- Nguyễn Nguyễn, mọi người đang ở đâu?
Vừa đến thành phố, tôi liền gấp rút gọi cho Nguyễn Nguyễn.
- Mình đang ở ngoại ô.
Nguyễn Nguyễn nói ra địa chỉ, tôi liền báo lại cho người lái xe.
- Tần Lam đâu?
Tôi hỏi cô nàng.
- Tần Lam vào bên trong, chắc cũng phải hơn một tiếng đồng hồ rồi!
Nguyễn Nguyễn nói.
- Có cần báo cảnh sát hay không?
Cô hỏi.
- Chưa cần đâu, đợi mình đến rồi tính tiếp.
Tôi nghĩ Tần Lam cũng không muốn Lưu Di xảy ra chuyện.
Gác điện thoại, tôi giục lái xe phóng nhanh hơn. Lòng tôi đang vô cùng hồi hộp.
- Lưu Di, xem như tôi cầu xin cô, trả Niệm Trạch trở về bệnh viện đi, nó không được thoải mái trong người lắm đâu!
Tần Lam bị trói chặt trên ghế, lo lắng nhìn Niệm Trạch đang hôn mê bất tỉnh.
- Anh lo cho bản thân mình trước đi đã!
Lưu Di đu đưa ly rượu đỏ trong tay, cười lạnh nói.
- Tiểu Di, hay là đem đứa bé trở về đi thôi, trông nó có vẻ không khỏe lắm. Dù sao nó cũng là con của chúng ta...
Gã đàn ông bên cạnh Lưu Di lên tiếng.
Nghe được những lời ấy, Tần Lam hệt như bị sét đánh.
- Mày vừa nói gì! Niệm Trạch...
Lưu Di liếc người đàn ông không còn một sắc máu trên mặt ấy bảo:
- Không sai, Niệm Trạch không phải là con của Trạch Nhất, mà là của tôi và người đàn ông này sinh ra.
Nếu chuyện đã đến nước này, dù có thế nào cũng không níu kéo được trái tim của Tần Lam nữa, vậy thì cô cũng chẳng cần phải bảo vệ cho cái bí mật này làm gì.
- Cô!
Tần Lam thật không sao tin nổi anh đã bị dối lừa suốt năm năm qua!!
- Nếu không phải là anh, tôi cũng chẳng biết nên xử lí đứa trẻ này thế nào, Trạch Nhất ૮ɦếƭ rồi, nó cũng không còn giá trị nữa.
Lưu Di tàn nhẫn nói, hệt như Niệm Trạch chỉ là một công cụ để lợi dụng.
- Tiểu Di, em có thể tìm anh mà...
Gã đàn ông bên cạnh ậm ừ nói.
- Tìm anh á? Anh ngay cả chính mình còn lo chưa xong, hơn nữa, tôi vốn cũng chẳng yêu gì anh!
Lưu Di giễu cợt nhìn gã đàn ông sắc mặt đang kinh ngạc trước mắt. Gã là đồng hương của cô, họ đều đến từ một vùng thôn quê hẻo lánh. Gã một mực thầm yêu cô, nhưng cô lại không thèm để mắt đến gã, bởi nhà của gã nghèo rớt mồng tơi, không ai hơn cô hiểu rõ được điều này. Trạch Nhất thì khác, ít nhất cậu là người thành thị, tướng mạo lại đẹp trai, lần đầu tiên gặp Trạch Nhất thì cô đã yêu cậu rồi, thế nhưng cô vẫn không có cơ hội tiếp cận được cậu ta. Mãi cho đến một lần, cô thấy cậu sắp ngất xỉu giữa đường, liền mang cậu trở về phòng trọ, tỉ mỉ săn sóc suốt cả tuần lễ. Trạch Nhất cuối cùng cũng bị cảm động mà tiếp nhận cô. Khoảng thời gian ấy cô thật sự hạnh phúc, ở trước mặt bạn cùng lớp cũng cảm thấy nở mặt nở mày. Thế nhưng thật không ngờ, Trạch Nhất lại mượn cô để trốn tránh Tần Lam, cô càng cố sức tách rời Tần Lam ra khỏi Trạch Nhất, thì lại càng chắp nối thêm cho bọn họ! Cô không thể nào chấp nhận cái giá mình bỏ ra quá nhiều lại để thành quả vuột mất như thế, hơn nữa còn thua trước một gã đàn ông!!
Sau một lần uống rượu, cô gọi gã đàn ông thầm mến mình đến, rồi cùng gã xảy ra quan hệ, không lâu sau thì có thai. Vì vậy, cô nảy ra ý định dùng đứa bé này để uy Hi*p Trạch Nhất, muốn lợi dụng áp lực từ cha mẹ Trạch Nhất ép cậu ta phải rời xa Tần Lam. Nhưng rồi, cô không ngờ địa vị của Tần Lam trong lòng Trạch Nhất lại quan trọng đến vậy. Chán nản và thất vọng, cô định dùng cái ૮ɦếƭ để khiến cho Tần Lam và Trạch Nhất hối hận cả đời! Ngờ đâu, người ૮ɦếƭ lại là Trạch Nhất.
Một thân mang bầu, Trạch Nhất lại ૮ɦếƭ đi, cô đã đánh mất tất cả! Trong lúc cô không biết phải làm sao, Tần Lam chẳng ngờ lại ngỏ lời cầu hôn với cô. Để bắt đầu công cuộc báo thù, cô đã gật đầu đồng ý.
Theo thời gian trôi đưa, cô dần dà phát hiện mình đã yêu người đàn ông ôn hậu này mất rồi. Mặc dù cô biết rằng sự ôn hậu của anh chỉ dành cho Trạch Nhất và Niệm Trạch, còn đối với mình, anh chỉ có cảm giác áy náy sâu sắc, thế nhưng việc chinh phục người đàn ông này đã trở thành ý niệm duy nhất trong đầu cô, cô muốn được làm người vợ thực thụ của Tần Lam.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lê Nhã Kỳ một lần nữa lại phá hủy đi cuộc sống của cô! Cho dù Tần Lam không thương cô, cô cũng là người vợ trên danh nghĩa hợp pháp của anh, vậy mà khi Tần Lam yêu Lê Nhã Kỳ rồi, anh lại muốn ly hôn cùng cô! Cô không tài nào chấp nhận được! Cô bất hạnh như thế, cớ gì kẻ khác lại hạnh phúc hơn cô được!!
- Chắc anh còn chưa biết, Lê Nhã Kỳ đã có thai với anh đấy!
Lưu Di cười ha hả, nhìn vẻ khi*p sợ trên mặt Tần Lam.
- Tiếc thay, đã chẳng còn nữa rồi!
Cô cười sằng sặc, tiếng cười sắc lạnh đến kinh khủng.
- Tôi cứ đẩy khẽ như thế này, còn cô ta thì cứ lăn tròn xuống dưới... Mất rồi, mất hết rồi... Ha ha ha ha!!!
- Đồ khốn nạn!
Tần Lam phẫn nộ, chẳng kể chính mình đang bị trói vào ghế mà bổ thẳng về phía cô, thế nhưng vết thương ở chân đã khiến anh ngã khuỵu xuống đất.
- Lưu Di! Cô là một người điên!!
Tần Lam ngoác miệng mắng lớn, nỗi đau đớn trong tim khiến anh hận không thể lập tức Gi*t ૮ɦếƭ người đàn bà trước mắt này. Nhã Kỳ... Chẳng trách giọng nói của nàng lại bi thương như vậy, anh chỉ cho rằng nàng đang nhớ đến anh, không ngờ nàng lại phải chịu một nỗi đau lớn đến thế!
- Phải, tôi là một người điên, là các người làm cho tôi điên đấy!!
Lưu Di ngồi xuống phía trước mặt anh, xem anh đang giãy dụa nhìn lại mình bằng ánh mắt căm hận.
- Tôi yêu anh, tại sao anh lại không yêu tôi chứ? Tôi yêu anh như vậy mà!!!!
Cô dùng sức ném mạnh bình hoa xuống đất, những mảnh vỡ tứ tán rạch lên mặt Tần Lam vài vết thương nhỏ.
- Gi*t hắn đi!
Lưu Di nói với gã đàn ông kia.
Gã ta dường như còn chưa tỉnh lại sau những lời cô vừa nói ban nãy, cứ trố mắt ra mà nhìn.
- Em đâu có bảo muốn Gi*t người! Chẳng phải em nói sau khi gạt hắn ta một khối tiền sẽ cùng anh và thằng bé cao bay xa chạy hay sao!
Gã đàn ông kích động nắm lấy bả vai cô.
- Gi*t hắn rồi, mọi thứ đều là của chúng ta, hắn cũng nên lên trời bầu bạn với Trạch Nhất là vừa.
Vẻ mặt dữ tợn của Lưu Di khiến cho gã đàn ông bất tri bất giác buông lỏng vai cô ra, phảng phất như không nhận ra cô vậy.
- Em điên rồi...
Gã ta thì thào, nói xong xoay người ôm lấy Niệm Trạch định đi ra ngoài.
- Anh đi đâu!
Lưu Di ré lên, nhào lên lưng gã đàn ông ấy hòng đoạt lại đứa trẻ.
- Niệm Trạch là của rôi! Không ai được ςướק nó đi cả!
Gã đàn ông dùng sức đẩy cô ra. Lưu Di ngã lên ghế sô-pha, cô liền bắt lấy chiếc gạt tàn trên bàn, hướng vào gáy của gã ta nện xuống.
- Coi chừng!
Tần Lam hô to, thế nhưng đã muộn, gã đàn ông té huỵch xuống đất.
- Niệm Trạch!
Niệm Trạch bị ngã, dường như đã có phần hồi tỉnh.
- Cha...
Nó nằm một góc, trông thấy Tần Lam liền cất tiếng gọi.
Lưu Di không nói tiếng nào, ôm lấy thằng bé đến bên giường, ánh mắt hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Tôi đổi ý rồi, anh ૮ɦếƭ đi tôi sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Cả đời của tôi đã phải trải qua trong hận thù, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, không bao giờ, dù có phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ bám lấy anh đến cùng!
Cô ngồi trước gương trang điểm, tỉ mỉ sửa sang lại đầu tóc, đeo những thứ trang sức tinh xảo, sau đó đứng dậy bước vào nhà bếp.
Một thứ mùi ga bị hóa lỏng truyền ra bên ngoài. Tần Lam nhất thời hiểu được cô ta sắp làm gì!
- Lưu Di! tôi có thể cùng ૮ɦếƭ với cô, nhưng hãy để cho Niệm Trạch đi đi!
Tần Lam thét lớn, cố sức vùng vẫy. Vết thương va phải đinh sắt trên đùi anh thấm máu ri rỉ ra ngoài.
- Nó cũng là của tôi, tôi phải mang nó đi theo!
Cô ngồi bên thành giường, dịu dàng ve vuốt thằng bé.
Mùi ga lỏng càng lúc càng nồng nặc, sắc mặt của Niệm Trạch hóa ra xanh mét, Tần Lam cũng cảm giác hô hấp khó khăn.
- Cô không được... Khụ khụ... mắc thêm lỗi lầm nữa!
Tần Lam tuyệt vọng nhìn Lưu Di.
- Tần Lam!
Anh nhất định đã nghe lầm, chỉ là ảo giác thôi mà! Trong lòng Tần Lam cố gắng phủ nhận giọng nói ấy. Nhã Kỳ, em không nên ở đây vào lúc này!
- Người cần đến cũng đã đến đông đủ cả rồi...
Gương mặt của Lưu Di kỳ lạ đến rợn người. Cô bước về phía trước mở cửa!
Tôi cố sức đập cửa, thét gọi tên của Tần Lam. Khung cửa đột nhiên mở ra, tôi không kịp đề phòng, bị té nhào vào bên trong. Cánh cửa đằng sau lưng tôi chầm chậm khép lại.