Tình Như Khói Hoa - Chương 16

Tác giả: Song Diện An Khả

Tần Lam dẫn chúng tôi vào phòng bệnh, Niệm Trạch đã ngủ thi*p đi, gương mặt nhỏ bé của nó lộ vẻ vô cùng nhợt nhạt.
Tim Niệm Trạch có vấn đề, bác sĩ từng khẳng định, nó sẽ không qua nổi tuổi mười lăm.
Nhìn hình hài bé bỏng trước mắt, tôi không dám tin một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu nhường ấy lại mắc phải căn bệnh như vậy.
- Là bệnh tim bẩm sinh, bình thường bọn anh đều hết sức chú ý đến nó, vốn không có gì đáng ngại. Lúc anh quay lại nơi ở, phát hiện một mình Niệm Trạch đang ngã trên sàn, Lưu Di chẳng biết đã chạy đi đâu rồi! Lỡ như anh không trở về thì...
Chỉ cần chậm hơn một giờ nữa thôi, Niệm Trạch sẽ không còn cách nào cứu chữa được! Mỗi lần nghĩ đến đây, Tần Lam vẫn cảm thấy rùng mình.
- Tần Lam! Không sao đâu, Niệm Trạch là một đứa bé kiên cường, nó nhất định sẽ không việc gì cả.
Tôi nắm chặt tay anh an ủi.
- Ừm.
Tay của Tần Lam cũng nắm chắc lại tay tôi.
Nguyễn Nguyễn không biết từ lúc nào đã lẻn đi mất. Cô ả nghịch ngợm này thật là...!
- Nhã Kỳ, xin lỗi, anh...
Anh vì chuyện xảy ra tại nhà tôi mà cảm thấy day dứt.
- Em đã nghe rất nhiều lần rồi, em không muốn nghe anh nói lời xin lỗi thêm nữa. Ok?
Tôi che lấy miệng anh, không cho anh nói thêm gì nữa.
Anh nắm lấy bàn tay tinh nghịch của tôi, đặt lên môi hôn, ánh mắt ngập tràn cảm kích.
- Có thể gặp được em là phúc phận của anh.
Tôi ôm hôn anh
- Là phúc phận của đôi ta.
Anh bật cười.
o0o
Niệm Trạch hồi phục rất nhanh, tôi và Tần Lam đều cảm thấy rất vui mừng. Còn Lưu Di thì hệt như mất tích vậy, cô trước sau không hề xuất hiện, thậm chí cũng không thèm đến thăm Niệm Trạch lấy một lần. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, một người mẹ lại có thể đối xử với đứa con của chính mình một cách lạnh nhạt như thế. Điều duy nhất tôi có thể làm là mang đến cho Niệm Trạch thật nhiều tình thương. Nó rất đáng yêu, không hề khóc lóc, cho dù có phải uống thuốc hay châm tiêm cũng đều ngoan ngoãn làm theo, việc này khiến cho tôi và Tần Lam càng yêu thương nó nhiều hơn.
Tần Lam dốc lòng tìm kiếm Lưu Di, anh quyết tâm phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện, nhưng thậm chí ngay cả cha mẹ Lưu Di cũng không biết cô đã đi đâu. Sự biến mất của Lưu Di chẳng thể làm cho chúng tôi yên tâm được, giống như khoảng lặng trước cơn giông bão thường khiến lòng người bất an. Lưu Di tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, Tần Lam biết rõ điều này, vì thế mỗi ngày anh kiên trì đưa đón tôi đi làm, sợ rằng Lưu Di sẽ làm ra việc điên cuồng gì đó.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở, tôi nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa, mây đen vần vũ, xem chừng sắp đổ mưa rồi. Thu dọn đồ đạc, tôi bước xuống lầu, đứng tại cửa đợi Tần Lam đến đón. Mặc dù tôi đã từng nhấn mạnh rằng anh không cần làm như vậy, nhưng Tần Lam cũng hết sức kiên quyết. Tôi biết cũng vì anh lo cho tôi, và nếu như việc này có thể làm cho anh an tâm, vậy thì cứ thuận theo anh cho rồi.
Mưa cuối cùng cũng trút xuống, xa xa tôi có thể trông thấy bóng xe quen thuộc đang chạy về phía tôi. Tôi dùng tài liệu ngăn mái đầu, bước lên phía trước đón anh, vì ở trước cửa không thể đổ xe lại.
Giữa lúc ấy, một chiếc xe màu trắng từ một con hẻm khác phóng vọt ra, lao thẳng về phía tôi! Tôi sửng sốt đến quên cả việc né tránh!
- NHÃ KỲ!!
Tôi nghe tiếng Tần Lam gọi tên tôi. Sau đó, xe của anh tăng tốc, lao đến tông mạnh vào chiếc xe màu trắng tại nơi chỉ cách tôi khoảng hai, ba mét.
Hai xe chạm vào nhau phát ra âm thanh thật lớn.
Tôi giật mình tỉnh lại, vứt vội những thứ trong tay đi, cấp bách chạy về hướng xe của Tần Lam.
Toàn bộ phần trước của xe đều móp mó, có thể thấy lực va chạm mạnh như thế nào. Túi hơi đã bật mở, Tần Lam bị kẹt giữa túi hơi và ghế lái. Tôi ra sức đập giật cửa xe, nhưng không tài nào khiến cho cánh cửa xe dị dạng ấy mở ra được.
- Tần Lam!!
Thanh âm của tôi nghẹn ngào, ánh mắt đã nhạt nhòa lệ.
Có người đã gọi cảnh sát và xe cứu hộ, đội chữa cháy rất nhanh đã tới hiện trường, tôi bị cách ly ra khỏi chiếc xe của anh.
Nhìn mọi người bận rộn, không khí cấp bách tại hiện trường làm tôi có cảm giác thở không thông. Tần Lam, anh không thể xảy ra chuyện... Tôi bủn rủn ngồi phịch xuống đất.
Nguyễn Nguyễn phát hiện ra tôi liền chạy ù đến bên hàng rào cảnh giới.
- Nhã kỳ, bồ sao vậy?
Cô lo lắng hỏi han nhưng tôi không hề phản ứng.
- Nhã Kỳ!!
Nhìn ánh mắt trống rỗng và dáng vẻ thẩn thờ của tôi, Nguyễn Nguyễn nén lòng tát tôi một cái.
Cơn đau rát buốt trên má khiến tôi lấy lại phản ứng, gương mặt lo lắng của Nguyễn Nguyễn hiện ra trước mặt tôi.
- Nguyễn Nguyễn...
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Nguyễn hét lên.
- Tần Lam...
Tôi hệt như một đứa trẻ bất lực chỉ về phía hiện trường vụ tai nạn.
- Ra rồi!
Lúc này, cánh cửa vừa bị thúc mở, Tần Lam được nhân viên cứu hộ kéo ra khỏi xe.
Nguyễn Nguyễn đỡ lấy tôi cùng đôi chân mềm nhũn, ập đến bên cáng của Tần Lam:
- Tần Lam!
Trên người anh không có vết thương rõ ràng, chỉ trừ trên mặt bị một mảnh thủy tinh vỡ rạch lên vài lằn vết thương. Anh lặng im thi*p đi, ánh mắt bình an.
- Các cô là gì với người bị thương?
Nhân viên y tế hỏi.
- Cô ấy là bạn gái của anh ta!
Nguyễn Nguyễn thay tôi trả lời.
- UỲNH!
Chiếc xe nhỏ màu trắng phát ra một tiếng nổ lớn, ngùn ngụt bốc cháy.
- Cứu hỏa!!
Hiện trường lại nhốn nháo cả lên.
Tất cả việc này tôi đều hoàn toàn không hay không biết, vì tôi lúc này đã nghe chẳng thông, trông chẳng thấy, trước mắt chỉ còn biết mỗi Tần Lam.
o0o
Quả thật là trong cái rủi có cái may, Tần Lam không có gì đáng ngại. Tôi ngày đêm túc trực bên cạnh anh, chờ đợi anh tỉnh lại.
- Nước...
Cuối cùng, công dụng của thuốc cũng qua đi, Tần Lam dần dần hồi tỉnh.
Tôi vội vàng nâng đầu anh dậy, cẩn trọng cho anh uống vài ngụm nước.
- Em không sao chứ?
Anh quan sát tôi, giống như đang đánh giá xem tôi có khỏe mạnh hay không.
Tôi không thể ngăn được dòng nước mắt đang tràn ra.
- Anh hư lắm, ngốc lắm, anh phải làm như vậy mới chịu hay sao? Anh có biết em đã lo lắng đến thế nào hay không!!
Tôi không tài nào ngừng khóc lóc và trách hờn được, hệt như muốn đem toàn bộ nỗi phiền muộn trong lòng phát tiết ra vậy.
- Anh thà cứ để em lo lắng cho anh...
Anh không thể chịu nổi khi nàng bị thương dù chỉ một ít. Khoảnh khắc anh trông thấy chiếc xe nhỏ kia điên cuồng lao về phía nàng, trái tim anh như ngừng lại!
- Tần Lam!
Tôi nằm gục trên иgự¢ anh khóc òa. Suýt chút nữa thì tôi đã mất anh rồi!
- Ngốc...
Anh đưa tay vuốt tóc tôi, dùng giọng điệu hay dọa con nít khóc nhè bảo:
- Đừng khóc mà, khóc nữa sẽ xấu lắm đó...
Tôi tức giận dùng nắm tay khẽ đấm anh một cái.
- Ai ui...!
Anh ՐêՈ Րỉ.
- Sao vậy! Anh đau chỗ nào?
Tôi cho rằng mình đã làm đau anh, thầm trách bản thân sao vội quên anh vẫn còn là một bệnh nhân.
- Đau lòng...
Anh nhìn tôi bảo.
Nhìn vẻ mặt của anh, tôi biết là mình bị lừa, liền không khỏi đấm cho anh thêm vài cái nữa. Anh cười, cầu xin tôi tha thứ.
- Niệm Trạch đã được Nguyễn Nguyễn thay em chăm sóc trước rồi, anh cứ yên tâm.
Tôi mang cho anh một quả táo được gọt vỏ cẩn thận.
- Ừm.
Chân của Tần Lam đã bị gãy vì va phải mũi đinh thép, cần phải dưỡng thương thật tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc