Vào buổi chiều, Kiều Lục Nghị đã đến sòng bạc, Lâm Nghiên Hy lại lén giấu anh ra ngoài đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu chân giò hầm.
Lần ra ngoài này cũng có Thư Lê đi theo, tuy trước đây cùng ở chung một khu huấn luyện lẫn sinh hoạt nhưng Lâm Nghiên Hy và cô gái này vẫn nói chuyện chưa quá mười câu.
Nguyên nhân lớn xuất phát vì cả hai đều ít nói, cũng không có điểm chung để trò chuyện.
Trong lúc lượn lờ ở quầy thịt tìm chân heo sống, bên tai Lâm Nghiên Hy bỗng truyền đến giọng nói mang đầy ý giễu cợt: “Đây chẳng phải Nhị thiếu phu nhân sao? Mắt đã mù vẫn còn năng nổ đi siêu thị, khó trách Nhị thiếu lại đặc biệt quan tâm.”
Giọng nói này Lâm Nghiên Hy nghe thế nào cũng không nhận ra được là ai, vả lại cô chưa từng quen biết hay gây thù chuốc oán với cô gái nào ngoài khu huấn luyện, còn cô gái vừa nói ắt hẳn không có ý tốt.
“Xem ai đây...” Tuệ Mẫn đứng cạnh Lâm Nghiên Hy chợt lên cao giọng mỉa mai: “Người nổi tiếng ngoan hiền, thiên tài Cello lại ăn nói thật khó lọt lỗ tai.”
Nghe Tuệ Mẫn nói đến đây, Lâm Nghiên Hy cũng đã xác định được người gây chuyện với cô là ai.
Annie đối với việc bị Lâm Nghiên Hy giành mất Kiều Lục Nghị đã vô cùng cay cú, cô ta từ khi nắm bắt được điểm yếu của cô càng thêm phần đắc ý.
Không quan tâm đến lời Tuệ Mẫn nói, Annie trước sau vẫn một mực nhắm thẳng vào Lâm Nghiên Hy mà tấn công: “Nhị thiếu phu nhân, trông cô có vẻ xuất thân rất khốn khổ nhỉ? Nhưng cho dù có khổ cũng đừng hèn hạ như vậy chứ, lấy lý do vì cứu Nhị thiếu mà mù mắt, rồi lại lấy đó bắt anh ấy chịu trách nhiệm à?”
“Cô...”
“Cô Annie.” Lâm Nghiên Hy lên tiếng cắt ngang lời Tuệ Mẫn đang kích động, cô không có sở thích cùng người khác tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi không biết cô nói với tôi những lời đó có mục đích gì, nếu cô thích Lục Nghị cứ việc theo đuổi, anh ấy thích cô, tôi sẽ tự động rời khỏi vị trí hiện tại nhường lại cho cô.”
Annie cười lạnh khinh thường, lời nói mang rõ sự đay nghiến: “Nhường? Vị trí Nhị thiếu phu nhân của Kiều gia đáng lẽ thuộc về tôi, một kẻ chen ngang như cô có tư cách gì để nhường?”
Sắc mặt Lâm Nghiên Hy không hề thay đổi, cực kỳ điềm tĩnh đối mặt: “Phải, tôi không có tư cách, nhưng có lẽ bảo cô hy sinh tính mạng cứu Lục Nghị, cô cũng sẽ không dám.”
Mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của Annie thế nào khi nghe những lời này, nhưng tiếng cười đắc ý của Tuệ Mẫn phát ra đã cho Lâm Nghiên Hy câu trả lời.
Nhân viên của quầy đợi cuộc hội thoại ngưng liền đưa thịt đã đóng gói đến, Tuệ Mẫn nhận lấy bỏ vào giỏ xe đẩy, dẫn Lâm Nghiên Hy lướt qua Annie đang tức xì khói không phản bác được lời nào.
Đợi cách xa chỗ Annie, Tuệ Mẫn lúc này mới nhìn qua Thư Lê im lặng suốt buổi, khó chịu lên tiếng truy hỏi: “Nhị thiếu phu nhân bị người khác gây sự, chị một chữ cũng không nói giúp là có ý gì?”
Biểu cảm Thư Lê một màu lạnh tanh, từ tốn đáp: “Nếu có tấn công tôi sẽ ra tay, còn chuyện vừa rồi không có gì đáng để gây thêm phiền phức.”
Tuệ Mẫn vừa lấy hơi lên bất mãn thì Lâm Nghiên Hy đã nhanh hơn một bước ngăn cô nàng nóng nảy này lại: “Được rồi, chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, em kiểm tra xem trong danh sách còn thiếu món nào, đủ rồi thì đi tính tiền.”
“Dạ.” Tuệ Mẫn không cam tâm đáp, lôi tờ giấy ghi chú những thứ cần mua ra kiểm tra.
Sóng vừa qua vẫn để lại sự nhấp nhô trong lòng, Lâm Nghiên Hy hiểu Annie có tình ý với Kiều Lục Nghị mới không vừa mắt cô, còn Thư Lê không ra mặt chính là không muốn để Annie có thêm cớ nói cô ỷ đông Hi*p yếu.
Ai cũng có lý do về hành động của mình, Lâm Nghiên Hy không muốn mang ra bàn cãi lại.
Sau khi mua đồ xong liền trở về nhà, Lâm Nghiên Hy tranh thủ bắt tay vào nấu nướng, ngoài Tuệ Mẫn phụ giúp còn có dì Hai quản gia đến giám sát hướng dẫn.
Vì không nhìn thấy nên công đoạn chuẩn bị, triển khai nấu ăn của Lâm Nghiên Hy luôn chậm hơn người bình thường, dì Hai đối với chuyện này chưa từng có phàn nàn, ngược lại còn rất hài lòng trước tinh thần chịu khó của cô.
Quay đi ngoảnh lại đã tốn hết cả một buổi chiều, Lâm Nghiên Hy sửa soạn mang chân giò hầm sang cho Kiều nhị phu nhân, sau đó còn phải mang bữa tối đến sòng bạc cho Kiều Lục Nghị.
Lúc đến biệt thự của Kiều nhị phu nhân trời đã đổ mưa, Tuệ Mẫn thay Lâm Nghiên Hy gửi đồ ăn để tránh cô đi lại bất tiện.
Khi không có mặt Tuệ Mẫn, Thư Lê ngồi ở ghế lái phụ nhìn Lâm Nghiên Hy qua gương chiếu hậu, mở lời hỏi: “Cô làm nhiều chuyện như vậy là để người khác thương hại cô sao? Trước đây trên thao trường cô mạnh mẽ thế nào, vì vị trí Nhị thiếu phu nhân Kiều gia, cô sẵn sàng từ bỏ bản thân?”
Lâm Nghiên Hy ngồi yên ở ghế, hai khóe môi cong nhẹ, không nhanh không chậm cất tiếng trả lời: “Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của người khác, và cũng chẳng ai hiểu được những gì tôi phải chịu đựng.
Tôi không biết tại sao người khác ngưỡng mộ hay ganh ghét tôi chỉ vì chức danh Nhị thiếu phu nhân này.
Tôi chưa từng quên mình là ai, những gì đang diễn ra ở hiện tại...!tôi hoàn toàn không muốn.”
Ngừng vài giây điều chỉnh cảm xúc, Lâm Nghiên Hy để lộ ra nụ cười nhạt: “Giống như tôi và cô ở khu huấn luyện, mệnh lệnh cấp trên là tuyệt đối, tôi không thể làm trái lời ông chủ, cũng không còn khả năng để chống cự.”
Lâm Nghiên Hy chưa từng trèo cao, cũng chưa từng tham lam vị trí Nhị thiếu phu nhân hiện tại.
Nhưng ngày đó tỉnh lại sau trận sinh tử, cô mất đi ánh sáng, thế giới chao đảo như sụp đổ, khi đó Kiều Lục Nghị lại không một lý do đưa cô đến cạnh anh, một bước đưa cô ngồi lên vị trí này.
Thứ duy nhất Lâm Nghiên Hy cố chấp chính là muốn được nhìn thấy được gương mặt của ân nhân đã cứu mình.
Ngoài ra, cô chẳng dám tư tưởng gì thêm, bởi cô biết mình đang đứng ở đâu trong thế giới của Kiều Lục Nghị.
Lâm Nghiên Hy không có ý than vãn về cuộc sống hay tỏ ra đáng thương với Thư Lê, mỗi người mỗi cách nghĩ, cô cũng không thể bắt người khác nghĩ tốt về mình.
Cuối cùng, Lâm Nghiên Hy chỉ để lại một câu khép lại chủ đề được tranh luận kia: “Tôi không giống cô, cô cũng không giống tôi, những gì chúng ta đang trải qua không hề giống nhau.”