen bất ngờ lao vụt lên tông vào đuôi xe phía trước, chiếc xe chở theo bộ lễ phục đâm thẳng vào cột điện.
Gây án xong, chiếc xe hơi đen nhanh chóng rời khỏi hiện trường, người dân xung quanh vây quanh chiếc xe gặp nạn.
Cột điện gãy đổ, đầu xe bể nát, hai người ngồi bên trong đều bị thương bất tỉnh.
Đã thêm nửa tiếng trôi qua lễ phục mới vẫn chưa tới, Lâm Nghiên Hy đứng ngồi không yên vì sợ phật lòng Kiều lão gia do chậm trễ.
Tuệ Mẫn ra sát bên cửa sổ nghe điện thoại, vừa cúp máy đã phun ra một câu chửi tục thô thiển, tiếp đó mới hạ giọng đay nghiến: “Khốn kiếp! Anh Lãng mới gọi báo nhân viên giao lễ phục gặp tai nạn, bảo chúng ta chờ thêm ít nhất hai mươi phút.”
Bữa tiệc mừng thọ của Kiều lão gia đã diễn ra được nửa tiếng, nếu đợi thêm sẽ rất muộn.
Trong lúc Lâm Nghiên Hy thấp thỏm ngồi trên đống lửa, Tuệ Mẫn lại nhếch môi cười nham hiểm.
Trước cửa phòng, Thư Lê khẽ cúi đầu, nhếch môi cười đắc ý sau khi nhận được tin báo của người mình, danh phận Nhị thiếu phu nhân của Lâm Nghiên Hy sẽ không thể công bố, kéo dài được bao lâu thì cơ hội lật đổ của cô ta càng nhiều.
Đúng lúc Tuệ Mẫn mở cửa bước ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, tỏ vẻ miễn cưỡng nói: “Váy thiếu phu nhân chưa về kịp do bên giao hàng gặp chuyện, chị ấy nhờ chị đến đó lấy.”
“Được.” Thư Lê thoải mái đồng ý, vừa xoay lưng ánh mắt đã lóe lên tia đắc thắng.
Mà sau lưng Thư Lê, hai mắt Tuệ Mẫn như bùng ra ngọn lửa muốn thiêu rụi dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta ngay lập tức.
Thay vì đi lấy váy như Tuệ Mẫn nói, Thư Lê lại đi thẳng xuống hội trường, từ tốn đến gần Kiều Lục Nghị, ghé gần nói nhỏ: “Ông chủ, thiếu phu nhân báo khi nào váy đến mới xuống được, có thể sẽ lâu nên nhắn anh không cần đợi.”
Rõ ràng khoảng cách giữa Kiều Lục Nghị và Thư Lê như xa lạ, vậy mà vào mắt những phóng viên từ các tòa báo lớn lại xem đây là khung cảnh quá sức lãng mạn.
Những phóng viên được mời đến tác nghiệp nhưng chỉ được mang theo máy ghi âm, thế nên hỏi được càng nhiều tòa soạn họ càng có lợi, mà đối với Kiều gia lại là hình thức phô trương, đánh bóng tên tuổi không cần lộ diện.
Chính vì khí chất Thư Lê đứng cạnh Kiều Lục Nghị càng giống một đôi, chưa kể đến màu váy của cô ta cũng trùng với màu vest của anh.
Những phóng viên vừa nhìn thấy liền đua nhau nhanh chân chạy đến gần, cố giơ máy ghi âm đến gần phía Kiều Lục Nghị mặc cho bản thân bị vệ sĩ chặn lại không cho tiếp cận.
“Xin hỏi Nhị thiếu, đây có phải là Nhị thiếu phu nhân hôm nay anh muốn công khai?”
Cách không đến mười bước chân, câu hỏi này cùng hình ảnh Thư Lê đứng bên cạnh Kiều Lục Nghị đều thu vào sự chú ý của Lâm Nghiên Hy.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc