Ninh Nhiễm Thanh quay người, tay trái chạm nhẹ vào bồn hoa lan quân tử ngoài ban công, một cơn gió thổi tới, hương thơm hoa cỏ như thấm vào tận đáy lòng, mang theo không khí mát lạnh của buổi đêm vừa tươi mát vừa ngọt ngào.
Rõ ràng khi ấy trời không có sao, vậy mà dường như cô lại thấy được ánh sao lấp lánh.
“Hình như anh mới nhận hướng dẫn một “đồ đệ” nữ đúng không?” Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục hỏi anh với giọng điệu dịu dàng, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt trên lá cây lan quân tử.
“Đúng” Tần Hữu Sinh bước vài bước trên hành lang, bước đi trên lớp thảm dày mềm mại, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Thế nào, trước là tình yêu ‘thầy trò’, lần này muốn thay khẩu vị, nếm thử tình yêu ‘sư đồ’?”
Tần Hữu Sinh chợt bật cười khe khẽ: “Tạm thời anh không có ý định ấy”.
“Ừm, vậy khi nào sẽ có ý định ấy?” Ninh Nhiễm Thanh vô thức níu lấy một chiếc lá, giọng nói cũng lên xuống theo tâm trạng, có chút khô khan ủ rũ.
Khóe môi Tần Hữu Sinh vẫn vương nét cười: “Để mấy hôm nữa đi, đợi tới khi em có hứng thú đến Dịch Hòa.”
Cuối cùng Ninh Nhiễm Thanh cũng bật cười, buổi tối chỉ ăn một bát mì nên khá đói bụng, giọng chất vấn Tần Hữu Sinh cũng dịu đi, cảm giác như là cô vừa đang nũng nịu vừa rất đáng thương.
“Thầy Tần, buổi tối em chỉ ăn một bát mì, giờ em đói rồi…”
Khi ngắt máy, Tần Hữu Sinh khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ mình lại đi vào ngõ cụt rồi. Trên đường về phòng ăn, anh thầm cân nhắc lý do để ra về sớm, nghĩ đi nghĩ lại vậy mà trong đầu chỉ lởn vởn một câu “Thầy Tần, giờ em đói rồi…”, anh vội vàng muốn tới chỗ cô là để cho cô uống sữa à?
Bữa cơm hôm nay là do một vị sếp tổng công ty xây dựng chiêu đãi, cách đây không lâu công ty xây dựng này bị thua trong một cuộc đấu thầu, sau đó phát hiện được bên trúng thầu và một đối thủ cạnh tranh khác có hành vi thông đồng ép giá… Với anh đây chỉ là một vụ kiện chống cạnh tranh bất chính mà thôi, mấy hôm trước anh đã tìm hiểu kỹ toàn bộ điều khoản hợp đồng trong hồ sơ đấu thầu và hồ sơ hợp tác, cũng lấy được thông tin hữu dụng từ một vị giám đốc tài chính ngành xây dựng, anh có thể dễ dàng thắng được vụ kiện này.
Khi tạm biệt, sếp tổng đứng lên hỏi anh: “Luật sư Tần, nhất định là sẽ thắng kiện đúng không?”
Tần Hữu Sinh đáp: “Khi ra tòa sẽ có rất nhiều trường hợp xảy ra, tôi chỉ có thể nói tỷ lệ thắng kiện là rất lớn”.
Đi ra khỏi Quân Lâm Các, Tần Hữu Sinh gọi điện cho Ninh Nhiễm Thanh, hỏi xem cô muốn anh đưa bữa khuya đến nhà cô, hay là cùng đi ra ngoài ăn. Khi ấy Ninh Nhiễm Thanh đang nằm trên sofa chơi game “Tìm cái đầu bạn ý” (*), thấy vẫn còn sớm bèn định ra ngoài ăn, hỏi bao giờ thì anh mới đến.
(*) Một game trên smartphone nổi tiếng ở Trung Quốc
Tần Hữu Sinh xem đồng hồ đeo tay, sau khi tính toán hết tất cả các nhân tố gây trở ngại thì đưa ra thời gian trễ nhất: “Khoảng hai mươi lăm phút nữa”.
Anh có thể tính chuẩn xác như vậy là bởi vì ngày trước có lần hẹn hò với Ninh Nhiễm Thanh, vì ăn ở không tốt nên anh liên tục gặp tám cái đèn đỏ và một đợt tắc đường nửa tiếng đồng hồ, thế là bị cô chỉ trích là không có khái niệm về thời gian.
Hai người yêu nhau, có rất nhiều chuyện ảnh hưởng tới đối Phương, thậm chí phải chiều theo người kia, kể cả cách hành xử, tính cách, yêu cầu khó hiểu…
Sau khi chia tay với Ninh Nhiễm Thanh, Tần Hữu Sinh chưa bao giờ có ý định tìm bạn gái mới, trên người anh có quá nhiều thói quen mà cô lưu lại, mà những thói quen ấy, anh cũng không muốn làm vì một người phụ nữ khác.
Vì còn hai mươi lăm phút nữa nên tính lười của Ninh Nhiễm Thanh lại nổi lên, cô lại gọi điện cho anh: “Em không được ra khỏi nhà, anh cứ mang bữa khuya cho em thôi.”
“Lần này đã chắc chắn chưa?”
“Ấy… để em nghĩ kỹ đã.”
Tần Hữu Sinh khẽ cười “Ừ”, giảm tốc độ xe, trong khoang xe mờ tối, khóe môi hơi cong lên khiến khuôn mặt tuấn nhã của anh càng thêm dịu dàng: “Chỉ có một cơ hội để thay đổi quyết định.”
“Thôi anh cứ đem đến cho em đi.”
“Chắc chưa?”
“Chắc rồi.”
“Được.” Dứt lời, Tần Hữu Sinh quay đầu xe, trở lại một quán cháo mà anh vừa đi qua, vào mua ba suất bánh chẻo và cháo hải sản rồi đi ra.
Lúc Tần Hữu Sinh đến dưới nhà thì cô vừa tháo dây cột tóc chuẩn bị đi tắm, khi nghe điện thoại thì nói: “Chị gái em không ở nhà, anh lên đây đi.”
Chưa tới năm phút thì chuông cửa vang lên, Ninh Nhiễm Thanh ra mở cửa, Tần Hữu Sinh mặc vest chỉn chu đã đứng trước cửa với đồ ăn khuya. Cô nhận lấy đồ ăn khuya rồi đưa mắt nhìn quần áo trên người anh: “Nghiêm túc vậy, buổi tối đi dự tiệc à?”
“Ừ, về sớm khỏi bữa tiệc để tới đây.” Tần Hữu Sinh nhìn cô nói.
Ninh Nhiễm Thanh hơi áy náy: “Xin lỗi anh, em không biết.”
“Không sao.” Tần Hữu Sinh buông mắt, cố ý trầm giọng “Nếu thấy áy náy thì có thể hôn anh một cái để đền bù.”
“Em không thèm hôn bạn trai cũ.”
“Thế thì trước khi hôn cho anh thành bạn trai chính thức đi.” Tần Hữu Sinh nghiêm túc đề nghị, đôi môi thoáng nét cười, thấy Ninh Nhiễm Thanh đứng tựa vào cửa, tóc đen buông dài, anh bỗng thấy lòng nhớ nhung, tay ngứa mà tim cũng ngứa, thế là anh bèn đưa tay vuốt ve cô một chút.
“Đừng động tay động chân.” Ninh Nhiễm Thanh quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, “Chị gái em sắp về rồi, anh mau đi đi.”
“…” Tần Hữu Sinh vẫn đứng yên như cũ.
Ninh Nhiễm Thanh đưa mắt nhìn anh, bĩu môi, lấy ánh mắt xua đuổi anh: Đi mau đi mau!
Tần Hữu Sinh chợt ngoắc ngoắc tay với cô.
Ninh Nhiễm Thanh ghé đầu lại, thế rồi một nụ hôn ướƭ áƭ được đặt lên má trái của cô.
Giữa đêm hè với nhiệt độ nóng bỏng như thế này, khi tình cũ lại đến thì lửa tình cũng bùng cháy lên.
Gò má Ninh Nhiễm Thanh lập tức đỏ ửng, đỏ đến tận cổ, lát sau cô nhẹ nhàng kiễng chân, đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Tần Hữu Sinh, rồi ngập ngừng nói: “Em không thích anh hướng dẫn nữ thực tập sinh ấy…”
Tần Hữu Sinh nói “Được”, không hề chần chừ hay do dự.
Sau khi trở lại trong xe, anh gọi điện cho Giang Hành Chi với tâm lý áy náy vô cùng.
Giang Hành Chi luôn ngủ từ rất sớm, lúc Tần Hữu Sinh gọi tới thì anh ta đã ngủ được một lúc rồi.
Anh ta cầm di động lên, lim dim buồn ngủ ngồi dậy, áo ngủ trên người lỏng ra, để lộ Ⱡồ₦g иgự¢ quyến rũ khêu gợi.
“Gì thế?”
“Giúp tôi một chuyện.”
“Nói.”
“Hướng dẫn Lại Thư Khiết thay tôi.”
“Không thể!”
“Được, vậy thì đắc tội với Viện trưởng Vương đi, dù sao mấy vụ kiện trong tay tôi gần đây đều không ở tòa án của ông ta.”
“Tôi cũng chẳng sao cả…” Giang Hành Chi ngáp một cái, nhìn đồng hồ.
“Giúp tôi chuyện này đi, tôi và Nhiễm Thanh quay lại với nhau, tôi không muốn cô ấy không vui.”
Cô nàng Ninh Nhiễm Thanh kia vui hay không thì liên quan quái gì đến anh ta, Giang Hành Chi đau đầu day day huyệt thái dương, tựa lưng vào đầu giường, như thể miễn cưỡng đồng ý.
Tối qua Ninh Nhiễm Thanh đi ngủ muộn, ngủ dậy vội vàng đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi nhà, chị cô gọi cô ăn sáng, Ninh Nhiễm Thanh liên tục nói “vâng vâng vâng”, cầm lấy mấy món đồ ăn sáng rồi xách túi chạy như bay tới thang máy tòa nhà. Vì sắp muộn giờ làm nên khi ra khỏi khu chung cư, cô đành đón taxi, nhà chị cô ở cùng quận với tòa nhà Vũ Đạt, ngồi xe mười lăm phút là tới.
Tài xế taxi lái rất nhanh, khi tới nơi Ninh Nhiễm Thanh coi giờ, còn ba phút nữa, cô liền trả tiền xe, lúc đang định chen vào thang máy với những người khác thì bị ngăn lại.
“Chỗ đó đông lắm, đi theo anh.”
Ninh Nhiễm Thanh bèn đi theo Tần Hữu Sinh tới thang máy chuyên dụng của văn phòng luật sư Dịch Hòa, thang máy đi lên từ hầm để xe, Tần Hữu Sinh ấn nút đi lên, mở cửa ra, vừa khéo gặp Giang Hành Chi ở bên trong.
Trùng hợp quá đi mất.
“Chào buổi sáng.” Tần Hữu Sinh mỉm cười với Giang Hành Chi rồi dẫn Ninh Nhiễm Thanh đi vào.
Quang minh chính đại đi ké thang máy của người ta trước mặt một vị boss khác như vậy, Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy ngại ngùng, thế là cô bèn mỉm cười với Giang Hành Chi, cất tiếng chào: “Luật sư Giang, chào buổi sáng.”
Giang Hành Chi quay đầu đi, nét mặt hờ hững, giọng nói càng lạnh nhạt hơn: “Chào buổi sáng.”
Với kiểu người không được chào đón như cô, Ninh Nhiễm Thanh đã bị ghét bỏ tới mức quen rồi, nếu người ta thấy cô ngứa mắt, cô chỉ nhìn qua là biết ngay.
Tuy chuyện này chẳng có gì đáng vui vẻ, có điều cô vẫn nhận ra anh chàng Giang Hành Chi này – hình như không ưa cô.
Ninh Nhiễm Thanh bèn nhích lại gần người Tần Hữu Sinh, sau đó lẳng lặng nhìn con số màu đỏ trong thang máy nhảy lên liên tục.
“Tối qua ngủ có ngon không?” Tần Hữu Sinh hỏi cô.
“Tàm tạm ạ.” Cô ngẩng đầu cười với anh “Còn anh?”
“Cũng được.” Tần Hữu Sinh mỉm cười, sau đó nhìn về phía Giang Hành Chi ở đối diện, khách sáo hỏi “Luật sư Giang thì sao?”
“Tối qua bị người ta nhờ vả một chuyện rất phiền toái, nên ngủ không được yên giấc.” Giọng Giang Hành Chi cực kỳ lạnh nhạt.
“Thật à?” Tần Hữu Sinh chỉ cười chứ không nói tiếp.
Sau khi Trung Chính và Vạn Phong sát nhập thành văn phòng luật sư Vạn Chính, thì văn phòng nằm ở tầng thứ bốn hai, còn một mình văn phòng luật sư Dịch Hòa đã chiếm sáu tầng, từ tầng sáu mươi đến tầng sáu sáu – tất cả đều là địa bàn của Dịch Hòa, có cả một tầng là sảnh trưng bày.
Tới tầng bốn mươi hai.
Khi Ninh Nhiễm Thanh đang định đi ra khỏi thang máy thì Tần Hữu Sinh tùy ý đặt tay lên vai cô: “Trưa cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Không được, em phải ăn cơm cùng đồng nghiệp.”
“Cũng tốt, cố gắng giữ quan hệ tốt với mọi người.” Tần Hữu Sinh dặn dò cô.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, ra khỏi thang máy còn không quên vẫy tay tạm biệt anh.
Cửa thang máy từ từ khép lại, giọng nói không mặn không nhạt của Giang Hành Chi lại vang lên: “Không ngờ luật sư Tần lại có năng khiếu làm bảo mẫu như thế.” Từng lời anh ta nói đều chứa đầy sự chế nhạo mỉa mai.
Tần Hữu Sinh cười lớn, chẳng hề bận tâm mà khoác vai Giang Hành Chi: “Lại Thư Khiết đành nhờ cậu giúp đỡ, khi nào có cơ hội, tôi sẽ đưa Nhiễm Thanh về đây với tôi, đích thân hướng dẫn cô ấy.”
Giang Hành Chi cười ha ha hai tiếng: “Cậu tính hay quá nhỉ.”
“Người anh em ơi, có qua có lại thôi mà, đúng không” Nhờ vả người khác, luôn phải tỏ vẻ vui cười nồng nhiệt.
Giang Hành Chi đẩy tay anh ra, nhìn thẳng về phía trước: “Nghe nói khi yêu thì chỉ số thông minh của đàn ông giảm mạnh, luật sư Tần, tôi thực sự lo lắng cho phiên tòa ngày mai của anh.”
Thang máy dừng ở tầng sáu mươi.
Tần Hữu Sinh thân thiết tặng cho Giang Hành Chi một ánh mắt “Cậu không phải lo”, khi ra khỏi thang máy anh chỉ vào иgự¢ mình. “Tình yêu chỉ có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi, chứ không thể ảnh hưởng đến trí tuệ của tôi.”
Giang Hành Chi “Ờ…”
Ngày mai sẽ phải viết đơn Thỏa thuận ly hôn cho Liêu Sơ Thu, Ninh Nhiễm Thanh lại tìm Châu Yến để hỏi một vài vấn đề cần chú ý. Hôm nay Châu Yến bị cảm nhẹ, sau một hồi che miệng ho khan, mới bắt đầu hướng dẫn cô với giọng khàn khàn.
“Ngày mai em cứ viết theo ý của đương sự là được, về cơ bản, chuyện bất động sản và tiền mặt sẽ không phát sinh vấn đề lớn, chủ yếu là phải chú ý đến quyền và nghĩa vụ trả nợ chung của bọn họ, khi nào em viết xong thì cô vẫn có thể kiểm tra cho em, ngoài ra em nhớ ghi chép lại nội dung buổi trò chuyện.”
