Đôi mắt anh khẽ mở, hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt này dường như đã nhìn thấu tận linh hồn tôi, tôi theo phản xạ vung tay đẩy anh ra.
Anh phảng phất cũng đã hồi tỉnh, hai mắt nhíu lại, biểu tình bên trong nửa như rối rắm, nửa như một đứa bé vừa làm sai chuyện gì đó.
- Xin lỗi.
Anh vội vã đứng dậy, lao thẳng ra ngoài cửa.
Nhìn nhịp chân bối rối của anh, tôi cũng vừa choàng tỉnh khỏi sự kinh ngạc. Chẳng ngờ... Anh lại hôn tôi!
Không tức tối, không sợ hãi, tôi bình tĩnh như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng thật ra, tôi không hề bình tĩnh chút nào, trái tim tôi đang cuộn trào mãnh liệt như sóng biển vậy...
Tay tôi chạm phải vật gì đó, liếc mắt trông, thì ra là một chiếc áo khoác, ngẫm lại thì hẳn là của anh rồi...
o0o
Anh không còn liên lạc với tôi nữa. Việc này khiến tôi có phần rầu rĩ, tôi cũng không rõ loại tình cảm này xuất phát từ đâu. Tôi đã phỏng vấn được tư liệu tôi cần, thế nhưng sao tôi lại chẳng có chút hưng phấn hay kích động nào, thậm chí cả chút ham muốn cất 乃út viết bài cũng không có. Nhìn trang bản thảo trắng tinh, đầu óc tôi cứ rối bời bời.
Nguyễn Nguyễn cũng nhìn ra vẻ bất thường của tôi, nhưng bất kể cô nàng có hỏi han thế nào, tôi cũng đều trả lời vô cùng dè dặt. Cô nàng chẳng còn cách nào khác, đành buông tha cho tôi. Mặc dù tôi là một người ôn hòa nhưng đồng thời cũng là một kẻ cực kỳ cố chấp, về điểm này thì Nguyễn Nguyễn biết rõ.
Ngón tay lật đi lật lại tấm danh thi*p ấy, tôi trước sau không thể hạ được quyết tâm.
Tôi tìm được nó trong túi áo khoác của anh. Mặc dù đã biết được thân phận cùng địa chỉ, nhưng tôi lại không có dũng khí để đi tìm anh. Tôi chẳng có lý do nào cả, cuộc phỏng vấn đã kết thúc rồi! Không, áo khoác cần phải trả lại cho anh ta chứ! Một giọng nói khác trong lòng tôi bảo như vậy.
Đúng rồi, tôi tất nhiên phải trả lại áo khoác cho anh ta! Mở ngăn kéo tủ, tôi tìm thấy chiếc áo khoác đã được tôi giặt ủi sạch sẽ. Chộp lấy túi xách, tôi lao ra khỏi phòng biên tập.
- Nhã Kỳ! Bồ đi đâu đó!!
Nguyễn Nguyễn xông ra cửa gọi với theo. Tôi mặc kệ không đáp lại cô ta, bước thẳng vào thang máy.
Trong lòng thấp thỏm, tôi men theo địa chỉ trên danh thi*p mà tìm ra nơi cần đến - Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Phi Dương.
Bồi hồi một lúc lâu, tôi quyết định gọi điện thoại trước cho anh.
- Xin chào, phòng kế hoạch công ty quảng cáo Phi Dương xin nghe, cho hỏi ngài tìm ai?
Giọng của viên thư ký trực điện thoại truyền đến từ đầu dây bên kia.
- Xin chào, tôi muốn tìm... Tần Lam.
Tôi ngập ngừng nói ra cái tên này.
- Chị tìm trưởng phòng của chúng tôi à, tiếc là ông ấy không có ở đây, có việc xin chị cứ nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời giúp.
Viên thư ký thân thiết và lễ phép nói.
- Không ở đây... cũng không sao, lần sau tôi sẽ trở lại vậy.
Vội vã gác điện thoại, trong lòng tôi có chút cảm giác thất vọng.
Chán nản quay đầu trở về, chẳng ngờ tôi lại va phải một người đang chạy vội đến, tài liệu của người ấy đổ ập xuống đất.
- Xin lỗi!
Tôi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, ngồi xuống nhặt lấy những trang giấy rơi trên mặt đất, lòng thầm trách mình lỗ mãng.
- Không sao mà.
Giọng nói ôn hòa như nước.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, đúng là anh ta rồi!
Anh cũng nhận ra tôi.
- Là cô!
Tôi có chút xấu hổ bước đến bên cạnh, trả tập tài liệu vừa nhặt vào tay anh.
- Xin lỗi.
Tôi vội vã xoay người bỏ đi.
- Chờ đã!
Anh lại gọi tôi. Tôi vừa vui mừng vừa sợ hãi lẫn nghi hoặc nhìn anh.
- Tấm áo khoác ấy... là của tôi phải không?
Anh chỉ tay vào tấm áo trong tay tôi.
Tôi đang làm gì thế này, không phải đến để trả áo cho anh hay sao! Trong lòng tôi thầm rủa sự thất thường của mình.
- Ừm, tôi đem đến trả cho anh.
Tôi hận không thể chui đầu vào đất cho xong, thật là mất mặt quá đi!
- Cùng uống chút cà phê với tôi nhé.
Lời mời bất ngờ của anh khiến tôi như đột nhiên sống lại.
- Ừm.
Ngửi hương cà phê đậm đà, sự bối rối của tôi dần vơi nhẹ đi. Nhưng khi vô tình lướt mắt ngang qua bờ môi anh, trái tim tôi lại bất thần đập mạnh liên hồi. Tôi vội vã cúi đầu xuống. Đáng ૮ɦếƭ! Sao tôi lại có thể giống như một cô ả lẳng lơ thế nhỉ!!
- Chuyện lần trước... xin lỗi cô...
Anh đột nhiên lên tiếng.
Như nói trúng phải tim đen, tôi cảm giác mặt mũi nóng bừng lên.
- Không sao...
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi hận không thể vặn lưỡi mình đi cho rồi. Không sao ư? Vậy khác nào bảo là tôi thích chứ??
Anh dường như không nhận ra vẻ lúng túng của tôi.
- Tôi cũng không biết mình đã làm chuyện gì nữa.
Xoay xoay miệng tách, anh có vẻ cũng rất khó xử.
- Tôi hiểu...
Dáng vẻ của anh thật khiến người ta muốn ôm vào lòng. Trời ạ! Tôi lại đang tưởng tượng cái gì trong đầu thế này!!
- Việc này đè nén trong lòng tôi đã lâu lắm. Nó cứ đột nhiên bộc phát ra như vậy...
Anh vội vàng giải thích.
- Không cần giải thích nữa, tôi nói rồi, tôi có thể hiểu mà.
Tôi trao anh một nụ cười an tâm, vỗ vỗ lên tay anh.
- Cô dễ tạo cho người ta một cảm giác an tâm đấy.
Anh vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt tôi.
Tôi xin anh, có thể đừng nhìn tôi như vậy nữa được không, cứ thế này tôi sẽ yêu anh mất! Trái tim tôi ՐêՈ Րỉ.
Hả! Yêu anh ta á?? Tôi bị ý nghĩ trong đầu làm cho phát hoảng. Không thể nào... Tôi len lén quan sát anh.
Đột nhiên, có một luồng sáng gì đó lấp lánh dưới mắt tôi. Tôi chợt phát hiện ra trên ngón áp út bên tay trái của anh có đeo một chiếc nhẫn.
- Anh kết hôn rồi ư?
Tôi buột miệng hỏi.
Chiếc nhẫn trên tay theo ý thức chuyển động, anh khẽ gật đầu.
Trái tim tôi như chìm xuống đáy vực. Anh ta không ngờ đã kết hôn rồi! Với một người phụ nữ ư?
- Loại phụ nữ nào có thế hấp dẫn được anh chứ?
Tôi cố dùng giọng điệu đùa cợt hỏi anh, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được một nỗi ghen tuông đang tràn ngập trong lòng. May mà anh không phát hiện ra.
- Tôi cưới Lưu Di.
Anh lặng lẽ nói.
Ngoài dự đoán, thật sự là ngoài dự đoán! Bất luận thế nào tôi cũng không ngờ được đáp án này. Tình địch lại cưới tình địch sao?
- Vì sao chứ? Hai người không phải...
- Tôi muốn chăm sóc cho cô ấy và con của Trạch Nhất...
Tôi lắng nghe trong im lặng...
o0o
- Là anh! Là anh!! Là anh đã hại ૮ɦếƭ Trạch Nhất!!!
Lưu Di như một người điên đấm thùm thụp lên người Tần Lam, nhưng anh không hề phản ứng lại, hệt như một kẻ không còn tri giác.
Cuối cùng cô cũng mệt lả, nhìn vết thương của Tần Lam chi chít trên người, cô ủ rũ ngồi bệt xuống bên cạnh bức tường bệnh viện khóc không thành tiếng.
Cô thật sự yêu thương Trạch Nhất...
- Cô hận tôi à?
Tần Lam đột nhiên cất tiếng.
Nghe thế, Lưu Di ác hiểm nhìn anh:
- Hận, tôi hận không Gi*t được anh!
- Vậy cô hãy lấy tôi đi! Hãy hận tôi cả đời.
Lời của Tần Lam khiến cho Lưu Di giật mình, cô nhìn anh hệt như trông thấy quỷ.
Có đôi khi tuổi trẻ sống như một vở kịch hài, sau tang lễ của Trạch Nhất, Tần Lam và Lưu Di lấy nhau.
Anh từ bỏ cơ hội sang Pháp du học, việc học vì thế mà dang dở. Nhưng cũng vì tài hoa của mình, cuối cùng anh cũng gia nhập vào công ty quảng cáo Phi Dương, từ một nhân viên nhỏ nhoi leo đến chức trưởng phòng kế hoạch, những gian khổ bên trong không phải ai cũng có thể tưởng tượng được..
Anh thường xuyên đến thăm cha mẹ Trạch Nhất. Nhưng họ không hề hay biết người thường xuyên đến thăm bọn họ lại chính là người yêu của con trai mình...