Niệm Trạch rất ngoan, không quấy cũng không phá. Thân thể của nó đã khá hơn một chút khi tôi dẫn nó đến phòng bệnh của Tần Lam.
- Cha!
Mỗi lần trông thấy cha, nó đều rất vui vẻ. Tôi để Niệm Trạch ngồi lên đầu giường của Tần Lam, nó ôm lấy eo anh:
- Cha, con nhớ cha lắm!
Vuốt ve mái đầu Niệm Trạch, Tần Lam hiền hòa nhìn nó:
- Niệm Trạch có ngoan không nào? Có nghe lời dì Nguyễn Nguyễn nói hay không?
- Dạ! Niệm Trạch nghe lời mà! Đến lượt thì uống thuốc, tiêu xanh cũng chịu ăn!
Tiêu xanh vốn là thức ăn mà Niệm Trạch ghét nhất.
- Thật chứ! Niệm Trạch giỏi lắm!
Tôi khích lệ thằng bé.
Niệm Trạch nhìn tôi rồi lại quay sang Tần Lam:
- Dì Nguyễn Nguyễn nói cha sẽ kết hôn với dì Nhã Kỳ đúng không ạ?
- Nguyễn Nguyễn nói mấy chuyện này với trẻ con làm gì!
Mặt tôi nhất thời đỏ lên, gặp được cô nàng rồi nhất định phải "dạy dỗ" cho ra trò mới được! Trước mặt trẻ con cũng đi ăn nói lung tung! Tôi tức giận ngẫm nghĩ.
- Con có thích dì Nhã Kỳ không nào?
Tần Lam hỏi.
- Dạ thích!
Niệm Trạch nhìn tôi cười.
- Vậy cha cưới dì Nhã Kỳ có được không?
Anh mỉm cười liếc tôi.
- Tần Lam!
Tôi cảm giác mặt mũi càng lúc càng nóng bừng. Anh xem thế này là cầu hôn tôi đấy ư?
- Hay quá! Như vậy con sẽ có hai người mẹ để thương con rồi!
Niệm Trạch vỗ tay hét to tán thành.
- Nhã Kỳ, lấy anh nhé?
Anh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi, giả ra vẻ mặt trẻ con dò hỏi.
Tôi không ngờ anh lại nói như vậy, nhất thời mắt tròn to, đứng yên tại chỗ chẳng biết trả lời làm sao.
- Làm sao đây? Dì Nhã Kỳ hình như không muốn thì phải!
Tần Lam mặt mày ủ dột nói với Niệm Trạch.
Niệm Trạch vừa nghe xong, lập tức nhảy phốc từ giường xuống, nắm lấy tay tôi làm nũng:
- Dì Nhã Kỳ, dì đồng ý với cha con đi! Dì xem, cha sắp khóc đến nơi rồi kìa!
Niệm Trạch năn nỉ.
Anh nào có phải sắp khóc đâu, rõ ràng là đang cười trộm. Tôi trừng mắt liếc anh một cái, Niệm Trạch cho là tôi không hứa với nó, lại vội vàng nói:
- Dì Nhã Kỳ, dì mà không nói đồng ý con cũng muốn khóc đó!
Nói xong nó méo méo miệng, quả nhiên là bộ dáng sắp khóc lã chã tới nơi.
- Anh xảo quyệt lắm!
Tôi bị hai cha con họ làm cho khó xử.
Đúng lúc này, Tần lam từ giường bệnh nhỏm dậy.
- Anh dậy làm gì!
Tôi ngạc nhiên hô lên.
- Nhã Kỳ, lấy anh nhé...
Trong tay anh là một chiếc hộp nhung, không cần nhìn tôi cũng biết đấy là gì. Tôi đột nhiên cảm giác hốc mắt mình có chút ươn ướt.
- Có được không?
Anh thấy tôi thật lâu không có phản ứng gì, liền tự động đeo nhẫn vào ngón tay tôi, kích cỡ của nó lạ thay vừa khít.
- Thích không?
Đây là do anh tự tay thiết kế.
Hai vòng cung đơn giản uốn thành hình trái tim, ở giữa là một viên kim cương sáng lấp lánh. Toàn bộ kiểu dáng gọn ghẽ tự nhiên, nhưng lại tràn ngập cảm giác yêu thương.
- Nó biểu thị cho tấm lòng của anh, còn viên kim cương biểu thị cho em, em mãi mãi nằm trong trái tim anh.
Anh nắm lấy tay tôi, dừng lại nơi ánh mắt tôi mà tỏ bày.
- Tần Lam!
Tôi không cách nào đè nén được nội tâm đang kích động, sà vào trong lòng anh.
- Con cũng muốn được ôm!
Niệm Trạch trèo lên giường bệnh, ôm lấy chúng tôi.
Cảm giác giống như người cùng một nhà! Tôi sung sướng nhắm mắt lại, cảm nhận khoảnh khắc ấm áp này.
Phải chăng khi quá hạnh phúc sẽ bị trời xanh ghen ghét? Vào thời khắc tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc ấy, một tin dữ đột ngột truyền đến, cha tôi vừa đột quỵ phải vào bệnh viện!
Khi tôi cấp bách chạy đến bệnh viện của thành phố Y, trông thấy cha nằm trên giường bệnh, tôi khổ sở oán trách bản thân đến mức không thốt được nên lời.
- Cha!...
Tôi vừa khóc vừa gọi nhưng ông không thể nào nghe thấy, chỉ còn lại một gương mặt vô hồn nhìn tôi.
- Tiểu Kỳ...
Mẹ không đành lòng khi thấy tôi đau khổ và tự oán trách như vậy, nhưng lại tìm không được lời nào để có thể khuyên giải tôi.
Tôi biết mọi việc đều do lỗi của tôi, cha đã vì chuyện của tôi mà sanh bệnh, nhưng sự ăn năn và hối hận của tôi lúc này cũng đã chẳng còn tác dụng nữa!
Tôi ngơ ngác ngồi trên băng ghế bệnh viện, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua. Từ lúc tôi cùng Tần Lam quen biết và nảy sinh tình cảm, đến khi người thân của tôi gánh chịu tổn thương. Tôi thật sự đã mê muội rồi, tình yêu chẳng phải là chuyện của hai người ư? Cớ sao lại có nhiều người vô tội bị vạ lây như vậy? Tình yêu của rôi, rốt cuộc rồi sẽ đi về đâu chứ?...
- Tiểu Kỳ...
Mẹ ngồi xuống bên cạnh, dường như có điều gì đó muốn nói với tôi.
- Mẹ, mẹ muốn nói gì hãy nói ra đi.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận mọi việc rồi.
- Thật ra... Thật ra cha con cũng đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện của lớp trẻ tụi con, thế hệ già như cha như mẹ vốn chẳng bao giờ hiểu nổi. Con luôn là một đứa trẻ ngoan, con làm vậy nhất định là có lý do riêng... Vả chăng, thằng bé Tần Lam kia nhìn qua cũng không không giống kẻ phụ bạc lắm...
Lời của mẹ khiến cho tôi thấp thoáng trông thấy một tia hy vọng, tôi kinh ngạc nhìn bà.
- Cha con chỉ là tự ái không chịu nói với con mà thôi, không ngờ...
Vốn tưởng còn có cơ hội, nào đâu ông trời trêu ngươi mà...
- Cha...!
Tôi bụm lấy miệng, òa khóc nức nở. Cha trước sau vẫn tha thứ cho tôi! Chỉ là ông chẳng biết liệu mình có còn cơ hội để chính miệng nói với con gái việc chấp nhận Tần Lam hay không mà thôi.
- Con ơi...
Mẹ ôm tôi vào trong lòng.
o0o
Tôi tạm thời không thể phân thân ra để chăm sóc cho Tần Lam và Niệm Trạch, bèn xin Nguyễn Nguyễn thay tôi trông nom giúp bọn họ. Nguyễn Nguyễn mỗi ngày đều gọi điện thoại kể lại tình hình cho tôi biết, cũng không ngừng than thở rằng mình sắp hóa thành người giúp việc mất rồi. Tôi hứa sau khi trở về sẽ mời cô ăn một bữa thịnh soạn xem như bồi thường, cô nàng lúc ấy mới hớn hở mặt mày.
- Niệm Trạch rất nhớ bồ, Tần Lam cũng vậy, cả ngày cứ hỏi mình chừng nào thì bồ quay lại...
Tôi không nói cho Tần Lam biết việc cha mình ngã bệnh, chỉ nói là tôi phải đi công tác vài ngày.
- Mình biết rồi, cảm ơn bồ, Nguyễn Nguyễn.
Tôi thật sự rất biết ơn cô nàng. Nếu không có cô nàng, tôi chẳng biết phải xoay sở ra sao.
- Chị em với nhau thì kể làm gì, có điều bữa cơm này thì mình vẫn phải ăn! Bao lì xì cũng không thể thiếu!
- Bao lì xì gì chứ?
Tôi khó hiểu.
- Bao lì xì đám cưới chứ gì nữa, mình cũng là công thần chứ bộ!
- Cho mình xin đi!
Tôi dập tắt lời cô nàng.
Huyên thuyên cả nửa ngày sau, tôi cuối cùng cũng gác điện thoại. Tần Lam, anh nhất định phải mau chóng khỏe lại - Trái tim của tôi thầm lên tiếng.