“Em cảm ơn cô.” Ninh Nhiễm Thanh chân thành cảm ơn Châu Yến rồi vội vàng rót cho cô giáo mình một cốc nước.
Buổi trưa, Ninh Nhiễm Thanh và Vương Trân ăn suất ăn công nghiệp bình thường nhất ở nhà ăn tầng năm mươi, sau khi ăn xong cô bèn tới hiệu thuốc một chuyến, mua hai chai dầu sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên (*) cho cô giáo Châu Yến.
(*) Loại thuốc này trị ho khan, đau rát họng
Vương Trân khen cô có tiến bộ, Ninh Nhiễm Thanh âm thầm đắc ý.
Trước kia cô luôn ghét việc bợ đỡ cho người khác, song trải qua quãng thời gian thực tập này, cô mới hiểu rằng, hành động này không phải là bợ đỡ, mà là một cách quan tâm.
Bợ đỡ sẽ khiến người ta phản cảm, còn sự quan tâm chân thành lại khiến lòng người ấm áp.
Buổi chiều, Liêu Sơ Thu gọi điện thoại tới, cô ta nói mình hẹn gặp cô gái đẻ thuê kia, có một số chuyện cần trao đổi trực tiếp với cô ấy.
Ninh Nhiễm Thanh cho là Liêu Sơ Thu muốn tính sổ với cô gái đẻ thuê kia, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn bảo cô ta hẹn cô gái kia tới một phòng trà theo phong cách Quảng Đông gần tòa nhà Vũ Đạt.
Khoảng bốn giờ, cô đi cùng Liêu Sơ Thu tới gặp mặt cô gái đẻ thuê ở phòng riêng tại một phòng trà tên là Tây Ngữ.
Có lẽ cô gái đẻ thuê sợ Liêu Sơ Thu sẽ làm hại mình, cho nên còn dẫn đến một người phụ nữ tới đây, người phụ nữa kia cao cao gầy gầy, khuôn mặt trang điểm rất đậm, nhìn là biết cô ta rất ghê gớm, vừa gặp đã đòi đồ từ tay Liêu Sơ Thu: “Giờ đã đưa thứ đó ra được chưa?”
Trái lại cô gái đẻ thuê thì xinh đẹp trắng ngần, trông còn khá trẻ, không biết bao nhiêu tuổi, chỉ nhìn một cái mà Ninh Nhiễm Thanh đã thấy cô ta rất quen, nhìn kỹ hơn thì chẳng phải chính là “cô con dâu” mà bà mẹ chồng hôm nọ dẫn vào mua quần áo đó sao?
Ninh Nhiễm Thanh chợt thấy thương thay cho Liêu Sơ Thu.
Liêu Sơ Thu lại cực kỳ bình tĩnh, nói với cô gái đẻ thuê: “Tới rồi thì ngồi xuống nói chuyện đi.”
Ninh Nhiễm Thanh suýt nôn ra máu, cô uống một ngụm trà sữa rồi nhìn ra cửa sổ, không biết Liêu Sơ Thu định nói chuyện gì, “thứ đó” trong lời của bọn họ là sao?
“Thế… chị đã cho Lập Đông xem video chưa…” Khí thế của cô gái đẻ thuê có vẻ yếu hơn người phụ nữ cao gầy kia nhiều, giọng nói cũng lí nha lí nhí, như đang lo sợ điều gì đó.
Ninh Nhiễm Thanh lại nhớ đến lần xem thời sự xã hội với chị gái, cô ta đúng là phù hợp với hình tượng yếu đuối nhát gan.
“Nếu tôi nói không đưa cho Lập Đông thì chắc chắn tôi sẽ không đưa, ngày mai tôi sẽ làm thủ tục ly hôn với anh ấy, hôm nay hẹn cô ra đây là muốn nói rõ mọi chuyện.” Giọng Liêu Sơ Thu hơi khàn, bèn cầm cốc lên uống một ngụm trà xanh.
“Cô muốn nói gì hả?” Người phụ nữ cao gầy hơi sốt ruột, đúng là được dẫn đến để chống lưng, thái độ cũng kênh kiệu hơn bình thường.
Ninh Nhiễm Thanh thầm hừ lạnh, khinh thường không buồn nói chuyện, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ra con phố ngoài cửa kính.
“Tôi muốn trước khi cô kết hôn với Lập Đông, phải chủ động đề xuất việc ký hợp đồng tiền hôn nhân với anh ấy, trong hợp đồng ghi rõ nếu có ngày hai người ly hôn, cô sẽ không lấy một đồng của anh ấy.”
“Dựa vào đâu chứ!” Người nói lại là người phụ nữ cao gầy.
“Nếu không chịu ký, tôi sẽ đưa thứ đó cho Lập Đông.” Giọng Liêu Sơ Thu rất lạnh nhạt, không thể nghe ra vui buồn trong giọng nói ấy, như thể chắc chắn rằng cô gái đẻ thuê sẽ đồng ý.
“Được, vậy chị đưa thứ đó cho tôi, tôi chấp nhận yêu cầu của chị.” Cô gái đẻ thuê chấp nhận.
Liêu Sơ Thu mím môi: “Xin lỗi, tôi sẽ không đưa thứ đó cho cô, tuy nhiên tôi có thể cam đoan là sẽ không để mẹ chồng và Lập Đông nhìn thấy nó.”
Cô gái đẻ thuê cắn môi, tỏ vẻ không biết nên phải làm sao.
“Cô!” Người phụ nữ cao gầy chợt đứng bật dậy, “Dựa vào đâu mà chúng tôi tin tưởng cô, tôi nói cho cô biết, nếu cô thực sự không giao thứ đó ra đây, buổi tối ra khỏi nhà hai người cứ phải cẩn thận đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh hít sâu mấy lần mà vẫn không kiềm chế được, cô đập bàn đứng lên: “Cô mới phải cẩn thận ấy!”
“Ồ, cô nói gì cơ?” Người phụ nữ nhìn Ninh Nhiễm Thanh với vẻ bất ngờ.
Ninh Nhiễm Thanh cắn răng, nói ra từng chữ: “Tôi nói hai người cẩn thận đấy.”
Người nọ cũng đứng lên, còn vung tay, như muốn dọa dẫm.
Hai bên nhìn nhau, tuy Ninh Nhiễm Thanh hơi thấp hơn chút, có điều trước nay cô chưa yếu thế hơn ai bao giờ, mắt trừng trừng, không hề sợ kém cạnh người phụ nữ này.
“Luật sư Ninh.” Liêu Sơ Thu đứng lên kéo cô lại “Đừng bận tâm tới cô ta.”
“Hừ, còn là luật sư cơ đấy, đúng là không nhận ra.” Người phụ nữ kia nhìn Ninh Nhiễm Thanh, tỏ vẻ khiêu khích, tay vung cao hơn, như sắp sửa tát cô vậy.
Ninh Nhiễm Thanh ghét nhất là bị người khác khinh thường, lửa giận trong gan tì phế phổi đều bùng cháy lên, khóe miệng cô hơi nhếch: “Sao nào, định đánh tôi hả, tôi nói cho cô biết tôi là luật sư, nếu cô dám đánh tôi, tôi sẽ lập đơn kiện cô tội cố ý gây thương tích. Cô biết tội cố ý gây thương tích phải ngồi tù mấy năm không, ha ha, trợn mắt nhìn tôi làm gì, tưởng mình là dân anh chị thật đấy à, cô thử đánh tôi xem…”
“Bốp…”
Một tiếng tát tai giòn giã vang lên, Ninh Nhiễm Thanh ngã ngồi trên ghế, đầu cô choáng váng, cô bị đánh thật ư? Má cô đau rát, Ninh Nhiễm Thanh ôm má trái chớp mắt với vẻ khó tin, một lần nữa xác nhận lại sự thật, hình như cô thật sự bị người ta tát một cái rồi.