Sổ tay hướng dẫn tân thủ nói, trình tự rèn luyện thần thức trước tiên phải thí nghiệm thần thức vốn có của mình, bắt đầu sử dụng thần thức bằng việc ảnh hưởng đến sinh vật nhỏ nhất, tỷ như____ Con thỏ ở Quang Ảnh tinh!
Diêu Tư đem hết toàn lực tập trung tinh lực, nhìn chằm chằm con vật màu trắng tròn như một quả cầu đang gặm cỏ ở đối diện, dựa theo sổ tay nói, ảnh hưởng thần thức đối phương.
“Điện hạ cố lên! Tập trung ý thức……”
“Nhanh, lập tức liền có thể khống chế nó!”
“Dồn khí đan điền…… Thần thức ngoại phóng…… Thỏ lên ngựa lên sẽ vì Điện hạ mà khuynh đảo!”
“Lập tức…… Lập tức!”
“Thành công! Con thỏ bị tinh thần lực khổng lồ của Điện hạ cưỡng chế di dời!!”
Đó là bị các người dọa chạy được không! Quăng ngã!
Vì sao cô rèn luyện còn phải mang theo bốn con hàng này a, các người xác định không phải tới gia tăng khó khăn cho tôi?
“Bốn vị đại ca, cầu các người, để cho ta lẳng lặng luyện tập được không?” Thật muốn khóc, “Các người đến bên kia ngồi một lát được không?”
Bốn người nhìn nhau liếc mắt một cái, mới đồng thời gật gật đầu.
“Tốt Điện hạ!”
“Đúng vậy Điện hạ!”
“Tuân mệnh Điện hạ!”
“Không thành vấn đề Điện hạ!”
Nói xong bốn người đồng thời ngồi xuống, bốn đôi mắt lại vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cô, bên trong tràn đầy đều là sùng bái.
Khóe miệng Diêu Tư giật giật, xoay người, nhắm mắt làm ngơ. Ngay tại chỗ ngồi xuống trêи cỏ, xem ra tình huống so với tưởng tượng nghiêm trọng hơn. Cô căn bản không thể sử dụng tinh thần lực, thậm chí chưa bao giờ thắp sáng kỹ năng này.
Chỉ có thể dựa theo như phương pháp cơ sở trêи sổ tay, nhắm mắt đả tọa, bình tâm tĩnh khí bắt đầu cảm thụ hết thảy bốn phía.
Đều nói đôi mắt nếu nhìn không thấy, cảm thụ sẽ càng thêm nhanh nhạy, loại cảm thụ tất thảy đồ vật bốn phía này chính là tinh thần lực, cô cần phải làm là đem độ nhạy bén đề cao một ít, không đơn giản chỉ là chuyện phát sinh trêи người mình, còn phải cảm giác được mọi việc xung quanh.
Chỉ có cảm giác được những chuyện phát sinh quanh mình, đó mới gọi là ý thức ngoại phóng. Mà khoảng cách là do độ mạnh yếu tinh thần lực khống chế.
Diêu Tư cơ hồ là dùng hết toàn bộ tâm lực mà cảm ứng.
Ba mươi phút trôi qua……
Hô hấp của cô dần đều đặn.
Bốn mươi phút trôi qua……
Tâm cô không tạp niệm.
Một giờ đi qua……
Ngũ cảm của cô nhạy bén.
Một tiếng rưỡi đi qua……
Cô……
“Điện hạ, có thể ăn cơm trưa!” Trước mũi nóng lên, lập tức một chén mao huyết vượng thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mặt cô. Cô chỉ cảm thấy khí lực toàn thân nháy mắt tiêu tán không thấy tăm hơi. Vừa vặn ngay tại lúc không dễ dàng gì sắp nắm bắt được cảm giác huyền diệu kia, nháy mắt biến mất không còn gì......
Diêu Tư: “……”
Nhìn ánh mắt tràn đầy quan tâm của cháu trai lớn, Diêu Tư run rẩy nhận lấy chén trong tay hắn, nhất thời có loại xúc động muốn đem đầu vùi vào trong chén. Tâm của cục cưng thật khổ a!
“Cháu trai lớn!”
“Điện hạ?”
“Nếu không cậu suy xét một chút việc ngừng nhiệt tình được không?”
“Điện hạ ngài yên tâm, tôi vĩnh viễn sẽ ủng hộ ngài!” Hắn dùng sức vỗ vỗ иgự¢, vẻ mặt kiên định không đổi nói, “Huyết tộc từ trước đến nay trung với huyết thống, ngài một ngày là Điện hạ, vĩnh viễn đều là Điện hạ của chúng ta. Lại nói ngài còn có ân cứu mạng với tôi!”
“Vậy cậu có thể đừng lấy oán trả ơn không?”
“......”
“Điện hạ!” Ngay tại lúc cô đang bi thương ngược dòng thành sông, Bách Nhất vẻ mặt hưng phấn chạy tới, chỉ vào trêи bản đồ quang não nói, “Máy dò xét có phản ứng, chúng ta thật may mắn, thật sự xuất hiện rồi, chỉ ở phía trước 5km.”
Diêu Tư vui vẻ, đột nhiên đứng lên, “Đi!”
“Điện hạ!” Cổ Thư Thành trực tiếp bước lên một bước, chắn ở phía trước ngữ khí chính đáng nói, “Xin ăn cơm xong rồi hẳn đi.”