Tình Sao Nghiệt Ngã - Chương 14

Tác giả: Nguyễn Nhật Thương

Từ đường sau nhìn đến cô, Thiên Ân vốn đã có chút xao động không ngờ khi cô quay người lại thật sự làm anh thơ thẩn đến mất hồn.
Nữ nhân trước mặt anh bây giờ là quá đỗi xinh đẹp, y phục dạ hội này càng làm cô tăng thêm phần quyến rũ, Thiên Ân thật sự cảm thấy say mê với nhan của cô mà bật thốt lên:
- Uyển Nhã, đến bây giờ tôi mới hiểu thế nào là "tiên tư ngọc sắc". Em thật sự rất đẹp.
Uyển Nhã nghe vậy có chút ngượng ngùng khẽ mỉm cười e thẹn:
- Cảm ơn!
Cùng lúc đấy, cả khuôn viên ngập tràn trong giai điệu ballad nhẹ nhàng từ từ vang lên. Mọi người dường như cũng hoà mình vào điệu nhạc, yên bình mà thưởng thức, đâu đó đã thấy những điệu khiêu vũ nhẹ nhành uyển chuyển.
Thiên Ân lúc này tiến sát lại gần cô, bàn tay đưa ra trước mặt, nở 1 nụ cười mê hoặc:
- Giang tiểu thư, không biết tôi có vinh dự được mời tiểu thư 1 điệu nhảy?
Uyển Nhã nghe vậy có chút lúng túng, 2 tay mân mê chiếc ly, e ngại nói:
- Tôi không biết nhảy.
- Không sao, em chỉ cần đưa tay cho tôi, tôi nhất định sẽ để em trở thành 1 vũ công xinh đẹp.
Uyển Nhã ngỡ ngàng nhìn anh có chút cảm động, nam nhân này mỗi lần nói chuyện cùng cô đều dùng những lời hoa mỹ như vậy, thật khiến cô cảm thấy bối rối không biết phải đáp lại như thế nào. Khẽ đưa cái nhìn đến vị trí của hắn, cô bỗng chốc trong lòng cảm thấy tổn thương. Hắn lại thản nhiên ở đấy cầm tay, ôm eo nữ nhân khác mà đung đưa theo điệu nhạc, nếu đã là vậy hắn muốn cô đi cùng để làm gì đây? Cô lại chuyển hướng đến Thiên Ân, cười nhạt 1 cái rồi lắc đầu:
- Thật xin lỗi, tôi không biết nhảy sẽ làm vướng chân anh, vinh hạnh đấy hãy để cho tiểu thư khác.
Thiên Ân nghe vậy trong lòng có chút hụt hẫng, đành chỉ biết cười trừ rồi thu tay về:
- Uyển Nhã, em là lo nghĩ Thiếu Hạo sẽ hiểu lầm sao?
Cô nhìn anh bằng đôi mắt kiên định, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại kiên quyết vô cùng:
- Giữa tôi và anh vốn đâu có gì để hiểu lầm. Tôi là khoác tay Thiếu Hạo bước vào đây, có thể mọi người sẽ chẳng biết tôi là ai nhưng bản thân tôi muốn giữ thể diện cho anh ấy vì vậy ngoài Thiếu Hạo ra tôi sẽ không đưa tay với nam nhân nào khác. Thất lễ rồi!
Dứt lời cô khẽ cúi đầu 1 cái, trong lòng khẽ cười giễu bản thân mình. Hắn đưa cô đến đây rồi bỏ cô 1 mình để vui vẻ với nữ nhân khác, còn cô lại ở đây mà lo giữ thể diện cho hắn, có phải là quá ngu xuẩn hay không?
Thiên Ân nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn cô, cô thật sự quá đơn thuần so với suy nghĩ của anh, điều này thật sự khiến anh cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều bởi vì tiếp cận cô, anh là có mục đích. Khi nhận được giấy mời đến buổi tiệc vốn anh không có ý định đi, nhưng khi người mà anh cử theo dõi cô báo tin về cô và hắn sẽ đến buổi tiệc vì vậy anh mới thay đổi ý định. Thì ra anh sớm đã bố trí người bên cạnh cô rồi, bảo sao lại tình cờ gặp nhau nhiều đến như vậy.
Bỗng tiếng vỗ tay vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của 2 người, 1 nam nhân khác tiến lại chỗ cô tươi cười:
- Uyển Nhã, câu nói của em thật sự khiến anh tâm phục đó.
Uyển Nhã nghe vậy khẽ cười nhạt cúi đầu chào. Người nam nhân ấy lúc này mới quay sang anh, khẽ nhếch mép 1 cái:
- Thiên Ân, đã lâu rồi không gặp, không nghĩ cậu cũng sẽ xuất hiện ở đây, là tình cờ sao?
Anh nghe vậy 2 tay lại đút túi, hướng đôi mắt sắc lạnh lại mang đầy ý giễu cợt đến người trước mặt:
- Đường Minh Nhật, đã lâu không gặp, cậu vẫn còn bám theo đuôi Thiếu Hạo sao?
Minh Nhật gương mặt bỗng chuyển sắc, đi tới túm lấy cổ áo Thiên Ân, gằn lên từng chữ:
- Mẹ kiếp, Thiên Ân mày ăn nói cho cẩn thận.
Thiên Ân vẻ mặt vẫn bình thản, 2 tay đút túi thong dong, bờ môi khẽ nhếch lên ý cười:
- Không ngờ Đường thiếu gia lại là 1 người thô lỗ như vậy.
2 con người, 2 ánh mắt cứ song song nhìn thẳng vào nhau không nhường nhịn.
Uyển Nhã thấy không khí có vẻ căng thẳng liền lên tiếng can ngăn:
- Đây là tiệc của người ta, 2 anh có thôi đi không? Quan khách người ta đang nhìn kìa.
Minh Nhật lúc này mới nới lỏng tay hắt mạnh Thiên Ân ra rồi quay sang cô:
- Uyển Nhã, em tốt nhất không nên dây dưa với cậu ta, anh sẽ đưa em lại chỗ Thiếu Hạo.
Dứt lời, Minh Nhật thẳng tay kéo cô đi, Thiên Ân đứng đấy chỉnh lại chiếc áo đã nhăn nhúm, đôi mắt vẫn hướng về 2 bóng người vừa rời đi loé lên tia giận dữ:
- Đường Minh Nhật, mày và Vương Thiếu Hạo hãy đợi mà xem, tao nhất định sẽ để chúng mày trải qua cảm giác mất đi người quan trọng nhất.
---------/-/-/-/-/--------
Minh Nhật kéo cô đến 1 chiếc bàn tiệc sang trọng cạnh hồ bơi:
- Thiếu Hạo, sao cậu...
Minh Nhật bỏ dở câu nói khi thấy bên cạnh hắn là 1 nữ nhân xinh đẹp, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nở 1 nụ cười toả nắng đưa tay ra:
- Mạnh tiểu thư, cô càng ngày càng xinh đẹp rồi.
Cô gái bên cạnh hắn có vẻ đẹp của 1 người phụ nữ sắc sảo, có lẽ do sống ở phương Tây nên các ăn mặc của cô gái ấy khá là sεメy, chiếc váy body được thiết kế cúp иgự¢ khoét hình chữ v táo bạo, vì không mặc nội y nên có thể thấy hết được 2 bầu иgự¢ căng tròn trắng nõn, thân váy bó sát ôm thấy cơ thể tạo thành 1 đường cong tuyệt mỹ. Có thể khẳng định rằng, không 1 nam nhân nào không xao động trước cô gái ấy.
Đưa tay ra bắt tay Minh Nhật, nở 1 nụ cười mê hoặc:
- Minh Nhật, anh vẫn khéo ăn nói như vậy.
Bất chợt cô gái ấy lại chuyển tầm nhìn sang cô, ngỡ ngàng 1 chút rồi cũng khẽ mỉm cười:
- Minh Nhật, bạn gái anh đây sao? Thật là xinh đẹp đấy.
Minh Nhật nghe vậy liền vội lên tiếng:
- Đây là....
- Xin chào, tôi là Mạnh Tường Hân, bạn gái của Thiếu Hạo, rất vui được làm quen.
Tường Hân lên tiếng cắt ngang câu nói của Minh Nhật, đưa tay ra trước mặt cô tươi cười.
Uyển Nhã nghe vậy có chút ngỡ ngàng, trong lòng bỗng nhói lên 1 tia nhức nhối nhìn sang hắn vẫn im lặng đứng đấy quan sát. Cô khẽ cười giễu bản thân mình, hắn nghe vậy còn chẳng buồn lên tiếng thì cô có giải thích cũng đâu có nghĩa lý gì.
Uyển Nhã gượng gạo lấy 1 nụ cười, bắt lấy tay Tường Hân:
- Tôi là Giang Uyển Nhã.
Tường Hân lúc này mới buông tay cô ra quay sang hắn nũng nịu:
- Thiếu Hạo, bạn gái của Minh Nhật thật xinh đẹp phải không?
Hắn nghe vậy đôi mắt khoét sâu lên gương mặt cô, hắn vốn là chờ đợi cô sẽ lên tiếng giải thích chuyện đó, nhưng ngược lại sự mong đợi của hắn cô không trả lời gần như đồng nghĩa với việc thừa nhận cô là bạn gái Minh Nhật thật sự khiến hắn tức giận? Hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét vẻ mặt cô, ghét cái sự cam chịu, ghét cái ánh nhìn bi ai nhưng lại cố ra vẻ không sao của cô, đôi mắt vẫn không chuyển tầm nhìn, lãnh đạm nói:
- Tường Hân, em cũng đâu thua kém.
Tường Hân nghe vậy liền nở 1 nụ cười rạng rỡ ôm lấy cánh tay hắn.
- Thiếu Hạo, cảm ơn anh.
Uyển Nhã thấy 2 người họ thân mật trước mặt, trong lòng len lói tia đau xót, bàn tay cầm chiếc ly siết chặt đưa lên miệng uống 1 hơi hết sạch. Uyển Nhã khẽ nhăn mặt lại, tay đưa lên bịt miệng, lúc nãy cô không để ý liền đã lấy phải 1 ly rượu và kết quả bây giờ đầu óc đã có chút quay vòng rồi, lại nhìn 2 thân ảnh trước mặt đang quấn dính lấy nhau, khiến cô thật sự chán ghét muốn rời khỏi chỗ này:
- Xin lỗi, tôi đi vệ sinh 1 chút.
Dứt lời, cô liền quay người bước đi, hắn đứng đấy theo dõi bóng lưng cô, Đôi mắt màu hổ phách bỗng loé lên tia dò xét.
--------/-/-/-/-/-------
Đúng là nhà của người có địa vị có khác, đến nhà vệ sinh cũng thiết kế cầu kỳ và hiện đại quá thể. Uyển Nhã nhìn mà không khỏi thán phục.
Cô nhắm nhìn mình trước tấm gương rộng lớn, 2 má đã ửng hồng lên vì ly rượu lúc nãy. Uyển Nhã đưa tay lên khẽ ôm lấy gương mặt mình cười nhạt 1 cái. 1 cô gái bình thương như cô làm sao có thể so sánh với vị tiểu danh giá đấy được, người ta có địa vị, người ta có nhan sắc còn cô giờ đã trở thành 1 bà mẹ thiếu nhan sắc rồi.
Uyển Nhã đưa tay ra vặn vòi nước, bỗng cách cửa lại bật mở, cô theo phản xạ quay người lại, có chút ngỡ ngàng gọi tên:
- Tường Hân!
Tường Hân khẽ đóng cửa lại từ từ đi đến bên cạnh cô, với tay vặn 1 vòi nước, buột miệng nói:
- Cô là vợ Thiếu Hạo sao?
Uyển Nhã nghe vậy bỗng giật mình nhìn sang ả, lúng túng nói:
- Tường Hân...chuyện đó...
- Không sao, đối phó với cô cũng không cần tốn nhiều sức.
Ả ta với vẻ mặt bình thản mà nhả ra từng chữ, tầm mắt vẫn chẳng nhìn sang cô, khoá nước lại rồi lấy 1 tờ giấy lau khô tay.
Uyển Nhã nghe vậy bỗng chốc ngây người, ả ta nói như vậy là có ý gì?
- Tường Hân, tôi không hiểu là cô đang nói gì?
Ả ta lúc này vứt tờ giấy vào thùng rác rồi chuyển ánh nhìn sang cô, giễu cợt:
- Nghe nói cô là lừa gạt Thiếu Hạo lên giường rồi cả gan có con với anh ấy, vậy nên Thiếu Hạo mới bất đắc dĩ phải cưới cô?
- Thiếu Hạo...nói với cô sao?
- Phải? Vì vậy tôi nghĩ cô nên đừng mơ mộng quá, sớm tìm ngày mà rời bỏ Thiếu Hạo đi bởi vì người xứng đáng ở bên cạnh anh ấy chỉ có tôi thôi.
Uyển Nhã nghe vậy tim nhói lên 1 hồi, sống mũi trở nên cay xè, nhưng vẫn gượng gạo nói:
- Tường Hân, tôi nghĩ cô mới là người đừng nên mơ mộng quá. Bởi vì hiện tại tôi chính là vợ danh chính ngôn thuận của Thiếu Hạo.
Tường Hân nghe vậy liền tức giận nghiến răng:
- Giang Uyển Nhã, mày...mày....
Bỗng nhiên trong đầu ả ta loé lên 1 âm mưu đen tối, ả khẽ cười hắt 1 cái rồi tiếp lời:
- Để xem, rốt cuộc mày có thể ngạo mạn được bao lâu?
Dứt lời ả liền quay lưng trở ra, chợt đôi chân chợt khựng lại, ả lấy trong túi ra 1 lọ nước hoa quay lại về phía cô đi tới,xịt lên khắp người cô rồi nói:
- Ây da, tại sao ở trong này lại có mùi nặng như vậy?
Nói xong ả liền quay người lại mở cửa rồi đi ra ngoài.
Uyển Nhã đứng đấy khẽ nhăn mặt, đưa tay lên xua đi 1 hương ngào ngạt đấy, bống chốc liền cảm thấy đầu óc quay cuồng cô khẽ vịn tay vào bồn rửa mặt, tay kia đưa lên xoa xoa thái dương.
-------/-/-/-/-/-------
Lúc này Tưởng Hân trở ra ngoài, ngó ngược ngó xuôi rồi đi đến chỗ 1 nam nhân:
- Thiên Ân!
Anh nghe tiếng gọi khẽ quay người lại, nhìn ả mỉm cười:
- Tưởng Hân, mừng em về nước.
Ả ta nghe vậy liền phớt lờ đi đến bên cạnh anh túm lấy cánh tay hốt hoảng nói:
- Thiên Ân, sao anh lại bỏ bê bạn gái mà đứng đây nói chuyện?
Anh nghe vậy khẽ nhíu mày khó hiểu, hỏi lại:
- Bạn gái?
- Cô gái lúc nãy đứng nói chuyện với anh không phải là bạn gái sao? Em thấy cô ấy ở trong nhà vệ sinh đã say lắm, em lại gần có ý muốn đưa cô ấy đi nghỉ ngơi nhưng cô ấy cứ vùng vằng không chịu nên mới ra đây tìm anh vậy.
Thiên Ân nghe vậy liền vội vàng nói 1 câu rồi chạy đi:
- Tường Hân, cảm ơn em!
Ả ta đứng đấy nhìn theo bóng Thiên Ân, bờ môi khẽ nhếch lên 1 đường nham hiểm.
Thiên Ân lúc này hốt hoảng chạy vào bên trong, nhìn thấy đèn nhà vệ sinh còn sáng mà cửa phòng lại bật mở như vậy anh có chút lo lắng đi vào:
- Uyển Nhã!
Vừa bước chân vào, anh liền nhìn thấy cô đang ngồi xụ xuống đất liền vội vàng đi tới ngồi xuống đỡ lấy cô:
- Uyển Nhã, em sao vậy?
Lời vừa dứt, Thiên Ân liền cảm nhận đầu óc đã bắt đầu quay cuồng, ánh nhìn đã không còn rõ ràng, bàn tay đưa lên khẽ đập nhẹ vào đầu mình, nhíu mày hít hà:
- Mẹ kiếp, là hương kí©ɧ ɖụ©.
Thiên Ân giữ lấy chút tỉnh táo đưa tay ra dìu cô đứng lên, Uyển Nhã lúc này cảm nhận được hơi của đàn ông liền rúc vào lòng anh. Cả cơ thể cô giờ trở nên nóng rực, bàn tay nhỏ bé không tự chủ đưa lên như muốn xé bỏ lớp y phục của mình.
Thiên Ân thấy vậy gắng gượng giữ lấy lý trí của mình mà nắm chặt tay cô lại, cả người anh lúc này lửa du͙© vọиɠ cũng đang trỗi dậy, nếu cô mà như thế anh không dám chắc sẽ làm ra chuyện gì?
- Uyển Nhã, không được, em tỉnh lại đi.
Vừa nói anh vừa đưa tay ra vặn vòi nước hắt thẳng vào mặt cô hi vọng hơi lạnh sẽ giúp cô tỉnh táo lại.
Có lẽ có 1 chút tác dụng, Uyển Nhã vì thế mà đã trở nên im lặng 1 chút, Thiên Ân thấy vậy liền dồn hết sức lực mà cúi xuống bế bổng cô lên đi ra ngoài:
-------/-/-/-/-/-------
- Thiếu Hạo, làm phiền anh lại đưa em đến nhà vệ sinh như vậy.
- Tường Hân, em không khoẻ vì vậy tôi đưa em đi cò gì mà làm phiền.
- Thiếu Hạo, cảm ơn anh.
Cả 2 đang từng bước hướng thẳng đến nhà vệ sinh, bỗng đôi chân hắn chợt khựng lại nhìn thân ảnh trước mặt khẽ nhíu mày, đôi mắt bắt đầu rực lên những tia đỏ.
Thiên Ân lúc này đầu óc đã mơ màng nhưng vẫn nhận biết được kẻ trước mặt là ai, trong lòng khẽ chửi thề: mẹ kiếp, là trùng hợp thật sao?.
Bỗng chốc nữ nhân trong lòng anh khẽ cựa quậy, Uyển Nhã cảm thấy cơ thể khó chịu và mỗi lúc 1 nóng, trong người cô lúc này nổi lên ham muốn không ngừng, bất chợt đưa tay vòng qua cổ Thiên Ân, rồi đưa mặt lên đặt vào môi anh 1 nụ hôn mãnh liệt.
3 con mắt phút chốc rực lên, ngỡ ngàng có, tức giận có, vừa lòng có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc