- Không được làm thế!
Tần Lam cảm giác cả người không thoải mái, dùng sức đẩy tay cô ra.
- Anh rốt cuộc muốn em phải thế nào chứ?
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Lưu Di thoáng nhăn nhó.
- Tôi chưa từng nghĩ cô phải thế nào, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho Niệm Trạch là đủ, những việc khác tôi không quản đến. Nhưng mong cô cũng đừng bám riết lấy tôi nữa!
Tần Lam dứt khoát nói thẳng. Anh gần đây luôn tránh đối mặt với Lưu Di, bởi vì anh phát hiện ra tình cảm của Lưu Di đối với anh đã phát sinh thay đổi. Anh đương nhiên hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì, nhưng anh và cô ta tuyệt đối không có khả năng nào.
- Em không phải bảo mẫu, em là vợ của anh, anh lại bắt em sống như quả phụ hay sao? Em là phụ nữ, em cũng có những ham muốn bình thường!
Lúc đầu, vì thù hận mà cô gả cho anh, theo thời gian trôi đi, cô dần dần nhận ra cô đã yêu người đàn ông dịu dàng này rồi. Anh chăm sóc cho cô và Niệm Trạch, cung cấp mọi thứ cô cần, từ đầu đến cuối anh đều thực hiện lời hứa của mình nhưng lại không phát hiện ra nhu cầu của cô.
- Đến giờ tôi đã truy cứu chuyện của cô và nhân tình chưa? Nếu cô tìm được người cô yêu thì có thể cùng anh ta cao bay xa chạy, tôi cũng sẽ không ૮ưỡɳɠ éρ cô ở lại, chỉ cần cô giao Niệm Trạch lại cho tôi là được.
Những lời cần nói cũng đã nói hết, anh thật sự không muốn cùng cô chơi thứ trò mèo vờn chuột này nữa. Đối với cô, anh có niềm day dứt, nhưng lại không có tình yêu.
- Anh!
Anh ta làm sao biết được chuyện này! Lưu Di vẻ mặt phức tạp nhìn anh. Cô quả thật có nhân tình, hơn nữa không chỉ là một người, nhưng mấy gã đàn ông ấy chỉ là thú tiêu khiển của cô lúc nhàm chán, bọn họ không thể nào bảo hộ và cung cấp cho cô trong thời gian lâu dài được. Ngoại trừ thân xác có thể thỏa mãn cô ra, những thứ khác họ đều không có! Còn anh thì khác, anh là người chồng trên danh nghĩa hợp pháp, cung cấp cho cô tự do và cuộc sống tuyệt vời, tuổi trẻ đẹp trai, mặc dù từng là tình địch của cô, nhưng là cô nguyện ý chấp nhận anh kia mà.
- Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, anh không hề rung động với em một chút nào sao?
Dù biết anh là G, nhưng anh cũng là một người đàn ông chính hiệu! Cô không dưới một lần trộm xem anh tắm, những đường nét hoàn mỹ trên cơ thể kia khiến cho cô khó mà đè nén cơn xao xuyến trong lòng...
Tần Lam nhíu mày, trong đầu nhức buốt:
- Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Tôi đối với cô chỉ có trách nhiệm.
Lúc ngẩng đầu lên, anh kinh ngạc phát hiện ra toàn thân Lưu Di đã lõa lồ đứng ngay trước mặt mình, bộ áo ngủ rớt xuống bên dưới chân cô.
Anh biết anh có nói điều gì cũng là uổng phí, đối với loại phụ nữ như vậy, anh thật sự không còn điều gì để tuôn ra. Tay với lấy áo khoác, anh bước về phía cửa.
- Tần Lam! Đừng đi!
Lưu Di mặc kệ mọi thứ ôm chằm lấy anh, định hôn môi anh. Tay cô bắt đầu sờ loạn trên người Tần Lam.
- Đủ rồi!
Tần Lam dùng sức hất cô ra, cô ngã lên ghế sô pha, căm hận nhìn anh. Không nói câu nào, Tân Lam bước ra khỏi cửa.
Theo tiếng cửa đóng sầm lại, Lưu Di như phát cuồng hét với theo:
- Tần Lam!!!
Đêm đã về khuya, Tần Lam một mình đi trên con đường trống trải, không biết bản thân nên đi về đâu, nhưng tuyệt đối là không muốn trở về căn nhà đó, trở về đối diện Lưu Di.
Anh thật sự không biết Lưu Di đang nghĩ gì, cô ta trước đây rõ ràng yêu thương Trạch Nhất sâu đậm, căm hận Tần Lam, vậy mà giờ đây cô lại bám lấy anh như một người đang săn đuổi tình nhân! Ý niệm trong đầu anh thật ra rất đơn giản, anh chỉ muốn chăm sóc cho cô, để cô sanh đứa con duy nhất của Trạch Nhất, xem như để Trạch Nhất trên trời có linh thiêng được yên nghỉ, vì nhà họ Khâu duy trì huyết mạch. Chẳng lẽ mọi chuyện anh làm đã sai rồi ư?
Nằm trên giường, tôi không tài nào ngủ được, đầu cứ suy đi nghĩ lại về những chuyện xảy ra hôm nay. Nhớ đến nụ hôn của anh, hai gò má tôi không khỏi nóng ran. Thật sự là không ngủ được, tôi đứng dậy mở cửa sổ sân thượng ra, gió chầm chậm thổi mái tóc của tôi bay phất lên đôi bờ má đỏ ửng. Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, cảm thấy trong lòng thật thoải mái, hóa ra cảm giác khi yêu lại tuyệt vời đến vậy.
Từ trước đến nay tôi luôn từ chối tình yêu, sợ hãi tình yêu, thế nhưng khi thật sự gặp được người mình thích rồi thì vẫn không tránh khỏi được! Tôi thậm chí còn cảm thấy may mắn khi níu giữ được anh, bằng không, tôi nhất định sẽ hối hận!
Tôi lơ đễnh nhìn thoáng qua bóng người đang đứng dưới lầu. Thượng đế ơi, tôi thật sự nhớ anh đến mức đó hay sao? Sao có thể nhìn ai cũng trở thành anh như thế chứ! Lúc này, người nọ ngẩng đầu lên, vừa khớp chạm vào ánh mắt của tôi.
- Tần Lam?
Không thể tin được, thật sự là anh! Anh không phải trở về rồi hay sao?
Chốc lát sau, anh đã đứng bên ngoài cổng nhà tôi.
- Xin lỗi, anh không nên đến vào lúc này... Anh... Anh đi đây...
Nhìn tôi trong bộ áo ngủ, trên mặt Tần Lam lộ vẻ không tự nhiên, định xoay người bỏ đi.
- Vào trong ngồi một chút rồi hãy đi, em cũng không ngủ được!
Tôi gọi anh lại, dường như tôi nhận ra anh đang gặp chút khó khăn gì đó.
Anh do dự một lúc, cuối cùng cũng bước vào.
- Anh hình như có tâm sự?
Đặt tách cà phê trước mặt Tần Lam, tôi hỏi anh.
Anh không nói gì, cầm tách cà phê mà ngơ ngẩn.
- Sao vậy?
Tôi ngồi xuống cạnh anh.
- Có phải em tạo cho anh cảm giác phiền phức không?
Lúc tôi nói những lời này, trong lòng có chút nhói buốt.
- Không! Không phải!
Vẻ hoảng hốt trong mắt anh khiến cho trái tim đang phập phồng của tôi cuối cùng cũng xẹp xuống.
- Là... Là Lưu Di!
Ngập ngừng một lúc, anh cất tiếng.
- Cô ấy... cô ấy thế nào? Chẳng lẽ cô ấy biết chuyện của chúng ta rồi?
Tôi hồi hộp nhìn anh.
- Không, cô ta muốn cùng anh làm vợ chồng thật sự.
Tôi nghe xong lời anh nói cũng ngẩn ra.
- Vậy anh định làm sao?
Trái tim tôi hệt như rơi xuống đáy vực.
- Anh và cô ta tất nhiên là không thể!
Anh thoạt trông rất bực bội.
- Có phải ngay từ đầu anh đã làm sai hay không?
Anh nhìn thật sâu vào ánh mắt đau thương của tôi khiến cho tôi không đành lòng nói thật.
Anh quả thật đã phạm sai lầm rất lớn, anh ђàภђ ђạ chính bản thân mình chẳng phải cũng là đang ђàภђ ђạ Lưu Di hay sao?
- Đừng nghĩ nhiều nữa, đêm nay anh định đi đâu?
Hẳn là anh không có chỗ để đi cho nên mới vô tình đến trước nhà tôi rồi ngơ ngẩn.
- Hay là đêm nay anh cứ ở lại chỗ em rồi ngày mai hãy tính?
Tôi cảm thấy đề nghị của mình quả là can đảm, dám giữ một người đàn ông xa lạ qua đêm trong nhà.
Không đợi anh trả lời, tôi ôm gối mền đến:
- Có điều, anh chịu khó ở tạm trên ghế sô pha vậy.
- Cảm ơn...
Anh nhìn tôi vẻ cảm kích.
Lại là ánh mắt ấy... Tôi phát hiện ra đối với ánh mắt ấy của anh tôi thật sự không thể cưỡng lại được.
- Em... Em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm một chút nhé.
Miệng nói, nhưng chân tôi thì không động đậy một chút nào. Lòng tôi thầm trách bản thân mình vô dụng.
- Nhã Kỳ...
Anh đột nhiên gọi.
- Anh có thể ôm em một chút không? Một chút thôi cũng được!
Rồi không đợi tôi hồi đáp, anh đã ôm choàng lấy tôi. Hương cỏ xanh bao quanh, tôi cảm giác được sự bất lực của anh, tôi chỉ có thể ôm lại anh thật chặt. Thời gian trôi qua thật lâu, cảm giác như hàng thế kỷ, lúc tôi cho rằng cứ ôm như vậy cả đời cũng nguyện ý thì anh đột ngột buông tôi ra.
- Ngủ sớm chút đi.
Nét mặt Tần Lam trở lại vẻ tươi cười.
- Ừm.
Tôi không khỏi bịn rịn trở về phòng, nằm trên giường mường tượng lại mùi vị và hơi thở của anh, dần dần tôi chìm vào giấc mộng đẹp...
Cô thật sự là một người con gái lạ thường, khi anh ôm cô, anh cảm nhận từng chỗ trống trong lòng mình như được lấp đầy, ngập tràn cảm giác hạnh phúc.