Tình Sao Nghiệt Ngã - Chương 43

Tác giả: Nguyễn Nhật Thương

Vài ngày sau, vào 1 buổi chiều, trên tất cả các phương tiện truyền thông đều đăng tải cùng 1 tin tức: "Ninh Thị chính thức tuyên bố phá sản, dòng tộc họ Ninh từ giờ sẽ không có mặt trong giới thượng lưu."
Tin tức đấy cũng đã gây chấn động không ít trong mắt dân chúng, bởi Ninh Thị tuy không được cường thịnh bằng Vương Thị nhưng cũng là 1 tập đoàn phát triển khá bền vững và có chỗ đứng trong giới thương trường vậy mà quay ngoắt trong vài ngày ngắn ngủi liền bị sụp đổ 1 cách nhanh chóng đến như vậy.
Hắn với lấy chiếc điều khiển rồi tắt bụp cái tivi, lại nhìn sang đứa bé đang ngồi bên cạnh nghịch ngợm khẽ cười:
- Bảo Bảo, sau này làm việc gì cũng nên phải dứt khoát như vậy, để tránh gây hậu quả về sau.
Nói rồi hắn đưa tay ra bế đứa bé rồi đứng dậy toan trở lên lầu, bỗng chốc lại nghe được âm thanh tranh cãi từ phía ngoài vọng vào:
- Ninh phu nhân, bà không được vào đây?
- Buông tôi ra, tôi phải gặp cậu ấy.
Một người phụ nữ đầu tóc rũ rượi, trên người là y phục sang trọng nhưng gương mặt lại lấm lem vì nước mắt lao vào trong nhà, thấy hắn liền vội vàng quỳ xuống khóc lóc nói:
- Thiếu Hạo, tôi xin cậu...làm ơn hãy tha cho con bé. Cậu có thể huỷ hoại Ninh Thị, cậu có thể làm gì cậu muốn là dòng họ Ninh đã có lỗi với cậu nhưng chỉ xin cậu có thể rộng lượng bỏ qua cho con bé. Gia Tuệ, nó thật sự còn nhỏ không thể hiểu được chuyện nên mới dại dột như vậy.
Hắn đưa đôi mắt quét lên gương mặt người phụ nữ dưới chân mình. Tuy đã có tuổi nhưng ở bà vẫn còn sự trẻ đẹp của thời con gái, không nói đến nhà họ Ninh thì gia tộc họ Lý của bà cũng đã là rất danh giá, vậy mà bây giờ lại hèn mạt như vậy quỳ xuống chân của một người đáng tuổi con bà mà cầu xin thật khiến người khác rủ lòng thương cảm chỉ là tội lỗi của ả ta quá lớn, muốn hắn bỏ qua chắc chắn là điều không bao giờ.
Hắn bế đứa bé trên tay nhìn đến bà một tia lạnh nhạt:
- Lý Nhược Băng, vậy bà hãy thử nhìn đứa bé này, nó có thể hiểu được chuyện gì không?
Lý Nhược Băng lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên, vài sợi tóc rối còn vương lên gương mặt ướŧ áŧ ấy. Đứa bé trong mắt bà thật sự kháu khỉnh, đôi mắt to tròn mà sáng long lanh không vướng bẩn bụi đời, chiếc môi chúm chím thi thoảng lại cười toe toét để lộ ra vài chiếc răng sữa trắng tinh. Nó còn chưa nhận thức được mọi chuyện nên lại đưa bàn tay bụ bẫm về phía bà khẽ vẫy vẫy rồi bập bẹ nói:
- Bà....bà...
Lý Nhược Băng nghe vậy chợt sững người, sống đến độ tuổi này ai chắc cũng ao ước có 1 đứa cháu để có thể yêu thương, nâng niu, vui vẻ đùa giỡn với nó tuổi về già. Một chữ "bà" của đứa bé cũng khiến Lý Nhược Băng cảm thấy xao động ấy vậy mà đứa con gái ngu ngốc của bà lại có thể nhẫn tâm hạ độc với 1 đứa trẻ đáng yêu như vậy.
Bà hiểu được tâm trạng của hắn, bà cũng hiểu được hành động mất nhân tính của con mình nhưng mà có người mẹ nào lại không thương con dù cho đứa con đó có thể bất hiếu, có thể không ra gì, có thể ngây ngô, có thể khờ khạo đôi khi còn có thể không may mắn giống một con người nhưng đã là rứt ruột đẻ ra, đã vất vả mang nặng 9 tháng 10 ngày thì dù chỉ 1 chút tổn thương không người mẹ nào mong muốn đến với con mình cả.
Lý Nhược Băng hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn, bà biết có cầu xin nữa cũng vô tác dụng, từ từ đứng dậy nhìn đến hắn, nghẹn ngào nói:
- Thiếu Hạo, tôi biết tội của con bé là không tha thứ được, tôi cũng biết dù có cầu xin thế nào cậu cũng sẽ không bỏ qua cho nó. Chỉ là người làm mẹ này không nỡ nhìn con mình tổn thương mà lại không thể làm gì. Thiếu Hạo, hy vọng cậu có thể nương tay với con bé, tôi nguyện dùng hết cả phúc phận còn lại của gia tộc họ Lý để cầu nguyện cho Thiếu phu nhân bình an trở về.
Nói rồi bà cũng quay người trở ra, hắn đứng đấy dõi theo bóng dáng bà dù đã được gói gọn trong lớp y phục sang trọng, dưới sự bảo bọc của vẻ ngoài vật chất cũng không dấu đi được sự khắc khổ hay vất vả của người làm mẹ. Điều đấy lại khiến hắn bỗng chốc nhớ đến cô, quãng thời gian 1 mình mang thai và nuôi đứa bé cô chắc chắn cũng đã chịu khổ nhiều. Bất giác lại khẽ cười giễu mình, hắn từ khi nào lại biết cảm thông cho người khác vậy.
- Uyển Nhã, ngày em đến đã khiến cuộc sống cuộc tôi xáo trộn. Ngày em đi cũng đã kéo theo tôi nhấn chìm xuống đáy của biển cả, để lại bây giờ vốn không phải là Vương Thiếu Hạo của ngày xưa nữa.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Tối hôm ấy, tại thư phòng của hắn, chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn dãy số trên màn hình rồi bắt máy:
- Vương tổng, đã tìm hết tất cả các bệnh viện trong nước cũng đã huy động hết người để tìm kiếm trên mặt biển, thật sự không thể tìm thấy Thiếu phu nhân.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, chần chừ 1 hồi rồi có chút đau xót nói:
- Đã dò soát danh sách những người tử nạn trên biển?
- Cũng không có thưa ngài, chúng tôi đã rõ soát rất kỹ rồi nhưng không hề có tên của phu nhân hay ảnh và đồ vật liên quan.
Hắn nghe vậy mới cảm tưởng như trút đi được 1 gánh nặng. Việc không tìm thấy cô hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn so với việc nếu cô không còn trên đời này nữa.
- Tiếp tục tìm kiếm, dù phải lung tung cả nước cũng phải tìm cho ra.
- Được, Vương tổng.
- Khoan đã!
- Ngài còn gì dặn dò.
Hắn nhíu mày suy nghĩ 1 hồi rồi lạnh giọng nói:
- Điều tra tất cả lịch xuất cảnh ở các hệ thống sân bay trên cả nước.
Nói rồi hắn liền tắt máy, đã tìm kiếm hết tất cả bệnh viện cùng những người tử nạn, nếu lần này lục tung cả Trung Quốc lên vẫn không tìm được cô vậy thì chỉ có thể cô đã xuất cảnh nhưng nếu vậy hắn thật không hiểu tại sao cô lại phải rời đi. Nghĩ đến đấy tâm can lại chợt nhói lên từng đợt đau nhức.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên "cốc, cốc" cùng một giọng nói truyền vào:
- Thiếu Hạo, Vương phu nhân đến tìm cậu!
Hắn nghe vậy gương mặt liền chuyển hoá sắc lạnh:
- Dì bảo bà ấy về đi.
Lời hắn vừa dứt cánh cửa liền bật ra, Lam Hiểu Nhan gương mặt đã có chút hốc hác mà đi vào đến trước mặt hắn, đôi mắt chợt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
- Hạo nhi, ta biết con rất hận ta nhưng thật sự lần này đến đây ta cũng không muốn gây khó dễ cho con. Hạo nhi, ta xin lỗi, thật ra ta là người đã đẩy con bé Gia Tuệ đi đến đường này. Là ta bảo nó hãy thay đổi hình dạng sao cho giống Mỹ An để tiếp cận con nhưng Thiếu Hạo ta thật sự không nghĩ con bé nó lạ có thể nhẫn tâm như vậy được. Lúc nãy, Nhược Băng có đến gặp ta để cầu xin, bà ấy chỉ cần con đừng mạnh tay với nó quá là được. Ta thực ra là người có lỗi rất lớn trong chuyện này, cũng rất áy náy với Nhược Băng nhưng bà ấy vẫn không oán trách ta 1 câu. Hạo nhi, có thể để ta gặp mặt con bé 1 lần được không?
Hắn nghe vậy lại khẽ nhíu mày, rất nhanh sau đó quay trở lại vẻ lạnh nhạt ban đầu:
- Được, là bà muốn gặp cô ta, tôi sẽ cho bà toại nguyện.
Nói rồi hắn liền đứng dậy trở ra, Lâm Hiểu Nhan thấy vậy cũng lẽo đẽo theo sau.
Hắn lái xe đưa bà đến căn biệt thự ở ngoài thành phố. Đi thẳng vào trong căn nhà rồi sâu hết hành lang dài hun hút đấy khiến Lâm Hiểu Nhan cũng cảm thấy run sợ với không gian u ám này.
Đứng trước 1 cánh cửa bằng đồng to lớn, 2 người áo đen đứng đấy gác nhìn thấy hắn kính cẩn cúi đầu rồi mở cửa.
Hắn từng bước lãnh đạm đi vào, Lâm Hiểu Nhan thấy vậy cũng vội bước theo.
Vừa đặt chân qua cánh cửa, Lâm Hiểu Nhan liền chợt kinh hãi nhìn vào cảnh tượng bên trong này, tất cả những máy móc hay dụng cụ được đặt trong này đều mang hình thù quái dị, ghê gớm khiến bà khϊếp sợ. Đôi mắt liền trở nên kinh hãi hơn khi tầm nhìn dừng lại ở ở bóng người nữ nhân đầu tóc rũ rượi, quần áo rách nát, cả người be bét máu đang ngồi trên 1 chiếc ghế ở gần đấy.
Lam Hiểu Nhan khϊếp sợ trợn to mắt, cả người run rẩy chậm rãi tiến lại chỗ nữ nhân ấy, kinh hoàng hơn khi bà thấy chiếc ghế mà ả đang ngồi lên được gắn với hàng nghìn gai ngọn bằng sắt bao bọc xung quanh từ mặt ghế đến lưng dựa bên cạnh là những sợi dây đai để thắt chặt người vào những chiếc gai ấy.
Cảm nhận được có bóng người đi đến trước mặt, ả ta từ từ ngửa mặt lên nhìn thấy bà liền gấp gáp nói, mà nước mắt chảy ra hoà với máu trên người ả:
- Dì Lâm, dì phải giúp con. Dì hãy bảo Thiếu Hạo thả con ra, chiếc ghế này như muốn đâm thủng từng lỗ trên người con vậy. Dì Lâm, nếu không làm ơn hãy gϊếŧ con đi, mỗi ngày anh ta đều dùng 1 hình thức khác nhau để ђàภђ ђạ con, con thật sự không thể chịu nổi nữa.
Lâm Hiểu Nhan lúc này vì kinh hãi mà đã không kìm được nước mắt nhìn ả như vậy lại càng khiến bà hoảng loạn hơn, nếu để Lý Nhược Băng trông thấy ả như vậy chắc sẽ đau lòng mà ૮ɦếƭ mất. Nhưng bà biết làm gì được, là bà đã sai, là ả đã sai, có cầu xin hắn cũng chỉ là việc làm vô ích.
Lâm Hiểu Nhan đứng đấy nhìn ả, cố nhấn xuống những giọt nước mắt kinh hãi, bà nghẹn ngào nói:
- Gia Tuệ, con làm sao vậy? Tại sao con lại có thể nhẫn tâm như vậy? Bảo Bảo nó chỉ là 1 đứa trẻ nói còn chưa rõ, rồi đứa bé ở trong bụng Uyển Nhã nữa nó còn chưa kịp thành người, tại sao con lại có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy? Còn nữa, tại sao con lại dám lừa dối dì, tại sao dám nói đứa bé trong bụng con là của Thiếu Hạo. Gia Tuệ, con dù có thai hay không dì cũng luôn yêu quý con vậy mà...dì nhầm rồi, con không còn là 1 con người nữa những việc con làm không khác gì 1 quỷ dữ cả.
Ả ta nghe vậy biết bà không còn đứng về phía mình nữa 1 giây liền trở mặt, nước mắt cũng từ đó tự ngưng, ả gào lên:
- Lâm Hiểu Nhan, chẳng phải là tại bà sao? Tôi vốn chỉ quanh quẩn trong 4 bức tường với đống ảnh ngổn ngang ấy nhưng bà lại đến kéo tôi ra, bà bảo chỉ cần tôi thay đổi hình dáng giống ai đấy thì Thiếu Hạo nhất định sẽ yêu tôi, bà xem nếu không phải bà tôi có thê thảm như vậy không?
Lâm Hiểu Nhan thấy ả thay đổi nhanh như vậy có chút kinh ngạc, rồi lại đau khổ mà nói:
- Dì đã sai nhưng con lại còn sai hơn, vậy nên phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Gia Tuệ, nếu con còn muốn giữ lại cái mạng của mình vậy thì thời gian này hãy cầu nguyện cho Uyển Nhã bình an trở về.
Nói rồi bà cũng quay người trở ra, trong lòng vẫn không khỏi khϊếp sợ. Môn đăng hộ đối để làm gì, tiểu thư con nhà danh giá thì đã làm sao khi trái tim mang trên người lại là của quỷ dữ. Nếu bà học được cách chấp nhận mọi chuyện, nếu bà biết được cách để hài lòng với 1 ai đó thì có lẽ giờ này đang vui mừng chào đón đứa cháu thứ 2 của dòng dõi Vương Gia.
Lâm Hiểu Nhan cũng từ ngày hôm đấy đã lên chùa để sám hối, nguyện ăn chay để cầu phúc cho đến khi nào cô bình an trở về.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Washington, Mỹ.
Tại 1 căn biệt thự hiện đại, nữ nhân có mái tóc dài buông xoã ôm gọn lấy gương mặt xinh đẹp ngồi trên chiếc xích đu màu trắng bên cạnh hồ bơi.
Dáng người mảnh mai mặc 1 chiếc váy màu trời - cái màu ám ảnh của buổi nghiệt ngã ấy đã khiến cho bầu trời hôm nay lại trở nên ảm đạm.
Đôi mắt to tròn đã không còn giữ được vẻ ngoài long lanh nhìn xuống hình ảnh đau thương đang được in trên mặt nước, con tim lại nhức nhối lên từng đợt khó hiểu:
- Ciara, cô còn yếu không nên ra ngoài nhiều, hãy nghỉ ngơi 1 chút.
Kane từ phía sau đi đến bên cạnh cô, đôi mắt bỗng có chút si mê.
Cùng lúc đấy, người áo đen đi vội vã đi lại, nhìn anh cúi đầu:
- Bang chủ, Lão đại đến.
Anh nghe vậy khẽ nhíu này rồi lại nhìn sang cô:
- Ciara, hãy vào nhà đi.
Có có chút khó hiểu nhưng cũng đứng dậy định toan quay trở vào nhà thì 1 thanh âm vang lên:
- Kane, ta nghe nói con đưa 1 cô gái về nhà, quả nhiên là thật.
Cô quay người lại nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Người đàn ông độ tuổi 50 mặc âu phục màu đen đang tiến lại phía họ, theo sau ông là 1 đoàn người áo đen bảo vệ. Tay ông cầm 1 chiếc gậy trên đấy là hình con rồng được điêu khắc bằng đồng đen quấn lấy cả thân gậy. Cả người ông ta toát ra sát khí mạnh, nhất là đôi mắt hướng đến cô 1 tia rét buốt.
Bắt gặp được cái nhìn dò xét từ ông, cô có chút run sợ khẽ cúi đầu chào 1 cái.
Kane thấy vậy liền lên tiền:
- Cha đến sao không để con cho người đón?
- Nếu ta báo trước thì không biết có cơ hội được gặp cô gái này không? Kane, con hình như đã quên lời ta dặn?
- Cha, con không quên. Chỉ là thấy cô gái này có chút đáng thương, gặp tai nạn lại bị mất trí nhớ nên mới đưa cô ấy về đây, đợi tìm ra được người nhà thì sẽ đưa cô ấy trở về.
- Mất trí nhớ sao?
Người đàn ông ấy lại 1 lần nữa quét đôi mắt sắc lạnh lên trên người cô, từng tia như muốn sâu xé vào tâm can cô để dò xét, rồi lạnh giọng hỏi:
- Cô tên gì?
Câu hỏi đột ngột của người đàn ông đó khiến cô có chút lúng túng, bờ mờ khẽ mấp máy vài cái rồi nới trả lời:
- Ciara.
Ông ta nghe vậy khẽ nhíu mày 1 cái rồi quay sang anh:
- Kane, con biết ta không thích nhất điều gì rồi chứ? Bây giờ không phải là lúc được phân tâm, nữ nhân nên gạt sang 1 bên.
Anh nghe vậy chỉ khẽ cúi đầu, ông ta liền quay người rời đi.
Lúc này 1 tên áo đen tiến lại chỗ ông, vừa đi vừa nói:
- Lão đại, bây giờ tính sao?
Ông ta nghe vậy gương mặt vẫn bình thản, lãnh đạm nói:
- Xử lý cô ta cho sạch sẽ, không được để 1 con đàn bà làm ảnh hưởng đến thằng bé.
Dứt lời ông ta cũng ngồi vào xe rồi đi thẳng.
Đêm đấy, tại biệt thự của Kane, gió lùa qua khung cửa sổ khẽ tung bay tấm rèm trắng. Ánh trăng yếu ớt len lỏi chiếu lên gương mặt nữ nhân xinh đẹp đang say sưa ngủ.
Bỗng 1 bóng đen từ ngoài ban công từng bước nhẹ nhàng đi vào, một vật kim loại chợt loé sáng.
Bóng người đấy đi đến bên cạnh chiếc giường, cánh tay từ từ giơ lên, dưới ánh trăng mờ nhạt ấy, 1 con dao sắc nhọn hướng thẳng vào người cô mà hạ xuống.
Vô thức lúc đấy cô khẽ cựa mình mở mắt chỉ kịp kinh hãi mà lăn người sang 1 bên, bàn tay đưa ra gạt bình hoa đặt ở trên tủ xuống đất kêu "XOẢNG" 1 cái.
Bóng đen kia thấy vậy liền vội vàng tiến lại chỗ cô vung con dao xuống, cô hoảng sợ đưa 2 tay lên giữ chặt cánh tay của người đấy:
- Cứu...
Lời chưa kịp ra hết liền bị bàn tay kia của người đó bịt chặt lấy miệng mà tay cầm dao của tên đó vẫn dùng lực xuống người cô mà sức cô lại không đủ chống chọi lại với tên đấy, mũi dao chỉ còn cách mặt cô 1 khoảng nhỏ thì bỗng 1 bóng đen khác lao đến vung 1 nắm đấm vào mặt tên đó, biết bị bại lộ, tên đấy liền vội vàng quay người chạy ra phía ban công rồi tẩu thoát.
Điện lúc này mới được bật sáng lên, Jasson hốt hoảng chạy tới:
- Bang chủ, người có sao không?
Kane vội vàng đi lại chỗ cô lo lắng hỏi:
- Ciara, cô không sao chứ?
Gương mặt cô lúc này đã trắng bệch, khoảnh khắc vừa rồi thật sự đã ςướק hết đi hồn phách của cô. Khoảnh khắc gần kề với bờ vực của cái ૮ɦếƭ ấy lại khiến tâm can cô trở nên đau nhói lạ thường. Bờ vai bắt đầu run lên từng đợt, 2 hốc mắt chợt đỏ hoe rồi 1 giây sau đó nước mắt thi nhau tuôn ra.
Kane thấy vậy không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy thương xót với mỗi giọt nước mắt trên người cô, bàn tay bất giác đưa lên giúp cô lau đi dòng lệ đấy, thanh âm trở nên dịu dàng:
- Thật ra cuộc sống quanh tôi luôn luôn không an toàn, để em ở bên cạnh như vậy là 1 điều nguy hiểm cho em. Nhưng tôi cũng không thể bỏ mặc em ở lại đấy trong tình cảnh trống rỗng như vậy được. Ciara, tôi sẽ dậy em cách tự bảo vệ mình.
Cô nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn lên anh, nam nhân xa lạ này tại sao đối với 1 cô gái chỉ là tình cờ gặp như cô lại là tận tâm đến như vậy, trong lòng cô bỗng chốc lại rấy lên sự day dứt khó tả.
Cô nợ anh, nợ người nam nhân này nếu 1 ngày nào đó có thể cô nhất định sẽ trả cho anh nhiều hơn như vậy nhưng có lẽ cô lại không biết cả đời này cô sẽ vĩnh viễn mắc nợ anh không bao giờ trả được bởi có những chuyện trời đã định ước sẵn, có những người nếu không gặp sẽ chỉ là 1 đường thẳng song song qua nhau nhưng đã gặp nhau giữa ngã ba cuộc đời như vậy nhất định sẽ rẽ ngoặt không thể biết trước được kết quả.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
Một buổi chiều của những ngày sau đó, tại 1 khoảng sân rộng của căn biệt thự. Nữ nhân mặc 1 bộ đồ da màu đen ôm sát cơ thể, mái tóc dài được buộc cao đuôi ngựa khoe lên gương mặt nhỏ gọn mà xinh đẹp rung động lòng người.
Bỗng 1 bóng người đàn ông lao đến phía cô vung 1 nắm đấm, cô nhanh nhẹn né sang 1 bên rồi túm chặt cánh tay đó vặn lại. Người đàn ông ấy liền xoay người vòng tay qua kẹp chặt lấy cổ cô.
Trên gương mặt nữ nhân khẽ cười mỉm 1 cái rồi vòng ngược 2 tay ra phía sau cổ người đàn ông dùng sức túm chặt lấy áo rồi cúi người vật mạnh người đó xuống đất nhưng người đàn ông ấy thao tác nhanh gọn liền bật lên không trung rồi đáp xuống đất 1 cách an toàn.
- Ciara, tốt lắm. Không nghĩ thân thủ em lại nhanh nhẹn như vậy.
Cô khẽ cười đưa cánh tay lau đi mồ hôi trên trán, hơi thở có chút mệt mỏi:
- Kane, đừng khen em nữa. Chẳng phải vẫn là không đánh trả lại được anh.
- Không sao, kỹ năng của em đã đủ sức đứng ngang với Jasson rồi.
Cô nghe vậy liền bật cười nhìn sang Jasson đang đứng ở gần đó lên giọng trêu đùa:
- Jasson, tôi cùng anh đọ sức 1 trận, nếu anh thua tôi sẽ thay anh đảm nhận vị trí đó.
Jasson nghe vậy gương mặt vẫn làm nghiêm kính cẩn cúi đầu:
- Không được, dù thế nào bảo vệ Bang chủ vẫn là trách nhiệm của tôi.
Thấy Jasson nghiêm túc như vậy cô chỉ biết cười trừ:
- Được rồi, tôi chỉ đùa anh tôi, có cần nghiêm trọng vậy không? Tôi giờ cũng mệt rồi làm gì còn sức mà đấu với anh nữa.
Nói rồi cô liền quay người trở vào nhà. Cô thời gian qua dưới sự huấn luyện khắc nghiệt của Kane đã học được cách sử dụng súng, những động tác đánh trả và phòng vệ cần thiết và đặc biệt anh dậy cô cách che dấu đi cảm xúc, cách nhìn có thể khiến đối phương phải khϊếp sợ mà không cần động tay, tất cả mọi thứ cô đều rất tập trung để học vì vậy chỉ trong thời gian ngắn cô đã có được 1 thân thủ khá tốt cùng cách phản ứng nhanh nhẹn.
Thực ra là Uyển Nhã hay là Ciara cũng đều chung 1 người nhưng người hiện tại bây giờ chắc chắn không phải là 1 Uyển Nhã nhu nhược của ngày trước.
Một người vì một mà thay đổi hay một người có thể thay đổi một người là 2 điều trái ngược. Cô rốt cuộc vì hắn mà thay đổi bản thân hay thực ra Kane là người thay đổi được cô.
Nếu là bạn, bạn sẽ chọn 1 người mà mình vì người đó thay đổi hay chọn 1 người có thể thay đổi được mình?
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
1 buổi sáng ở Trung Quốc đường phố luôn náo nhiệt bởi người người qua lại. Thời buổi bây giờ, sức mạnh của đồng tiền khiến họ chỉ biết lao đầu vào công việc, thời gian đối với họ là quý báu chỉ lỡ 1 giây họ cũng cảm thấy nuối tiếc vậy nên ai ai cũng vội vã với lo toan của bộn bề cuộc sống.
Vậy mà ngay lúc mọi người hối hả với thời gian, nam nhân đứng ở trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời lại bình thản nhìn xuống đường phố qua lớp kính cửa sổ sát đất.
Vẫn 1 thân tây trang màu đen không đổi đấy, 2 tay đút túi đứng trước tấm kính hứng trọn những tia nắng đã bắt đầu gay gắt.
Hình bóng cô độc trải dài xuống nền gạch 1 mảng đen xám, đôi mắt màu hổ phách không còn lưu giữ 1 vẻ bí ẩn nào mà thay vào đấy là cả 1 trời nhớ thương.
Mới đó mà đã 1 tháng trôi qua rồi, 1 tháng hắn tưởng chừng như đã nhớ cô đến điên dại, đến đau thấu tận tâm can vậy.
Hắn mỗi đêm đều phải mượn những ly rượu để đi vào giấc ngủ, bởi vì chỉ có rượu mới có thể khiến hắn gặp được cô.
1 tháng ròng rã đối với người đời là tất bật ngược xuôi nhưng đối với hắn dường như là quãng thời gian bất tận vậy. Mỗi ngày cứ thật chậm trôi qua là mỗi ngày nỗi nhớ liền được kéo dài ra nhưng càng nhớ hắn lại càng đau, đau đến tưởng chừng như tim hắn đã ૮ɦếƭ từ lâu rồi và giờ thứ khiến hắn có thể sống chính là nỗi nhớ cô muôn vạn nghìn lần ấy.
Hắn khẽ cười giễu mình, Vương Thiếu Hạo cao cao tại thượng, nữ nhân vô kể vậy mà bây giờ lại chẳng khác gì 1 kẻ luỵ tình đến ngờ nghệch.
Lúc này chuông điện thoại vang lên, hắn đưa tay với lấy rồi chậm rãi bắt máy:
- Vương tổng, cô ta không chịu được đã cắn lưỡi tự sát rồi.
Hắn nghe vậy gương mặt vẫn bình thản. Hắn từng nói sẽ khiến ả sống không bằng ૮ɦếƭ cho đến ngày cô về vậy mà cô còn chưa tìm thấy mà Ả lại dám trốn chạy khỏi sự trừng phạt của hắn.
- Xử lý cho sạch.
- Vương tổng, tôi còn chuyện muốn báo cáo với ngài.
- Được, đến biệt thự, ta đợi ngươi ở thư phòng.
Nói rồi hắn liền tắt máy quay trở ra xe lái thẳng về nhà.
Một người đàn ông mở cửa thư phòng hắn bước vào, trên tay cầm 1 tập tài liệu đi đến trước bàn hắn đặt xuống:
- Vương tổng, thời gian qua tôi đã cho người kiểm tra hết tất cả những người xuất cảnh trên các sân bay lớn nhỏ của cả nước và thật sự không tìm thấy tên của Thiếu phu nhân trong danh sách người xuất cảnh. Nhưng khi tôi bắt đầu tiến hành dò tìm 1 lần nữa qua hình ảnh trên hộ chiếu, có tìm thấy 1 cô gái tên là Ciara.
Nói rồi người đàn ông đó đưa tay lật lật vài trang giấy của tập tài liệu trên bàn rồi đẩy đến cho hắn.
Thiếu Hạo thấy vậy khẽ nhíu mày nhìn xuống, 1 giây sau đó đôi mắt chợt phủ 1 lớp sương mờ đau thương:
- Là cô ấy.
- Vương tổng, khi tôi nhìn thấy tấm ảnh này liền khẳng định chính là Thiếu phu nhân, chỉ là cái tên đã được đổi.
Hắn nghe vậy l*иg иgự¢ trở nên đập dữ dội, tim gan như bi ai Ϧóþ thắt lại. Cô rốt cuộc tại sao lại đổi tên, tại sao lại muốn rời xa hắn.
- Cô ấy đi chuyến nào?
- Washington, Mỹ.
- Lập tức chuẩn bị phi cơ, 1 tiếng nữa sẽ xuất phát.
- Được.
Người đàn ông ấy cúi đầu nhận lệnh rồi liền quay người trở ra.
Hắn lúc này cũng đứng dậy đi ra xe rồi lái thẳng đến 1 nơi.
Xe dừng trước 1 căn nhà nhỏ được thiết kế theo mẫu mã phương Tây.
Hắn đi đến đưa tay khẽ nhấn chuông, 1 lúc sau cánh cửa mở ra, người phụ nữ nhìn hắn có chút ngỡ ngàng rồi rất nhanh sau đó liền trở nên lạnh nhạt.
- Mẹ.
- Tôi không phải là mẹ cậu, đừng gọi như vậy.
Sau khi mọi chuyện xảy ra ngày đấy, Dương Ánh Huyên bà có đến nhà hắn mới biết chuyện hắn vì muốn tìm cô mà nhảy xuống biển mà bất tỉnh 3 ngày trời. Nhưng dù là vậy so với những gì con gái bà chịu cũng chỉ là 1 phần nhỏ của 1 phần thôi.
Hắn nhì người phụ nữ trước mặt mới có 1 thời gian không gặp mà đã tiều tuỵ nhiều như vậy, chắc có lẽ là vì đã thương xót cho cô nhiều lắm.
- Con muốn gọi người 1 câu mẹ bởi vì người chính là mẹ của cô ấy. Con biết trước giờ là con không đúng, đối xử với cô ấy tệ bạc nhưng hôm nay con đến đây để nói với người. Con đã tìm thấy Uyển Nhã, và nhất định sẽ đưa cô ấy trở về.
Dương Ánh Huyên nghe vậy liền sửng sốt:
- Cậu đã tìm được nó rồi sao? Nó ở đâu? Sống có tốt không?
- Con chỉ mới tìm ra được vị trí của cô ấy. Hôm nay đến đây để chào mẹ 1 tiếng và hy vọng người có thể cầu phúc cho con gặp được cô ấy.
Dương Ánh Huyên nghe vậy chợt sững người, đôi mắt đỏ hoe nhìn đến hắn rồi ngập ngừng nói:
- Thiếu Hạo, tôi rất vui vì con bé còn sống nhưng...thực sự...tôi không muốn cậu tìm thấy con bé 1 chút nào. Nó ở bên cậu thật sự đã quá khổ rồi.
Hắn nghe vậy trong lòng bỗng nhói lên 1 cảm giác tổn thương nhìn bà:
- Thật xin lỗi người, con nhất định sẽ tìm ra cô ấy bởi vì nếu không tìm thấy được cô ấy thì cũng sẽ không tìm thấy được Vương Thiếu Hạo này.
Nói rồi hắn liền quay người trở ra xe, bà nhìn theo bóng lưng cô độc ấy liền xuất hiện 1 chút thương cảm vô cùng.
------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------
1 chiếc xe Maybach sang trọng chạy trên con phố sầm uất, náo nhiệt của thủ đô Washington D.C.
Nam nhân ngồi phía sau xe trên tay cầm 1 tập tài liệu chậm rãi lật từng trang rồi đóng lại:
- Vẫn chưa tìm ra được địa chỉ của cô ấy sao?
Người đàn ông lái xe cho hắn nghe vậy thận trọng trả lời:
- Tôi đã cho người đi điều tra và dò hỏi bằng hình của Thiếu phu nhân nhưng họ đều lắc đầu và nói chưa gặp qua bao giờ.
- Mẹ kiếp, Washington này cũng đâu phải là 1 thành phố lớn vậy mà mấy ngày rồi cũng không tìm ra được 1 thông tin gì.
Hắn tức giận vứt tập tài liệu sang 1 bên, đôi mắt bực bội hướng ra phía cửa. Cảm giác muốn gặp cô, muốn được chạm vào cô khiến hắn thấy nóng lòng. Chưa bao giờ bản thân hắn lại bị mất kiểm soát khi làm 1 việc đến như vậy.
Con phố của 1 thủ đô tập trung toàn bộ các cơ quan chính quyền đầu não của Hoa Kỳ lúc nào cũng nhộn nhịp như vậy.
Ở đây mọi người chủ yếu là đi bộ vì vậy không khí cũng trở nên thoáng đãng mà dễ chịu.
Mùi thơm của những loài hoa xộc thẳng vào mũi khiến lòng người chợt cảm thấy khoan khoái. Hắn nhìn ra con phố hoa với đủ loại màu sắc, người người qua lại chiêm ngưỡng, bỗng chốc đôi mắt chợt rực lên 1 tia hoảng hốt khi thấy bóng người vừa lướt qua:
- DỪNG XE!
Người đàn ông nghe vậy vội vàng phanh gấp, hắn liền mở cửa bước xuống chạy lại về phía con phố hoa đấy, đôi mắt đã trở nên đỏ ngàu ráo dác nhìn xung quanh.
Chỉ là 1 cái lướt qua thôi, dáng người mỏng manh ấy thật sự không thể nhầm lẫn được.
Hắn điên cuồng chạy khắp cả con phố, tim mỗi lúc 1 đập mạnh dữ dội, đôi chân giường như đã rã rời vậy mà cố tìm kiếm lại hình ảnh đó mà vô nghĩa.
Hắn dừng chân trước 1 cửa hàng hoa rồi thở dốc, không thể nhầm được, hắn chắc chắn đã nhìn thấy cô, vậy mà chỉ lỡ 1 giây thôi đã không còn kịp giữ nữa rồi.
Tim gan quặn thắt lại như bị ai Ϧóþ mạnh đến nghẹt thở, l*иg иgự¢ trở nên đau nhức, từng bước chậm rãi quay trở lại.
Bỗng 1 mùi hương thoảng qua bên mũi khiến tim hắn chợt thổn thức, khẽ quay người lại nhìn sang phía bên 1 giây ngỡ ngàng.
Nữ nhân có mái tóc dài tung xoã dưới nền trời xanh biếc trông kiều diễm vô cùng. Hàng mi cong vυ"t cùng đôi mắt to tròn trong veo sáng rực giữa vườn hoa sặc sỡ. Sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi cánh đào đỏ mọng khẽ nở 1 nụ cười vui đùa rạng rỡ. Cô mặc 1 chiếc váy tiểu thư màu tím nhã nhặn trên đấy là đoá hoa bách hợp trắng tinh khôi nở rộ.
Hắn nhìn đến độ ngây người, con tim bỗng trở nên thổn thức mà lại nhói lên từng hồi đau đớn, thắt chặt cả tâm gan hắn, cổ họng như bị yêu thương đè nén mà nghẹn ngào gọi tên:
- Uyển Nhã!
Cô nhìn người nam nhân trước mặt với 1 chút sửng sốt, cô không phủ nhận hắn thật sự rất đẹp, đẹp đến mức không dám chạm vào, lại cảm nhận được tim bỗng chốc trở nên quặn thắt lại như đang bị ai Ϧóþ nát vậy, đau đớn, đau đến không thở nổi, cảm xúc này cô không thể hiểu được, bàn tay đưa lên ôm lấy иgự¢ mình rồi hướng đến hắn, vô ưu mà nói:
- Anh là ai?
Một câu nói thoảng qua trong gió lại làm hắn ૮ɦếƭ lặng. Nét mặt bình thản ấy, câu nói lạnh nhạt ấy như ngàn vết dao đâm thẳng vào tim hắn từ từ rỉ máu. Tổn thương này còn đau hơn gấp bội hơn so với ngày đó ở dưới làn nước lạnh buốt bất lực, tuyệt vọng đến mức buông thả cả bản thân để mặc sóng biển vỗ vào người rồi cuốn trôi đi.
Hắn từng bước chậm rãi tiến lại chỗ cô, cổ họng như nghẹn đắng lại:
- Uyển Nhã, trở về thôi. Em đừng như vậy nữa, tôi thật sự rất đau lòng.
Cô nghe vậy không hiểu sao đôi mắt lại chợt đỏ hoe, cảm giác tim vì hắn mà đập mạnh dữ dội, bàn tay siết chặt lại, hướng đến hắn gượng cười 1 cái:
- Thật xin lỗi, anh nhầm người rồi.
Nói rồi cô khẽ cúi đầu chào 1 cái rồi quay người đi, hắn thấy vậy liền vội vàng đi tới túm lấy cánh tay cô giữ lại, thanh âm trở nên gắt gao hơn:
- Uyển Nhã, tôi xin em đừng như vậy nữa. Làm ơn, em có biết những ngày qua tôi đã phải sống như thế nào không? Tôi nhớ em, tôi rất nhớ em. Tôi hận bản thân mình sao không chịu nói ra để khi em rời đi tôi mới thấy ân hận như vậy. Giang Uyển Nhã, tôi yêu em, hãy cũng tôi trở về, có được không?
Cô nghe vậy chợt sững người, 2 hàng nước mắt không hiểu vì sao lại rơi ra, tại sao cô đối với hắn, đối với những lời nói này lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy?
Bỗng 1 thanh âm vang lên ở phía sau cô:
- Ciara, em quen anh ta sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc