Chương 83: Người quản lý trạmKhông có biện pháp, cô hít sâu một hơi, một chân dẫm lên, dưới chân đột nhiên xuất hiện ánh sáng, cảnh vật trước mắt chợt biến đổi, ngay sau đó cô liền đứng ở trêи đài cao, xung quanh mây mù lượn lờ, phía trước là một tòa đại điện cao cao.
Thì ra cái cầu thang kia là một bậc thang truyền tống, cô chợt nhớ tới truyền tống trận ở Cục quản lý lần trước, còn may lần này không truyền sai.
“Tiền bối mời!” Cảnh Chi chỉ chỉ đại điện phía trước, “Chưởng môn ở bên trong.”
Một đoàn người bọn họ trực tiếp đi qua, không chờ cô đẩy, cửa đã tự mình ‘kẽo kẹt’ mở ra.
“Người nào chưa cho thông truyền đã tự ý chạy vào?” Một giọng nam tức giận truyền đến, “Không biết ta cùng Thái Thượng trưởng lão đang nói chuyện sao?”
“Chưởng môn!” Cảnh Chi lập tức bước nhanh đi vào, quỳ trêи mặt đất ôm quyền nói, “Có vị tiền bối muốn cầu kiến người, là vì... chuyện của Trảm Tử Trần.”
“Trảm Tử Trần!” Người nọ cả kinh, nhìn sang bên này, “Tên phản đồ kia còn sống.”
Diêu Tư lúc này mới phát hiện trong điện tổng cộng có sáu người, trong đó có năm người vẫn còn ngồi trêи ghế, chỉ có người ở giữa mặc một thân màu lam đang đứng, người mới hỏi chuyện cũng chính là hắn.
Chưởng môn đầu tiên là nhìn Trảm Tử Trần ở cửa liếc mắt một cái, trêи mặt lướt nhanh qua một tia chán ghét, tầm mắt chuyển tới trêи người của Ngay thẳng, “Người nào muốn gặp ta?”
“Là ta!” Diêu Tư từ trong đám người đi ra, bước vào đại điện, mới vừa đi vào thì lập tức năm người đang ngồi kia có bốn người đều đứng lên, một người còn lại chậm một bước, nhìn nhìn bốn người kia cũng đứng lên theo, tò mò bắt đầu đánh giá cô, đột nhiên sắc mặt hơi trắng ra.
“Ngươi là người phương nào?” Chưởng môn không khách khí hỏi.
Diêu Tư đang muốn trả lời, người đứng lên cuối cùng nọ thoạt nhìn là một đại thúc bốn năm mươi tuổi đột nhiên mở miệng nói, “Ta nhận thức nàng!” Nói rồi bước nhanh tới, vui tươi hớn hở cười với cô, “Ngài khỏe, ngài khỏe, ngài khỏe....”
Đại thúc này... Ai a?
“Thái Thượng trưởng lão, nàng....”
“Đây là một vị cố nhân của ta, nhiều năm không thấy, nhất thời không có nhận ra.”
“... Thì ra là khách quý.” Biểu tình của Chưởng môn kia nháy mắt liền thay đổi, nhiều hơn vài phần cung kính.
Diêu Tư có chút ngốc ra, đại thúc kia lại chỉ lo nói một mình, “Cố nhân ngài cuối cùng cũng tới, lúc trước nhận được thông báo, ta chờ đã thật nhiều ngày, lại chậm chạp không thấy ngài tới, cố nhân ngài không có việc gì thật tốt quá, cố nhân có muốn uống một ly trà không, cố nhân... Cố nhân ngài gọi là gì nhỉ?”
.....
Không phải nói là cố nhân sao!
“Ta kêu Tư Dao.”
Đã hiểu!
Vị này chính là người quản lý của điểm phục vụ đây mà! Nhận ra thân phận khách hàng của cô?