Tình Sao Nghiệt Ngã - Chương 01

Tác giả: Nguyễn Nhật Thương

Dưới hầm bar ẢO CƯ, những ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy đến chói mắt, bản nhạc Dj lên cao tới inh tai, khói shisha bay lên tạo 1 khung cảnh mờ ảo. Tiếng hò hét cùng những bóng người uốn lượn theo điệu nhạc cũng biết được ở đây náo nhiệt tới mức nào.
Uyển Nhã có chút chần chừ níu tay cô bạn mình lại:
- Y Lam, hay mình quay về đi. Mình cảm thấy nơi này không được tiện cho lắm.
- Uyển Nhã, sao cậu lạc hậu vậy? Cậu nhìn đám người kia xem, có khi còn ít tuổi hơn cả bọn mình nữa. Chúng ta mới được tốt nghiệp cũng nên đi giải stress 1 chút.
Uyển Nhã thẹn thùng đưa bàn tay lên che lại иgự¢ mình, ấp úng nói:
- Nhưng y phục này cậu đưa cho mình, có phải quá hở hang không?
- Trời ạ, Uyển Nhã, cậu thấy ở đây có ai mặc tốn vải như bọn mình không? Được rồi, đi nào.
Dứt lời, Y Lam mạnh tay kéo cô vào bên trong.
Giữa đám người cuồng nhiệt ấy, 2 cô gái từng bước uyển chuyển đi vào.
Y Lam chọn cho mình 1 chiếc áo 2 giây màu đỏ cổ trễ lấp ló thấy được bầu иgự¢ căng tròn cùng làn da trắng sáng. Tóc buộc cao đuôi ngựa, kết hợp với chiếc quần bò rách phá cách, giúp cô trở nên cá tính mà vẫn không kém phần quyến rũ.
Uyển Nhã thì bị Y Lam ép mặc 1 chiếc váy body cup иgự¢ màu đen, để lộ ra bầu иgự¢ đẫy đà đẹp mắt. 2 bên eo được khoét hình dọt lệ, tà váy thiết kế vạt xéo 1 bên giúp cô khoe trọn đôi chân thon dài, mịn màng. Đôi mắt to tròn cùng hàng lông mi cong vυ"t, sống mũi cao dọc dừa, đôi môi cánh đào đỏ mọng, ngũ quan hài hoà tạo nên 1 gương mặt xinh đẹp mỹ miều.
2 mỹ nhân cứ vậy mà toả sáng xen vào dòng người náo nhiệt ấy, thi thoảng lại có vài tiếng trêu ghẹo của những thanh niên đểu cáng.
Bọn họ đi tới 1 chiếc bàn bên khu vực VIP rồi ngồi xuống. Lúc này 1 nam bồi bàn đi tới:
- Xin hỏi, 2 vị tiểu thư dùng gì?
Uyển Nhã e ngại nhìn nam nhân trước mặt nói:
- Cho tôi 1 sinh tố...
Lời cô chưa kịp nói hết liền bị Y Lam cắt ngang:
- 1 chai Chivas 38.
Nam bồi bang gật đầu rồi rời đi, Uyển Nhã nghe vậy liên giật mình, mở to mắt:
- Y Lam, uống r/ư/ợ/u sao?
- Uyển Nhã à, có ai đến đây lại gọi sinh tố. Tới nơi này chỉ thích hợp uống r/ư/ợ/u và ngồi hưởng nhạc, tin mình đi, sẽ rất vui.
- Nhưng...mình đâu biết uống r/ư/ợ/u?
- Không biết uống rồi sẽ biết.
Cùng lúc đấy, nam bồi bang đem chai r/ư/ợ/u ra, lịch sự rót ra 2 ly rồi thả cục đá vào đẩy đến 2 cô. Y Lam cầm lên đưa cho Uyển Nhã, cô cầm lấy nhưng cũng chần chừ không dám uống. Y Lam thấy vậy liền cầm ly của mình lên đưa ra cụng nhẹ vào ly của cô rồi nói:
- Uyển Nhã, không sao đâu. Hôm nay nghe mình, thoải mái 1 chút đi. Tuổi trẻ mà không biết đến những cái này thì thật là lãng phí đấy.
Dứt lời Y Lam liền đưa ly lên miệng nhấp 1 ngụm. Cô nhìn Y Lam rồi nhìn xuống ly r/ư/ợ/u của mình, đằng nào cũng vào đây rồi thôi thì thử 1 lần cho biết. Nghĩ vậy, Uyển Nhã liền đưa ly lên, nhắm chặt mắt uống 1 hơi hết cạn. Vị cay đến xé họng khiến mặt cô nhăn lại, vội vàng đặt chiếc ly xuống với lấy chai nước lọc gần đó mở ra uống 1 hơi. Y Lam thấy vậy liền phì cười:
- Uyển Nhã, r/ư/ợ/u này chỉ nhấp 1 chút 1 thôi, cậu uống cả như vậy làm sao được.
Vừa nói Y Lam vừa cầm chai r/ư/ợ/u rót thêm vào ly cô, Uyển Nhã thấy vậy vội lắc đầu:
- Y Lam, thật sự rất khó uống.
- Không sao, cứ uống chút một như mình là được.
Cuối cùng cô cũng bị Y Lam ép cho uống hết 3 ly r/ư/ợ/u. Đầu óc cô lúc này đã trở nên quay cuồng, đôi mắt mơ hồ nhìn đã không rõ ràng. Y Lam lúc này đến kéo tay cô:
- Uyển Nhã, lên nhảy 1 chút.
Cô lắc đầu cười nhẹ rồi rụt tay lại:
- Mình cảm thấy hơi chóng mặt.
Thấy cô có vẻ mệt, Y Lam cũng không ép buộc nữa:
- Được rồi, vậy cậu ngồi đây nghỉ ngơi đi, mình ra kia 1 chút.
Dứt lời, Y Lam liền quay lưng đi ra giữa sảnh chính, chen vào dòng người mà uốn lượn theo điệu nhạc.
Uyển Nhã ngồi đấy 1 lúc, có lẽ do r/ư/ợ/u cộng thêm tiếng nhạc inh ỏi khiến đầu óc cô trở nên đau nhức. Uyển Nhã lảo đảo đứng dậy, dùng chút tỉnh táo mà gắng gượng bước ra ngoài.
Ai ngờ, vừa tới cửa cô liền va phải 1 người, Uyển Nhã vội vàng cúi đầu, gấp gáp nói:
- Thật xin lỗi!
Nam nhân ấy nghe vậy lại chỉ nhếch mép cười đểu 1 cái:
- Cô không còn cách nào khác mới mẻ sao?
Uyển Nhã nghe vậy có chút khó hiểu nhìn lên hắn. Nam nhân trước mặt cô có ngũ quan tinh xảo, hàng lông mày đen rậm, đôi đồng tử màu hổ phách với đuôi mắt dài ma mị, sống mũi cao, bờ môi gợi cảm, tất cả những nét đẹp ấy tạo nên 1 nam thần hoàn hảo chỉ là, người hắn lại toát ra sự lạnh lùng đến rùng mình khiến cô cảm thấy run sợ:
- Anh nói sao?
Khi cô ngẩng mặt lên nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo ấy lại khiến hắn cảm thấy khá ngỡ ngàng, cô thật sự rất xinh đẹp. Lại nhìn xuống bầu иgự¢ đang phập phồng vì hơi thở, hắn chỉ khẽ nhếch mép 1 cái:
- Không phải sao? Va phải và xin lỗi không phải là chiêu trò muốn tiếp cận tôi của hạng phụ nữ như cô sao?
Cô thật không hiểu rốt cuộc hắn nghĩ gì, chỉ là đầu óc cô lúc này thật sự đau như 乃úa bổ, không muốn giải thích 1 chút nào:
- Nếu vì vậy mà làm anh hiểu lầm tôi muốn tiếp cận anh, vậy thật xin lỗi. Tôi đi trước.
Dứt lời, cô liền bước sang 1 bên rồi lướt qua hắn. Cảm nhận được mùi hương từ cô toả ra khi đi qua khiến hắn thấy dễ chịu, bất giác đưa tay ra túm lấy eo cô đẩy sát vào tường:
- Lại muốn chiêu trò lạt mềm buộc chặt sao?
Uyển Nhã chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị hắn cúi xuống gắt gao mà hôn lấy bờ môi của cô. Đầu lưỡi hắn điên cuồng tách đôi cánh đào ra luồn vào bên trong khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi của cô mà nếm dư vị ngọt. Uyển Nhã có chút bất ngờ trợn to mắt vùng vằng đẩy hắn ra nhưng liền bị hắn cố định 2 tay ở trên đầu. Miệng cô có chút dư vị khiến hắn không thể nào rời ra được. Nụ hôn từ mạnh bạo rồi dần dần chuyển sang chậm rãi mà dịu dàng. Mãi cho tới khi cảm thấy cô đã không thể thở được nữa mới luyến tiếc rời đi.
Nhìn cô đôi mắt mơ màng, bờ môi tấy đỏ vì nụ hôn vừa rồi, cộng thêm bầu иgự¢ phập phồng theo hơi thở khiến du͙© vọиɠ hắn trỗi dậy mãnh liệt.
Mạnh tay kéo cô đi ra khỏi hầm bar, rồi đẩy cô vào 1 căn phòng xa hoa rộng lớn. Uyển Nhã lúc này r/ư/ợ/u đã ngấm khiến đầu óc trở nên quay cuồng, cô không thể còn ý thức được nữa.
Hắn lúc này khoá cửa phòng lại, đẩy cô lên chiếc giường êm ái, mạnh bạo mà xé toạc chiếc váy vứt xuống đất. Thân thể mỹ miều hiện ra trước mắt, 2 quả đào căng tròn đỏ hồng lên vì r/ư/ợ/u, làn da trắng mịn bờ eo thon cùng cặp đôi chân dài đang e thẹn mà khép nép xấu hổ. Hắn lại điên cuồng cúi xuống quấn lấy đôi môi cô, bàn tay không yên phận мơи тяớи trên cơ thể từ từ tháo bỏ từng chiếc nội y trên người cô xuống.
Uyển Nhã đầu óc mơ màng, hơi lạnh lùa vào khiến cô rùng mình khẽ vặn vẹo. Hắn lúc này mới rời khỏi môi cô hôn xuống cổ, đến xương quai xanh rồi tới bầu иgự¢ cô mà cắи ʍút̼, bàn tay hắn lần mò xuống dưới chạm vào nơi hoa viên tuyệt mỹ mà trêu ghẹo. Bị bất chợt chạm đến chỗ nhạy cảm, Uyển Nhã khẽ rên lên 1 tiếng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn trỗi dậy.
Trút bỏ hết lớp quần áo trên người, bàn tay hắn nhẹ nhàng tách chân cô ra, đem vật nóng hổi ấy từ từ đi vào.
Nơi mật tư bị bất chợt xâm nhập, Uyển Nhã khẽ nhăn mặt, bàn tay bấu chặt vào eo hắn:
- Đau!
Cảm nhận được sự chặt khít của nơi ấy, hắn biết đây là lần đầu của cô không hiểu sao động tác lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
Uyển Nhã lúc đầu còn cảm thấy khó chịu, nhưng về sau lại cảm thấy hưng phấn, 2 chân siết chặt eo hắn hơn. Động tác ấy lại khích thích hắn mạnh bạo mà ra vào:
- Uhm...Ahh....!
Những âm thanh ái muội của cô cứ khiến hắn đắm chìm hết lần này đến lần khác. Mãi tới khi hắn bắt đầu thở gấp, gầm lên 1 tiếng, phóng rút vào cơ thể cô 1 chất lỏng nóng hổi mới biết hắn đã lên đến đỉnh điểm. Mệt mỏi gục lên người cô, mùi hương thơm mát xông thẳng vào mũi khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Cả 2 cùng chìm vào giấc ngủ.
-------/-/-/-/-/-------
Giới thiệu nhân vật 1 chút ạ.
Hắn - Vương Thiếu Hạo, 27 tuổi đã là Tổng giám đốc của Tập đoàn Vương Thị lớn mạnh toàn quốc. Gương mặt tuấn mỹ, hình thể chuẩn mẫu, cả người toát lên khí chất của bậc vương giả, lạnh lùng, ngạo mạn, dáng vẻ cao cao tại thượng ấy đã khiến cho bao trái tim cô gái mê mệt. Hắn đối với chuyện gϊếŧ người chỉ xem như là 1 trò chơi mạo hiểm, vì vậy người trên thương trường hay trong xã hội thấy hắn đều phải nể mặt.
Cô - Giang Uyển Nhã, 20 tuổi mới tốt nghiệp Đại học. Cha mất sớm, chỉ còn 2 mẹ con nương tựa nhau, mẹ cô cũng kinh doanh nhỏ vì vậy gia đình có thể xem là khá giả. Với gương mặt xinh xắn, làn da trắng sáng, 3 vòng chuẩn mẫu, cộng thêm tính cách dịu dàng, lương thiện và thành tính học tập xuất sắc nên được học sinh trong trường xem là "hoa khôi của khối A". Cũng có rất nhiều nam sinh đã tỏ tình như cô đều từ chối vì luôn ghi nhớ trong đầu câu nói của mẹ: "Còn nhỏ, lo học không được yêu!"
Diệp Y Lam - là tiểu thư, là con gái cưng của Tập đoàn Diệp Thị. Tuy không lớn mạnh như Vương Thị nhưng cũng được xem là gia đình danh giá. Cảm thấy cô xinh đẹp nhưng không kiêu căng, học giỏi nhưng lại không ngạo mạn, hơn nữa tính tình lại hiền lành, nhút nhát vì vậy Y Lam mới kết thân với cô. Trái ngược lại với cô thì Y Lam là 1 cô gái có tính cách sốc nổi, năng động, hơn nữa có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường sống nên có 1 chút tiểu thư và đanh đá. Về nhan sắc cũng chẳng thua kém gì cô, cũng được nhiều chàng trai để mắt nhưng chẳng ai dám trèo cao.
---------/-/-/-/-/--------
Khi mặt trời đã lên cao, tia nắng chiếu thẳng vào khung cửa sổ, nữ nhân nằm trên giường với gương mặt khả ái, mái tóc dài tung xoã trên gối, hàng lông mi cong vυ"t nhắm lại, đôi môi đỏ mọng khẽ tách ra với hơi thở đều đặn. Thân thể mỹ miều chỗ che chỗ đậy bởi tấm chăn mỏng làm lộ làn da trắng mịn với đường cong tuyệt mỹ đến mê hồn. Khẽ cựa mình, bàn tay nhỏ nhắn bất giác đưa lên đầu xoa xoa thái dương rồi từ từ mở mắt. Đầu óc cô lúc này cảm thấy đau như 乃úa bổ, bàn tay xoa thái dương càng mạnh hơn, bỗng chốc chợt khựng lại nhìn xuống thân mình không 1 mảnh vải che thân, cô hốt hoảng ngồi bật dậy. Căn phòng rộng lớn, xa hoa này, cô rốt cuộc là tại sao lại ở đây? Cố nhắm mắt hồi tưởng lại tất cả chỉ ௱ôЛƓ lung mà nhớ được 1 bóng người nam nhân đã áp chặt vào người mình. Uyển Nhã hai hốc mắt đỏ ửng luống cuống gạt chiếc chăn ra, hơi thơ mỗi lúc 1 khó khăn khi đập vào mắt cô là vệt m/á/u đỏ trên chiếc ga giường trắng. Cô run rẩy bước xuống giường, ngỡ ngàng với những tờ tiền rơi vương vãi trên sàn, Uyển Nhã liền vội vàng nhặt quần áo lên mặc vào người. Hai hàng nước mắt đã trào ra, cô điên cuồng lục tung lên để tìm chiếc điện thoại. Cùng lúc đấy tiếng chuông vang lên, Uyển Nhã cúi xuống, bàn tay quơ quơ vào gầm giường lấy ra chiếc điện thoại rồi vội vàng bắt máy:
- Uyển Nhã, rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy? Hôm qua sao không về? Mình đã gọi điện cho cậu rất nhiều, tại sao không nghe máy?
Những câu hỏi cứ dồn dập khiến cô thêm rối, Uyển Nhã đưa bàn tay lên cắn chặt mà nức nở. Đầu bên kia nghe được âm thanh lạ liền hốt hoảng hơn:
- Uyển Nhã, cậu sao vậy? Cậu đang ở đâu, làm ơn nói gì đi. Uyển Nhã.
Cô lúc này dường như không thể kìm nén được mà bật khóc to hơn, nước mắt tuôn ra dữ dội, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, nức nở:
- Y Lam, mình...làm sao bây giờ...mình bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ rồi....
Từng chữ nói ra 1 cách khó khăn, tiếng khóc mỗi lúc 1 lớn, đầu bên kia im lặng 1 hồi rồi gặng hỏi:
- Uyển Nhã, bình tĩnh. Cậu nói cho mình biết, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Mình...mình...không biết. Căn phòng này thật sự rất rộng lớn.
- Uyển Nhã, bây giờ tắt máy rồi bật định vị lên, mình sẽ tìm. Được không?
Cô không nói gì chỉ lặng lặng tắt máy, bàn tay run run bấm điện thoại, nước mắt vẫn cứ rơi lã chã ướt đẫm cả màn hình, cô vội vàng đưa tay lau nhưng cảm thấy càng lau nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn. Uyển Nhã bất lực thả chiếc điện thoại xuống, nhìn đống tiền rơi vương vãi trên sàn mà khóc gào lên giữ dội. Cô tại sao lại không thể nhớ nổi, cô tại sao lại không thể giữ mình, rốt cuộc là ai đã nhẫn tâm như vậy cô thật sự không biết. Gương mặt hắn, tên hắn, đối với cô bây giờ rất mơ hồ. Cô mất đi cả 1 đời con gái, vậy mà tên ấy lại chỉ xem cô là gái bán hoa chơi xong rồi trả tiền, 1 chút thông tin cũng chẳng để lại cho cô biết, cô bây giờ phải làm sao giải thích với mẹ.
1 lúc sau, chuông điện thoại vang lên. Uyển Nhã đưa tay gạt đi nước mắt, mệt mỏi với lấy rồi bắt máy:
- Uyển Nhã, mình đang ở khách sạn Phượng Hoàng, cậu hãy đi ra trước cửa và nói cho mình số phòng.
Cô lúc này chỉ như chiếc máy, cứ vô thức đứng dậy đi ra mở cửa rồi ngước lên nhìn:
- President (Tổng Thống).
Thì ra cũng là 1 tên đại gia chịu bỏ tiền, nghĩ tới đấy bờ môi khẽ nhếch nhẹ lên 1 cái tự cười giễu mình.
Mở toang cánh cửa như vậy, cô lê lết tấm thân nặng trĩu quay trở vào đến bên cạnh chiếc giường. Đôi mắt xoáy sâu vào vệt đỏ trên tấm ga trắng ấy, bờ môi bất giác lại mím chặt lại để cố kìm nén tiếng nấc.
Cùng lúc đó, âm thanh từ ngoài vọng vào:
- Uyển Nhã, Uyển Nhã.
Y Lam chạy khắp phòng rồi bỗng chốc dừng chân lại, từng bước chậm rãi đi đến bên cô. Nhìn lên chiếc giường, rồi lại nhìn những tờ tiền vương vãi, Y Lam cũng dường như cảm thấy ૮ɦếƭ lặng, thanh âm trở nên nghẹn ngào:
- Uyển Nhã.
Nghe tiếng gọi thân thuộc, cô từ từ quay người lại, 2 hàng nước mắt đã chảy dài ôm chầm lấy cô bạn:
- Y Lam, mình thật sự...không nhớ gì.
Y Lam ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng mà vỗ về an ủi. Trong lòng Y Lam lúc này thật sự đang tự trách mình, đáng lẽ ra không nên đưa cô đến những nơi như vậy thì cô sẽ không gặp phải chuyện bất hạnh này:
- Uyển Nhã, đừng khóc. Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Là an ủi cô nhưng giọng của Y Lam cũng đã trở nên nghẹn ngào, bỗng chốc cả 2 là cùng oà lên mà khóc lớn.
1 lúc sau, khi đã ổn định lại tâm trạng của bản thân. Uyển Nhã mới từ từ kể lại mọi chuyện cho Y Lam:
- Uyển Nhã, cậu không nhớ mặt tên đó sao?
Cô nghe vậy chỉ thở dài lắc đầu:
- Lúc đó đầu óc mình cứ mơ màng, thật sự không thể nhớ được.
- Mẹ kiếp, tên khốn này. Được rồi, mình đã có cách.
Dứt lời Y Lam túm tay cô kéo đi. Bọn họ tời thẳng quầy lễ tân, Y Lam rút 1 tập tiền đẩy qua cho 1 nữ tiếp tân rồi nở nụ cười thân thiện:
- Cô à, có thể giúp tôi tra ra ai đã đặt phòng President được không?
Nữ tiếp tân lịch sự đẩy tập tiền đó lại:
- Xin lỗi quý khách, khách sạn chúng tôi có quy định không thể tiết lộ thông tin khách hàng.
Y Lam nghe vậy tiếp tục lấy 1 tập tiền ra những nữ tiếp tân kia vẫn lắc đầu:
- Mong quý khách thông cảm, tôi không thể làm trái quy định được.
Sau 1 hồi dây dưa không có kết quả, Y Lam bực bội kéo tay cô đi ra bắt 1 chiếc taxi rồi ngồi lên.
Uyển Nhã trên xe lo sợ, 2 tay bấu chặt vào nhau:
- Y Lam, bây giờ về mình biết giải thích sao với mẹ?
- Mẹ cậu đêm qua có gọi điện cho mình, mình đành phải nói do cậu có uống chút r/ư/ợ/u nên đã đưa cậu về nhà mình ngủ. Cậu về cứ nói như vậy, chắc sẽ không sao?
Cô trước giờ chưa 1 lần nói dối mẹ, nhưng thật sự ở trong hoàn cảnh này, ngoài cách đấy ra thì không còn cách nào khác đành miễn cưỡng gật đầu.
---------/-/-/-/-/--------
Xe dừng trước 1 căn nhà nhỏ được thiết kế theo lối phương Tây.
Cô cùng Y Lam bước vào, khác so với những gì đã dự tính.
Mẹ cô - bà Dương Ánh Huyên, nghe tiếng cửa mở liền vội vàng đi ra:
- Uyển Nhã, về rồi à con?
- Mẹ!
- Con chào dì!
- Uh, Y Lam hả con, 2 đứa vào nhà đi.
Sự dịu dàng của bà khiến cô và Y Lam có chút ngỡ ngàng. Tưởng rằng ba sẽ tức giận mà chửi mắng, thái độ này thật sự cô đâu nghĩ đến.
Bà Dương đi vào trong bếp cầm ra 2 ly nước chanh ra để lên bàn:
- Con gái con nứa, không biết thì không nên uống r/ư/ợ/u. Mẹ có pha 2 ly nước chanh, 2 đứa uống đi.
Uyển Nhã cầm ly nước chanh lên có chút e ngại nhìn bà:
- Mẹ, mẹ không giận sao?
- Haizzz....Ta đã giận cả đêm hôm qua rồi. Con gái làm gì cũng phải có chừng mực, giữ lấy thân là được. Lớn rồi, chẳng nhẽ ta còn đánh, còn mắng sao?
Lời của bà dịu dàng nhưng cũng ý từ khiến lòng cô bỗng chốc cảm thấy tội lỗi đè nặng, hai hốc mắt vì vậy liền đỏ ửng, nước mắt vô thức lại tuôn ra:
- Mẹ!
Bà thấy cô như vậy liền có chút vội vàng đi tới ôm lấy cô:
- Con bé này, lớn rồi mà còn khóc vô tư vậy sao? Được rồi, nín đi, không biết thì coi như uống 1 lần cho biết rồi thôi, có gì mà phải khóc lóc.
Cô nghe vậy càng khóc to hơn, rồi ồm chầm lấy bà:
- Mẹ, cảm ơn mẹ!
Bà khẽ mỉm cười gật nhẹ đầu, bàn tay đưa lên vuốt vuốt mái tóc của cô.
Y Lam ngồi bên cạnh thấy cảnh tượng này trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
---------/-/-/-/-/--------
Tại Tập đoàn Vương Thị, trên tầng cao nhất của toà nhà trọc trời, nam nhân đứng trước cửa sổ sát đất, 1 thân tây trang sang trọng, 2 tay đút túi nhìn xuống thành phố nhộn nhịp 1 chút suy tư. Đôi đồng tử màu hổ phách thoáng chốc loé lên tia phức tạp. Hình ảnh của những trận kí©ɧ ŧìиɧ đêm qua ùa về. Hắn trước giờ, đối với phụ nữ chưa bao giờ lại mất kiểm soát như vậy. Gϊếŧ người không ghê tay, kẻ thù nhiều vậy nên đối với phụ nữ hắn chỉ lên giường mà chưa bao giờ ngủ lại cùng họ, bởi hắn không muốn 1 ngày nào đó lại bị ám sát ngay trên chiếc giường ấy vậy mà, với cô hắn lại mất cảnh giác đến như vậy. Khẽ tự cười diễu mình 1 cái,Lấy chiếc điện thoại ra bấm 1 dãy số:
- Lily, tối nay đến khách sạn Phượng Hoàng.
Hắn cũng chẳng đợi đối phương trả lời liền tắt máy, bờ môi khẽ nhếc lên tạo thành 1 đường cong hoàn mỹ. Hắn là kẻ thừa tiền và không thiếu phụ nữ, sao lại phải nghĩ đến cô làm gì?
--------/-/-/-/-/--------
Quỹ đạo cứ thế mà xoay vòng, mọi chuyện rồi sẽ bị thời gian xoá nhoà nhưng cho đến 1 ngày, Uyển Nhã bàn tay run run cầm chiếc que thử thai đứng bất động trong nhà vệ sinh. Chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ rất đều, chỉ là bây giờ đã chậm mất 2 tuần rồi, ý thức được việc gì nên cô đã quyết định mua que về thử, mặc dù không muốn nghĩ tới nhưng 2 vạch này thật sự không cách nào chối bỏ. Vứt vội nó vào bồn vệ sinh, nhấn nước xối xả liên tục, đôi tay run rẩy lấy chiếc điện thoại ra bấm 1 dãy số:
- Y Lam, mình có thai rồi.
- What? Uyển Nhã, cậu nói đùa sao?
Cô lúc này 2 mắt đã đỏ hoe, cổ họng khô khan, hô hấp trở nên khó khăn:
- Mình đã thử rất nhiều lần, nó đều lên 2 vạch. Y Lam, giờ phải làm sao?
- Mẹ kiếp. Bây giờ cậu đang ở đâu?
- Ở nhà.
- Được rồi, đợi mình qua.
Uyển Nhã lo sợ tắt máy, mở cửa trở về phòng mình thu người lại vào 1 góc. 20 tuổi, cô đến yêu còn chưa biết. 20 tuổi, cô đến cầm tay bạn trai không 1 lần. 20 tuổi, cô còn nhiều dự định, ước mơ chưa thể làm. 20 tuổi, cô còn chưa kịp đỡ đần cho mẹ 1 giây phút nào, vậy mà bây giờ lại sắp trở thành 1 bà mẹ đơn thân, trớ trêu hơn nữa, bố nó là ai cô cũng chẳng biết. Nghĩ tới đấy nước mắt liền trực trào, chỉ 1 lần lỡ dại, cả cuộc đời liền rẽ ngoặt.
Cùng lúc đấy, Y Lam mở cửa bước vào rồi lôi cô đi. Uyển Nhã 1 chút bất ngờ níu lại:
- Y Lam, đi đâu vậy?
- Đến bệnh viện, trước mắt phải siêu âm xem đã mấy tuần rồi. Vẫn đề này giải quyết càng sớm, càng tốt.
- Giải quyết?
- Ưh, phải bỏ đứa bé.
Lời của Y Lam khiến cô ngây người, bỏ đứa bé, cô thật sự chưa nghĩ tới chuyện này. Cả người thất thần cứ mặc cho Y Lam
lôi kéo đi.
---------/-/-/-/-/--------
Ngồi trên dãy ghế chờ trước cửa phòng thủ thuật, Uyển Nhã trên tay cầm kết quả siêu âm. Thai đã sang tuần thứ 7 và vẫn khoẻ mạnh bình thường, cô còn nhớ lúc ở trong phòng siêu âm nghe được tiếp nhịp thai đậm trong lòng bỗng chốc xen lẫn sự vui mừng nhưng bây giờ chỉ còn vài phút nữa thôi, đứa bé sẽ chẳng còn tồn tại nữa. Xiết chặt bản kết quả trên tay, đôi mắt long lanh nước hướng về Y Lam nghẹn ngào:
- Y Lam, mình không muốn.
Lời nói của cô khiến Y Lam sững sờ, rất nhanh sau đó bình tâm trở lại:
- Uyển Nhã, cậu không thể giữ đứa bé được. Chúng ta sắp đến thời gian thực nghiệm, hơn nữa...tên khốn khϊếp kia...
- Y Lam, nó là con của mình, nó vốn không có lỗi. Lỗi là do bản thân mình đã đưa nó đến cuộc đời này, vì vậy mình phải có trách nhiệm với nó. Có thể ở tuổi này mình không thể cho nó 1 gi đình hoàn hảo, cũng có thể không nuôi dạy nó 1 cách thức tốt nhất được nhưng mình nhất định sẽ yêu nó bằng tất cả những gì mình có.
Nhìn cô nghẹn ngào nói với 2 hàng nước mắt đã chảy dài, Y Lam cũng cảm thấy đau xót phần nào, đứa bé này vốn cũng là trách nhiệm của cô:
- Uyển Nhã, vậy mẹ cậu?
- Mình sẽ thành thật với mẹ, mình tin mẹ chắc chắn sẽ hiểu cho mình.
Cùng lúc đó, cách cửa phòng bật ra, nữ y ta bước ra đọc to tên cô, Uyển Nhã đứng dậy lịch sự cúi đầu:
- Thật xin lỗi, tôi không làm nữa.
Nữ y tá nghe vậy có chút sững sờ nhìn cô rồi bất giác nở 1 nụ cười gật đầu.
-------/-/-/-/-/-------
Bà Dương ૮ɦếƭ lặng ngồi trên ghế sofa hướng mắt về đứa con gái yêu quý của mình đang quỳ xuống trước mặt:
- Uyển Nhã, con vừa nói gì?
Nhìn thái độ của bà, trong lòng cô tưởng chừng như bị ai Ϧóþ thắt lại. Nước mắt đã lấm lem trên gương mặt mỹ miều, cô không giám nhìn thẳng mặt bà mà nói:
- Mẹ, thật sự đêm đó say r/ư/ợ/u con không biết anh ta là ai? Sáng dậy liền đã thấy mình ở trong khách sạn. Mẹ, con xin lỗi nhưng đứa bé này không có tội. Làm ơn...
Y Lam đứng bên cạnh thấy vậy cũng hốt hoảng chạy đến bên cạnh bà cầu xin:
- Dì Dương, là lỗi của con, con không nên đưa cô ấy đến những nơi như vậy. Dì Dương, Uyển Nhã cũng đã rất đau khổ, dì có thể đừng trách cứ cô ấy.
Bà lúc này thực sự sốc, cơn tức giận rỗi dậy kịch liệt, đi đến với lấy chiếc chổi gần đó hướng tới cô mà nói trong nước mắt:
- Uyển Nhã, con từ khi nào đã trở nên đổ đốn như vậy?
Dứt lời mà vụt thẳng cán chổi vào người cô, Uyển Nhã đã đớn kêu lên 1 tiếng nhưng cũng không né tránh, cô biết bà lúc này còn đau lòng hơn cô rất nhiều. Nước mắt vẫn cứ ồ ạt trào ra không ngừng:
- Mẹ, con xin lỗi!
- Uyển Nhã, mẹ đã dạy con như thế nào? Con lại có thể buông thả bản thân như vậy.
Bà gào lên trong nước mắt, cánh tay vẫn cứ vụt từng nhát chổi vào người cô, Uyển Nhã đau đớn cắn chặt bờ môi. Y Lam đứng ngoài thấy vậy ứa nước mắt chạy tới ôm chầm lấy cô mà nức nở:
- Dì Dương, đừng đánh cô ấy nữa, là lỗi của con.
- Y Lam, con có lỗi nhưng dì không có quyền dạy dỗ con, con tốt nhất hay tự dằn vạt bản thân mình đi.
Lời nói của bà khiến Y Lam tổn thương sâu sắc, ngoài mẹ của mình ra Y Lam vốn coi bà như 1 người mẹ thứ 2, bà nói như vậy càng khiến Y Lam cảm thấy hối hận, mím chặt bờ môi để không cho bật ra tiếng nấc:
- Dì Dương, là con đã khiến cô ấy bị như vậy, con sẽ không để cô ấy chịu đòn 1 mình.
- Vậy được, con đừng trách dì vô tình.
Dứt lời, bà lại vung cán chổi lên từng nhát vụt lên 2 thân ảnh mảnh mai đấy, tiếng kêu la đau đớn, tiếng khóc lóc thảm thiết vang lên ai oán, xe nát cả cõi lòng. Y Lam thấy cô dường như đã không chịu đựng được nữa liền hét lên:
- Dì Dương, đừng đánh nữa. Uyển Nhã cô ấy đang con thai, dì cứ như vậy, cô ấy sẽ không chịu nổi.
Lời nói của Y Lam khiến bà sững lại, chiếc chổi trên tay từ từ tuột xuống đất. Trong cơn tức giận bà suýt đã quên cô còn mang trong mình 1 sinh linh bé nhỏ. Hướng đôi mắt đang sưng lên vì khóc nhìn xuống cô, bà đau lòng ngồi thụp xuống ghế. Uyển Nhã hốt hoảng quỳ lết đi đến bên bà:
- Mẹ, con xin lỗi. Mẹ đừng như vậy nữa.
Y Lam thấy vậy cũng đi tới bên bà nức nở:
- Dì Dương.
Bà lúc này bật khóc lớn, đưa tay ra ôm lấy 2 cô vào lòng, tiếng khóc của cả 3 cứ vậy hoà vào nhau nghe đến xót xa.
----------/-/-/-/-/---------
Ngày tháng cứ thế trôi qua, bụng cô mỗi lúc 1 lớn dần. Bà vẫn luôn yêu thương, dịu dàng, chăm sóc chỉ bảo cô từng chút. Mặc dù cô biết mỗi lần ra đường, người đời vẫn luôn chỉ trỏ bà, vẫn lôi chuyện gia đình cô ra bàn tán nhưng bà vẫn mỉm cười nói với cô rằng:
- Kệ người ta, nói hết chuyện rồi sẽ thôi. Người ta đâu có sống hộ mình ngày nào, vì vậy không cần quan tâm đến lời họ nói làm gì.
Nhưng cô biết, mỗi đêm khi bà nằm 1 mình đều âm thầm mà khóc. Có lẽ bà thương cho cô tuổi đời còn quá trẻ, có lẽ bà lại nhớ đến phận mình cũng 1 mình nuôi cô vất vả như thế nào vì ba cô mất khi cô chỉ mới 5 tháng tuổi, bà đã dùng cả thanh xuân của mình chỉ để làm 1 người mẹ yêu thương cô và nuôi nấng cô như vậy. Cô thật sự rất cảm ơn bà, cũng tự hứa sẽ không để bà phải phiền lòng chuyện gì nữa.
Mang nặng đẻ đau, 9 tháng 10 ngày cuối cùng cô cũng mẹ tròn con vuông, hạ sinh 1 bé trai kháu khỉnh. Mẹ con cô đối với thành viên mới này thực sự vui mừng khôn xiết, bao nhiêu tình yêu thương đều dành hết cho tiểu bảo bối này.
Cho đến khi Bảo Bảo được 5 tháng tuổi,Bà bảo cô bế đứa bé đi đến 1 nơi.
Xe dừng trước 1 căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, cô bế Bảo Bảo trên tay bước xuống k khỏi ngỡ ngàng với sự xa hoa của nơi này, lại hướg ánh mắt hiếu kỳ sang bà:
- Mẹ, đây là nhà ai?
Bà nhìn sang cô bằng ánh mắt có chút đau xót, có thể bà hiểu cô không muốn nhắc đến quá khứ này:
- Uyển Nhã, mẹ biết có thể con không muốn, nhưng nên để cho tên khốn kiếp đó phải có chút trách nhiệm với con và Bảo Bảo.
Lời bà vừa dứt, vị quản gia từ trong chạy ra mở cửa:
- Xin hỏi, các vị tìm ai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc