Đúng như dự đoán, Lãnh Phong nhìn thấy chiếc xe của mẹ bên đường….
Có lẽ bà đã đậu ở đây rất lâu. Mắt căm hận nhìn về phía trước. Người đàn bà mẹ hận ấy, tại sao vẫn hạnh phúc cho đến giờ.
Con không hiểu hết chuyện, nhưng qua những gì thám tử thu thập được, có thể khái quát câu chuyện ba người ngắn gọn thế này.
Mẹ của con và ba Vỹ Tường quen biết nhau từ nhỏ. Lớn lên, nghiễm nhiên trở thành một cặp đôi gái sắc trai tài. Hai người đính hôn trong mọi lời chúc phúc.
Sau đó ba Vỹ Tường khám phá thân phận thật. Ba còn một người mẹ ruột đang lưu lạc bên Hàn Quốc. Ba sang đó tìm, gặp tai nạn, sau đó yêu mẹ Kiều Anh…
Mẹ hận, người đàn ông đang yêu thương mình bỗng nhiên nhìn mình xa lạ…Ba phản bội mẹ, yêu một người khác, cùng người ta nên nghĩa vợ chồng.
Nhưng có bao giờ mẹ tự hỏi : ” Tại sao lại dễ dàng quên đến vậy?”.
Dù mất trí nhớ thì cảm giác quen thuộc vẫn còn chứ? Trí nhớ đâu làm người ta quên nhịp đập rộn ràng của con tim. Trí nhớ đâu khiến người ta mất đi sự yêu thương đối với những người thân thuộc?
Ba Vỹ Tường quên mẹ…Có phải là vì trước đó chưa hề yêu sâu sắc mẹ không?
Tình yêu chỉ có một, nhưng những thứ tương tự vậy thì có rất nhiều…
Tình yêu không có lỗi…Mẹ Kiều Anh cũng đã từng hy sinh, đã từng bỏ đi để lại tờ đơn ly hôn giải thoát cho ba. Chữ tình của mẹ Kiều Anh tưởng là không dày nhưng lại vương vấn mãi…Mẹ của con thì nghĩ không tình còn nghĩa. Mẹ dùng một đứa con không cha để trói buộc, để ba Vỹ Tường vì trách nhiệm mà không thể bỏ con.Mẹ yêu ba….muốn chiếm hữu ba…
Con người là một thực thể đầy khao khát nhưng khi cần, nó cũng tỉnh táo nhất…Nó không phải là vật cho người khác chiếm hữu hay trói buộc…Ba tìm được mẹ Kiều Anh. Bên cạnh đó còn có một giọt máu khác…Mang hai đứa con, một vì trách nhiệm, một từ yêu thương kết tụ lên bàn cân, kết quả quá rõ ràng…
Mẹ thua…Mẹ của con không chấp nhận thất bại. Một lần, mẹ đã vung dao thẳng vào mẹ Kiều Anh. Vết sẹo ấy…mẹ cũng đã Gi*t người ta một lần rồi.
Tù ngục…3 năm khiến mẹ không còn giữ mình kiêu hãnh được.
Mẹ bệ rạc, bê tha, buông thả…Không biết cách nào con đã lớn lên…Mẹ đánh con, mẹ chửi con, con người ta sẽ căm hận mẹ lắm…Nhưng con là trẻ con….Con chỉ biết yêu mẹ…Con chỉ biết mẹ đánh con và mẹ khóc….Con chỉ biết thế thôi!
Con nhớ rất rõ năm đó, con khoảng 10 tuổi…
Con đi đánh giày…Và con đã gặp cô bé ấy. Cô bé bị lạc mẹ à! Đôi mắt trong veo nhìn con…Trẻ con thường không biết sợ…Lúc đó bé như nhìn thấy một cái phao. Mặc con xấu xí và dơ dáy, cô bé nắm chặt lấy áo con, cho con dẫn đi tìm mẹ…
Khi người ta xum họp, bao giờ cũng cảm động.
Cô bé nhào vào lòng mẹ, mẹ cô ấy ôm chặt lấy cô ấy….Nước mắt của hai người bỗng làm mắt con chợt cay cay...
Con không biết nếu mình đi lạc, mẹ có như vậy mà tìm con không? Khi tìm thấy con…mẹ có ôm con và khóc vậy không?
Sau đó, con được cô chú ấy dẫn đi ăn…Những món ăn rất ngon…Con còn được về nhà tắm rửa nữa. Khi nhìn vào gương, con đã tự hỏi ” Ai đây? Là mình đó sao?”.
Con hân hoan mang đồ về cho mẹ…Mẹ cũng không say như mọi ngày…Mẹ bảo con dẫn đến cảm ơn người ta…
Sau đó…mẹ khóc…
Mẹ lại đánh con…Rồi mẹ ôm con…Nước mắt mẹ đẫm áo con….Mẹ dịu dàng lắm mẹ ơi! Lần đầu tiên trong đời con được mẹ hôn đấy…Hôn lên trán…Con hạnh phúc vô cùng…Con muốn nếu là giấc mơ thì đừng bao giờ tỉnh. Mẹ sẽ ôm con mãi thế này.
Nhưng có mơ nào mà không tỉnh nổi đâu?
Con như từ thiên đàng bị quăng xuống địa ngục….Thì ra là vậy…Con khôngđược ai cần cả. Số phận con đã được định là một đứa trẻ công cụ. Mà công cụ là đồ vật thì đâu cần ai thương xót. Nó chỉ cần hoàn thành việc của mình. Làm tốt sẽ không bị vứt bỏ…Còn không sẽ chỉ là một chẳng ai nhìn!
Con từ đó không yêu thương ai nữa.
Con sẽ làm tròn những gì mình được giao phó…Làm tròn…Không mơ mộng người ta sẽ thương mình…Ngay cả mẹ ruột của mình cũng vậy, thì mong chờ gì tình cảm từ những người xa lạ không quen biết, không máu mủ với mình.
Mẹ muốn con hận, nhưng người ta có làm gì mà con hận?
Lê lết đầu đường xó chợ, con đã quen rồi. Bị chà đạp khinh khi, con cũng quen rồi…Không có gì đáng hận.
Hận thù không, yêu thương cũng không…Con chấp nhận cuộc đời của một cái bóng…Người ta nghĩ cái bóng là không cần thiết, nhưng trên đời có ai vứt bỏ được bóng đâu?
Bỗng một ngày….trong cơn mưa chiều đó, cô bé trao cho con một cây dù, kèm theo nụ cười tươi rói.
-Anh cầm đi cho khỏi ướt.
Cô bé và con đâu có quen nhau…Cô bé đâu cần lợi dụng con, đâu cần con làm cái gì cho cô ấy…
Tình thương cứ thế lặng lẽ mà trao.
Con ngơ ngẩn nhận ra, mình đã không quên chủ nhân cây dù ấy.
Dù cô ấy đã quên con, lần đầu tiên nghe Văn Bảo giới thiệu, cô ấy mỉm cười tươi tắn chào con…Đôi mắt trong veo đó không có gì vương vấn…
Trên lầu, trong căn phòng nhỏ, con nhìn thấy cô ấy cười, nhìn cô ấy vui vẻ, bất giác con cũng mỉm cười…
Đêm đó…ly rượu mẹ đưa anh hai mà con vô tình là người uống. Mẹ không biết, anh hai dị ứng với rượu vang sao?
Con rất nóng…rất muốn bùng nổ…Và thật không may, lòng tốt của cô bé con ấy đã làm hại bản thân cô ấy…Con nhận ra, mình cũng khao khát người ta biết dường nào. Con không muốn dừng lại nữa…Con muốn trầm luân trong thân thể nõn nà ấy…Muốn những giây phút thăng hoa lên tới đỉnh yêu đương.
Con đã nghĩ mình tồi tệ, mình sẽ bù đắp cho cô ấy, giúp cô ấy nguôi ngoai nỗi đau, lấy lại nụ cười rồi tiễn cô ấy ra đi.
Nhưng con vẫn là một con người, có Dụς ∀ọηg, có mơ ước…Càng chối bỏ, nó càng mãnh liệt. Cuối cùng con ích kỷ muốn cô ấy là của con trong một ngày.
Trước khi đi trả nợ mẹ đây!
Án tù ba năm, một lưỡi dao, mẹ Kiều Anh vẫn thoát.
Hôm nay…
Lãnh Phong mỉm cười…
Chiếc xe lao điên cuồng đến phía này…
Cách đó không xa là bà Kiều Anh đang muốn sang đường…
Gương mặt mẹ mờ mờ hiện ra sau lớp kính.
Trả cho xong món nợ ân tình, có lẽ đó là trách nhiệm của Lãnh Phong, cũng là vai trò của anh lúc chào đời. Phong phải...
Anh nhắm mắt...Nhanh như chớp xoay người lao ra phía đường.
-Anh....
Những tiếng động lướt qua...Mọi thứ loang loáng. Thay vì cảm giác đau đớn, Lãnh Phong có cảm giác như có ai cầm áo mình kéo mạnh. Cả người anh đổ ập xuống đường. Rồi người anh bị đè bởi một thân thể khác. Khi Phong vừa mở mắt, trước mặt anh là gương mặt tái mét, thất thần của Hà Doanh.
-Anh Phong...Anh....
Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hà Doanh bỗng biến thành một con mèo nhỏ. Móng tay cô trong thời gian nuôi con đã cắt hết nhưng bấu vào da thịt anh vẫn đau lắm. Doanh còn cắn vào иgự¢ Phong nữa....Nước mắt, nước mắt đẫm ướt cả áo anh. Mọi thứ nhạt nhòa, nhạt nhòa làm Lãnh Phong như chìm trong một làn sương mờ mịt. Mơ hồ...!
-Anh ác lắm...Anh muốn bỏ rơi mẹ con em sao? Còn con...Còn em nữa...Anh ác lắm. Anh ác lắm Phong ơi! Anh...
Cô còn dùng tay đấm. Đấm không đau, chỉ có lòng anh đau vì những dòng nước mắt của Doanh thôi.
-Anh xin lỗi...Em đừng khóc nữa Doanh...Đừng khóc nữa.
Phía bên kia có tiếng còi hụ...Chiếc xe của bà Vũ Lâm từ từ di chuyển đến gần. Mặc cho dòng người trên đường bắt đầu tò mò vây kín lại, Lãnh Phong vội đứng thẳng dậy....Trên xe, mẹ anh ngồi ૮ɦếƭ lặng. Tay lái đã đổi chủ. Là một viên cảnh sát, có vẻ anh ta là người đã khống chế bà.
-Bà Hàn...Chúng tôi nghi ngờ bà có hành động mưu sát bà Lâm. Mời bà về sở cảnh sát hợp tác điều tra.
Đến lượt Lãnh Phong ngơ ngác. Ông Vỹ Tường đang dìu vợ đến gần. Bà cũng không giấu được gương mặt trắng bệch vì sợ hãi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngoài tầm kiểm soát của tất cả, kể cả Lãnh Phong.