- Con muốn cưới Hà Doanh?
- Vâng
- Con nghĩ con bé sẽ chấp nhận sao?
- Cái thai trong bụng của cô ấy. Cuộc hôn nhânđã có một yếu tố quan trọng để thành hình rồi
Vũ Lâm nhìn Lãnh Phong.
Khi nói chuyện với bà, nó chưa bao giờ biểu lộ cảmxúc.
Bao lâu rồi mẹ con bà không nói chuyện rồi nhỉ?
-Con chàomẹ
-Tốt ạ.
-Chúc mẹ ngủ ngon
Lãnh Phong luôn nói những câu như thế
Đều đặn lập đi lập lại.
Ở Cty nó là một cái bóng
Một cái bóng không xuất sắc, không vượt trội.
Nhưng bây giờ bà mới để ý
Nó chưa hề làm sai bất cứ chuyện gì
Luôn tròn nhiệm vụ.
Không sai lầm!
Đêm đó…
Ly rượu đó
Bà muốn người uống là Hàn Dương.
Sự mâu thuẫn sẽ tăng lên đỉnh điểm ngay trongnhà họ Hàn.
Hàn Dương hại người Văn Bảo- em họ mình yêu và sẽcưới làm vợ.
Sóng gió không thể lặng
Gia đình họ Lâm trước chuyện này chắc cũng khôngthể giao hảo thân thiết với họ Hàn.
Mất đi một chỗ dựa.
Bây giờ Lãnh Phong cưới Hà Doanh
Vết thương từ từ khép miệng
Nỗi đau cũng qua
Họ sẽ càng thân thiết hơn.
- Không được!
-Vì sao không được ạ?
-Mẹ không muốn…
-Mẹ đã khóc…đã mắng chửi đứa con tồi tệ củamình…Vì những gì con gây ra cho Hà Doanh. Và bây giờ mẹ không muốn bù đắp nósao?
Bù đắp?
Bù đắp cho ai?
Ai sẽ bù đắp cho Vũ Lâm thời thanh xuân đã qua?
Một thời tươi đẹp nhất!
Bà đã oán thù…
Đã suy sụp biết bao nhiêu!
Con bé kia liệu đã chịu bao nhiêu đau khổ chứ.
Bù đắp
Thật tức cười!
-Chẳng có gì phải bù đắp cả con ạ! Họ là những kẻthiếu nợ ta. Và họ phải trả, vậy thôi!
- Vậy thì mẹ hãy để con cưới Hà Doanh!
-…
- Mẹ từng nói. Đau đớn nhất không phải là mìnhphải trải qua thứ gì mà là cảm giác người thân của mình phải đau đớn trước mặtmình. Để con trai mẹ cưới con gái người đó về, chẳng phải cảm giác từ từ ђàภђ ђạ,nhìn những người mình hận bất lực, yếu đuối trước mặt mình rất thú vị với mẹsao?
-Con..
- Nếu đêm đó là anh Hàn Dương, mẹ chỉ có thểnhìn đằng sau cười khoái trá. Bây giờ là con, khác rồi mẹ à. Mang cô ấy về, bềngoài tỏ ra nâng niu như ngọc, đằng sau nghĩ cách bày ra địa ngục trần gian…Sởtrường của mẹ không phải là thế sao?
Cột chặt thêm
Để rồi từ từ bứt cho tan nát!
Hành hạ một viên ngọc quý…
Hả hê nhìn người yêu mến nó đau lòng.
Cười trên cái đau của họ.
Hàn Lãnh Phong…
Nó có thể nói ra điều ấy
Chỉ có bà ngây thơ nghĩ đó chỉ là cái bóng.
Lãnh Phong như một cơn gió lạnh buốt
Thổi qua
Khiến bà thoáng rùng mình.
Nhưng vẫn quyết định
-Mẹ sẽ nói chuyện với ba con!
Chương IV ( Tiếp)
- Em không đồng ý !
-Anh hiểu…
-Nếu Doanh Doanh muốn giữ đứa con, em sẽ đưa consang Canada. Phụ nữ thời này không như khi xưa, con có thể làm lại từ đầu.
-Nhưng còn con và Văn Bảo…
Văn Bảo.
Đã có mấy cú điện thoại bà phải khỏa lấp đi, bảolà Hà Doanh đang ôn bài cho kỳ thi cuối khóa nên không tiện gặp anh.
Tội nghiệp cho cả hai đứa.
Một gia đình như Văn Bảo, liệu có chấp nhận côgái đã bị người ta ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đến mang thai. Hà Doanh lại quyết định giữ lại đứacon, rồi đây đứa bé sẽ trở thành một chướng ngại lớn con bà trong quãng đời sắpđến. Văn Bảo không màng đến, nhưng gia đình của anh liệu có chấp nhận những dưluận không hay đang bàn tán cuộc sống của mình.
Một người phụ nữ đã có chồng, ly dị chồng vẫn đượcđánh giá tốt hơn người đàn bà không chồng mà lại có con.
Bất công là thế.Cuộc sống đang hướng về nam nữbình quyền, nhưng tại sao lại có những người cứ nhắm vào bất hạnh trong giađình người khác? Hà Doanh của bà ngây thơ là thế, non nớt là thế. Dù đã làm mẹthì vẫn chỉ là một cô gái đang trưởng thành, liệu có thể chịu nổi những dư luậnbên ngoài, can đảm mà sống tiếp hay không?
-Em hiểu tất cả….Nhưng mà con và Lãnh Phong…Lấymột kẻ đã gây ra chuyện tày đình…Liệu nó có làm được như lời hứa hôm nay, haylà chỉ là một cách nói để mình chấp nhận gả Hà Doanh cho nó?
Ông Vỹ Tường cũng nén tiếng thở dài.
Nhưng ông tin Lãnh Phong không nói dối.
Khi ông đến đón Hà Doanh ở bệnh viện, cô đã ngủ… Bên cửa Lãnh Phong lẳng lặng ngồi đó…Ánh mắt gợi cho ông nhớ về một ngày củahơn 20 năm trước, khi ông mệt mỏi mở cánh cửa nặng nề, lòng rối bời không biếtcó nên tiếp tục cuộc hành trình mưu cầu hạnh phúc. Một dáng người đã quay lại.Cùng đôi mắt trong veo, ấm áp! Nói với ông:
-Anh uống trà nhé!
Hạnh phúc!
Ngất ngây…
Hạnh phúc đó là của ông…
Trọn vẹn
Vì nó…. Ông đã quay lại, cố vẫy vùng thoát ra khỏisợi dây bổn phận đang thít chặt lấy mình. Dù đã làm một đứa trẻ bị tổn thương,gạt nó khỏi vòng tay yêu thương, để đôi mắt trong trẻo thơ ngây, nụ cười hồnnhiên bỗng chốc thành tiếng khóc. Đôi tay nhỏ bé cố quơ về phía ông mà không được.Không phải giọt máu của mình nhưng tim chẳng ngăn được cảm giác nhói đau:
- Em có thể để Bình Phong lại. Tôi sẽ nuôi nó…
-Nó chỉ sinh ra để làm nhiệm vụ trói buộc anh.Bây giờ sợi đây đã bị tháo tung rồi, cách tốt nhất là nên dứt nó ra…Như thế tốtcho anh và tôi hơn hết.
Vũ Lâm đã bế Bình Phong đi
Tiếng khóc, đôi mắt trong trẻo khuất dần…
Để rồi bẵng đi bao nhiêu năm, sau lời tiết lộ củaVũ Lâm, ông mới ngỡ ngàng nhận ra Bình Phong không còn là Bình Phong nữa. Tia mắttrong veo, tiếng cười khanh khách khi nhìn thấy ông biến mất. Đối diện là tia mắtlẳng lặng quét qua, xa lạ, lạnh lùng…
Nhưng rồi trong Bệnh Viện, ông đã thấy một ánhnhìn hoàn toàn khác.
Ấm áp, dịu dàng, trân trọng, nâng niu… Ông có cảmgiác người ngồi cạnh con ông đang giữ gìn một viên ngọc vô giá mà suốt đời mìnhchưa có được…Vừa có ngưỡng mộ, lại vừa có thương yêu… Bắt gặp ánh mắt kia, ôngkhông thể nghĩ chủ nhân của nó có lúc nỡ ra tay ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Hà Doanh để thỏa mãncơn say Dụς ∀ọηg.
- Chúng ta nên để cho Doanh Doanh lựa chọn…Đượchay không là quyền và suy nghĩ của con!