Tình Như Khói Hoa - Chương 06

Tác giả: Song Diện An Khả

Lúc Lưu Di bước ra ngoài cửa, cô lập tức đổi ra một khuôn mặt tươi cười khôn khéo:
- Bác làm món gì mà ngon thế? Thật là thơm quá đi mất!
Chiếc mũi phồng lên hít lấy hương vị trong không khí, Lưu Di lễ phép hỏi.
- Không có gì, chỉ là bữa cơm gia đình thôi mà...
Họ vừa nói cười vừa đi đến phòng ăn, hệt như hai mẹ con vậy.
Trạch Nhất cảm giác hai bên thái dương ngầm ngầm nhức nhối.
Bữa ăn tối này khiến cho Trạch Nhất vô cùng khổ sở. Lưu Di và mẹ thay nhau gấp thức ăn vào chén cho cậu. Trước mặt mẹ, cậu không tiện từ chối, chỉ đành lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
- Con phải ăn nhiều một chút, đứa bé mới khỏe mạnh được...
Mẹ gấp thức ăn cho Lưu Di.
Trạch Nhất cổ họng nghẹn cứng, chịu không nổi bật ho sặc sụa.
- Thằng nhỏ này, sắp làm cha đến nơi rồi, sao còn giống như con nít vậy, ăn cơm cũng chẳng đàng hoàng!
Mẹ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con trai.
Trạch Nhất nhìn Lưu Di, cô đang nhìn cậu mỉm cười, nhưng trong mắt lại thấp thoáng một ngọn lửa báo thù.
- Thằng nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy, còn nửa năm nữa thì đã tốt nghiệp rồi...
Cha không nhịn được trách mắng cậu.
- Được rồi, đừng nói nữa, muốn nói hãy đợi cơm nước xong đã!
Mẹ ngay lập tức cắt ngang lời cha.
Chật vật ăn cơm xong, cha đang đợi cậu tại phòng khách.
- Con định làm thế nào?
Ông phả ra một làn khói thuốc, hỏi cậu.
Nhìn gương mặt ngày một già nua của cha, cậu thật sự e sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi ông biết được sự thật... Người cậu yêu lại là một gã đàn ông!
- Con... không biết...
Mười ngón tay vò lấy đầu, cậu thật sự không biết phải trả lời thế nào.
- Con gái nhà người ta mang thai với con, còn muốn cha phải dạy con làm thế nào à?
Thở phì ra một hơi khói, ông nhìn cậu:
- Ngày mai, cha và mẹ đến nhà cô ấy gặp thân gia, xem xem nên để hai con kết hôn trước hay là sinh đứa bé trước rồi đợi con tốt nghiệp mới kết hôn.
Cậu kinh ngạc nhìn ông:
- Cha... con...
- Cha biết, bọn trẻ các con bây giờ ai cũng thiếu quả quyết, thôi thì ngừng lại cũng tốt, "Trước thành gia sau lập nghiệp", lời người xưa dạy cũng có lý!
Cha là một vị giáo sư, nói chuyện đều có chừng mực hẳn hoi. Từ nhỏ cậu đã không dám làm trái lời ông.
- Cha, hay là để con và Tiểu Di thương lượng trước rồi sau đó hãy quyết định lại?
Trạch Nhất định bụng tìm Lưu Di để xem có thể giải quyết được vấn đề với cô ta không.
- ... Vậy cũng được...
Cha trầm ngâm một lúc rồi thở hắt ra một hơi khói, bảo:
- Trạch Nhất, con kể như đã là người lớn rồi, làm đàn ông thì phải có bản lĩnh.
Vỗ vỗ vai cậu, ông đứng dậy trở về phòng ngủ.
- Cha...
Trạch Nhất hiểu rõ lời cha nói, dõi theo bóng lưng lòm khòm của ông, khóe mắt cậu có chút ươn ướt. Xin lỗi... trong lòng cậu thầm lên tiếng.
Đêm đó, Lưu Di ngủ lại nhà Trạch Nhất. Cậu cùng cô ở chung một phòng. Ở nhà, cậu không muốn gây xào xáo nên cũng chẳng dám kích động cô.
Nằm trên giường, Trạch Nhất cứ trằn trọc không ngủ được. Tần Lam gọi đến bốn cuộc điện thoại đều bị cậu bỏ qua. Tần Lam nhất định rất lo lắng... Điện thoại giữ trên tay, trái tim Trạch Nhất sớm đã bay đến bên cạnh Tần Lam rồi.
Điện thoại reo lần thứ năm, trái tim Trạch Nhất giần giật theo nhịp rung của chiếc điện thoại. Cậu thật sự muốn được nghe giọng nói của anh.
Đột nhiên, chiếc điện thoại trong tay bị ai đó giật đi:
- Em làm gì đó, trả lại anh!
Trạch Nhất vừa muốn đoạt trở về, lại không dám quát lớn tiếng, sợ gây động đến cha mẹ ở vách bên kia.
Lưu Di nhìn tên hiển thị trên điện thoại, ánh mắt trở nên tối tăm. Cô lật điện thoại lên, ấn vào nút trả lời.
- Trạch Nhất...
Trong điện thoại vang lên thanh âm Tần Lam.
- Trạch Nhất ngủ rồi, anh ấy đang mệt.
Lưu Di trừng mắt ngăn Trạch Nhất đang định xông đến đoạt lại, cố ý dùng giọng điệu mập mờ trả lời.
- ... Lưu di...
Nghe được giọng nói của Lưu Di vang lên từ điện thoại Trạch Nhất, Tần Lam nhất thời đờ người.
- Anh ấy... hai người...
Trái tim Tần Lam nhói đau... Bọn họ lại ở cùng nhau...
- Khôn hồn thì hãy xéo ra khỏi cuộc đời Trạch Nhất, điều Trạch Nhất cần là một người con gái thực thụ có thể sinh con dưỡng cái cho anh ấy, nhà anh ấy cần một người vợ!
Từng câu nói của Lưu Di như một mũi kim đâm thật sâu vào trái tim Tần Lam.
- Không! Không phải như vậy! Tần Lam! Hãy nghe tôi nói! Tần Lam! Này? Này!!
Trạch Nhất giằng lấy điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn truyền lại những thanh âm tút tút.
Trạch Nhất giận dữ nhảy khỏi giường, tay với lấy áo khoác của mình.
- Anh đi đâu?!
Lưu Di chặn lấy cửa phòng ngủ, không cho cậu ra ngoài. Cô biết nhất định là cậu đi tìm Tần Lam!!
- Tránh ra!
Đôi tròng mắt đen láy của Trạch Nhất bừng lên ngọn lửa phẫn nộ. Lưu Di lần đầu tiên trông thấy Trạch Nhất giận dữ như vậy, nhất thời hóa ra ngây người.
тһô Ьạᴏ đẩy cô ra, Trạch Nhất rời khỏi phòng ngủ.
Mãi đến khi nghe được tiếng cửa lớn đóng sầm lại, Lưu Di mới choàng tỉnh. Không! Cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ ở cùng nhau!! Cô lập tức bám theo Trạch Nhất chạy ra khỏi cửa.
- Trạch Nhất! Tiểu Di! Muộn như vậy còn đi đâu thế?
Đằng sau, tiếng gọi của mẹ truyền đến, thế nhưng Trạch Nhất chẳng hề nghe thấy, ý niệm duy nhất trong đầu cậu bây giờ chính là được trông thấy Tần Lam!
Lưu Di bắt lấy một chiếc taxi đuổi theo sau xe máy của Trạch Nhất...
o0o
Bước ngơ ngẩn trên đường, Tần Lam trông hệt như một u hồn.
Xe đến xe đi, người qua người lại, đứng giữa ngã tư đường, Tần Lam mê man mất phương hướng. Anh muốn đi đâu? Anh đang tìm kiếm gì? Đầu óc trống rỗng... Anh ngây dại đứng ở một đầu vạch qua đường, nhìn đèn đỏ, đèn xanh, đèn vàng lấp loáng giao nhau, nhưng bước chân lại không hề chuyển động lấy nửa bước.
Trạch Nhất không ngừng gia tăng tốc độ, phóng xe như tên bay. Tần Lam... Tần Lam... đợi tôi... Trước mắt cậu hiện ra một gương mặt tái nhợt, chính là Tần Lam!! Siết chặt phanh, xe máy phát ra tiếng thắng rít chói tai. Sao anh ta lại ở chốn này! Nơi này cách chỗ Tần Lam ở phải đến nửa giờ đi xe! Anh ta đến được đây bằng cách nào? Chẳng lẽ... Nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần của anh, Trạch Nhất bất chợt hiểu rõ tất cả... Chẳng lẽ anh đã đi lâu như vậy trong bộ dạng thế này ư? Gió lạnh như vậy mà anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh!
Bỏ lại xe máy, Trạch Nhất chạy về phía Tần Lam đang đứng bên kia đường.
- Lam!!
Cậu gọi tên anh, lo lắng nhìn chiếc đèn màu đỏ đang hiển thị lệnh cấm sang đường.
Là ai? Là ai đang gọi anh? Tần Lam cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhìn về phía bên kia.
Trạch Nhất! Đôi mắt Tần Lam rốt cuộc cũng có chút ánh sáng.
- Trạch...
- Đứng tại đó đi, đừng cử động!
Trạch Nhất hoảng kinh nhìn Tần Lam vừa bước xuống lòng đường lại bị một dòng xe nườm nượp như mắc cưởi ép cho quay trở lại. Trạch Nhất vừa để tâm tránh né dòng xe hối hả ấy vừa bước về phía anh. Cậu không thể chờ đợi nữa, không thể chờ đợi lâu hơn để được ôm anh vào lòng và nói với anh rằng, cậu yêu anh!
- Khâu Trạch Nhất, anh sẽ hối hận!!
Giọng nói của Lưu Di hệt như ma chú, xé toang bầu trời đêm, xé toang con đường thênh thang, ầm ĩ tiếng xe cộ mà truyền vào tai Trạch Nhất và Tần Lam.
Chỉ thấy Lưu Di như hóa điên, nhảy lên con đường cao tốc, lao thẳng vào một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ cực nhanh.
- Không được!!
Trạch Nhất trở chân chạy về phía cô.
- Két
~~! Aaaa!!!!
Tiếng phanh xe thật lớn hòa cùng tiếng người nhao nhao hét lên sợ hãi.
Điều lạ là Tần Lam không nghe lọt bất cứ thanh âm nào, trong mắt anh lúc này chỉ thấy mỗi Trạch Nhất.
Cậu nhẹ nhàng bay lên, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống một nơi cách chỗ anh không xa. Đôi mắt cậu nhìn về phía anh, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó...
Tần Lam đờ đẫn bước đến bên cạnh nhìn cậu. Thời gian phảng phất như ngừng lại... Hít thở... Hít thở... Cố gắng hít thở... Tần Lam cảm giác không khí vô cùng loãng, anh phải cố gắng hít thở mới có thể đè nén cơn đau đang xé nát Ⱡồ₦g иgự¢. Anh ngồi xoạc xuống, cầm lấy tay cậu. Bàn tay thật ấm áp...
- ... Lam... Tôi... Yêu...
Ánh mắt Trạch Nhất rã rời, mỗi từ thốt lên đều ọc ra một ngụm đầy máu tươi... Nhìn khẩu hình của cậu, Tần Lam biết câu Trạch Nhất định nói chính là: - Tôi yêu cậu!
- Tôi cũng yêu anh...
Ôm lấy thân thể dần lạnh như băng của Trạch Nhất, máu tươi thấm đẫm trên lần áo sơ mi trắng tinh của Tần Lam trông như những đóa hoa đỏ tươi chói lọi đang rộ nở...
o0o
Một dòng nước mắt trong suốt lăn qua bờ má trơn bóng của anh...
Đôi mắt tôi sớm đã ướt nhòe, cổ họng nghẹn ngào. Tôi bất giác ngồi xuống bên cạnh anh, dùng đôi tay yếu ớt, mảnh mai của mình mà ôm lấy anh. Anh thuận thế ngả đầu lên vai tôi, một làn hơi âm ẩm nóng hổi thiêu đốt da thịt tôi. Anh tựa như một đứa trẻ bất lực đang tìm nơi dựa dẫm, run rẩy... Điều tôi có thể làm được lúc này chỉ là ôm chặt lấy anh. Tôi cũng không biết vì sao mình lại trở nên lớn mật như thế, dám ngang nhiên ôm một gã đàn ông có thể xem là còn xa lạ, để mặc anh khóc trong lòng mình. Tôi chỉ biết, giờ phút này, anh đang cần tôi!
Bất chợt, anh hôn lên môi tôi.
Hệt như một kẻ đói khát đang tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc, anh xâm chiếm sự phòng vệ của tôi như thể ςướק bóc rồi hút lấy chất nước trong miệng tôi. Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, quên cả việc chống cự. Tôi không tài nào hiểu được một người con trai mới phút trước còn yếu ớt như trẻ nhỏ sao lại hóa thành một tên cường đạo mạnh mẽ, ngang ngược tước đi nụ hôn đầu của tôi như thế.
Nhìn gương mặt của anh ở một khoảng cách gần đến vậy, trái tim của tôi đang loạn nhịp, trong mắt, trong đầu chỉ còn lại mỗi hình dáng của anh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc