Tình Như Khói Hoa - Chương 05

Tác giả: Song Diện An Khả

Anh và tôi đều là những thiên sứ chỉ còn lại một bên cánh mà đọa lạc xuống trần gian, vì nửa cánh còn lại mà phải ở trong biển người mênh ௱ôЛƓ tìm kiếm! Cho đến khi gặp anh, tôi mới nhận ra cuối cùng tôi cũng đã tìm được... Mặc dù cánh của chúng ta đều cùng nằm một phía, nhưng nơi nào có anh, nơi ấy là thiên đường, tôi cần gì phải khổ công truy tìm nữa?...
Tôi chăm chú quan sát một bên gương mặt anh. Anh đang nhìn ra cây gòn ngoài song cửa, dùng thứ âm thanh trong trẻo, dịu dàng ấy mà thuật lại đầu đuôi câu chuyện của anh và cậu ta. Ngữ điệu của anh không hăng say, miêu tả không bóng bẩy, nhưng tôi rõ ràng cảm nhận được một ngọn lửa tình yêu cháy bỏng.
Tình yêu như thế, sao lại khiến người ta hồi hộp đến vậy? Trái tim của tôi đập cuồng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rọi qua song cửa, hắt ánh vàng dìu dịu lên một bên gương mặt anh, khiến anh thoạt trông mang một vẻ đẹp đến hư ảo...
Anh dường như đang đắm chìm trong hồi ức, tôi không muốn quấy rầy anh. Cứ nhìn anh như vậy, tôi phát hiện ra loại cảm giác này thật đẹp...
- Xin lỗi!
Không biết đã trải qua bao lâu, anh đột nhiên lên tiếng.
- Ôi?... Không sao... Không sao mà...
Vẻ ngơ ngẩn của tôi vừa bị anh trông thấy rồi sao? Tôi nhìn Tần Lam, anh chẳng biết khi nào đã khôi phục lại thần thái.
- Vậy chúng ta tiếp tục nhé...
Nhấp một ngụm trà, anh lại bắt đầu câu chuyện cũ...
o0o
Khoảng thời gian ấy chính là những ngày tháng đẹp nhất trong cuộc đời Tần Lam. Trạch Nhất dọn hẳn vào phòng của anh, hai người cùng chung sống với nhau, cơm cá mặn nồng hệt như chồng vợ...
Nhưng phàm hạnh phúc quá mức sẽ bị trời xanh ghen ghét...
Kinh ngạc nhìn người đang đứng trước cửa, Trạch Nhất không biết phải nói gì.
- Không mời tôi vào à?
Nét mặt Lưu Di không chút biểu cảm.
- Em tới đây làm gì?
Cậu chặn cửa, cau mày hỏi.
- Đến xem nhà mới của anh thôi mà.
Đẩy cánh tay ngáng cửa của cậu ra, Lưu Di bước thẳng vào phòng:
- Còn cả niềm vui mới của anh nữa!
Giọng nói của cô đầy vẻ châm chọc và hằn học.
Trong phòng bày biện rất đơn giản. Tuy nhiên, nhìn hai tách trà đặt trên bàn cùng hai đôi dép xếp cạnh nhau, mắt cô liền không khỏi nhức nhối.
- Có gì chúng ta ra ngoài nói!
Trạch Nhất với lấy áo khoác, đưa tay kéo cô ra ngoài.
- Đừng chạm vào tôi!
Cô hét lên ầm ĩ:
- Đừng dùng đôi bàn tay bẩn thỉu đã sờ mó đàn ông ấy chạm vào tôi!
Cô bắt đầu giận dữ đập phá đồ đạc, vật trước tiên cô muốn ném vỡ chính là bộ tách tình nhân kia. Chúng được Tần Lam chọn mua lúc cả hai đi siêu thị, anh rất thích bộ tách này.
- Dừng tay!
Trạch Nhất ra tay ngăn cản, nhưng chỉ cứu được một chiếc tách, chiếc còn lại rơi xuống mặt đất bể tan.
Nét mặt Trạch Nhất sa sầm.
- Em quậy đủ chưa!
Cậu hất tay cô đi, hét tướng lên.
- Tôi quậy á? Bạn trai tôi lén lút sau lưng tôi như thế, là tôi quậy ư? Lại còn đi cùng một gã đàn ông nữa!
Thanh âm của cô càng lúc càng chói tai:
- Khâu Trạch Nhất! Anh có đáng kinh tởm hay không? Vuốt ve hắn ta thì có khác gì sờ nắn chính mình đâu chứ??!
- Câm miệng!
Trạch Nhất nổi giận vung tay lên.
- Anh đánh đi! Đánh mạnh tay vào, bước đến mà đánh vào đây này!
Lưu Di chỉ vào bụng mình, vẻ mặt vừa điên cuồng vừa dữ tợn:
- Đánh đi nào!
- Em...
Trạch Nhất dường như nghe ra điều gì đó, chán nản hạ tay xuống.
- Không sai, tôi có rồi, là con của anh đấy!
Lời của Lưu Di hệt như một viên đạn.
Ngoài lối vào vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống. Trạch Nhất quay phắt đầu lại, phát hiện ra Tần Lam mặt mũi tái nhợt đang đứng đấy. Trên mặt đất lăn lóc một giỏ táo.
- Tần Lam...
Trạch Nhất đứng giữa hai người, chẳng biết phải làm sao...
Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt, cả ba người không ai muốn mở miệng trước.
Cuối cùng, cũng là Trạch Nhất phá tan thế căng thẳng.
- Tiểu Di... Anh biết anh có lỗi với em, nhưng tình cảm anh đối với Tần Lam... là sự thật!
Trạch Nhất đau khổ vùi mặt vào lòng bàn tay:
- Anh vốn tưởng, cứ chôn chặt tình cảm này vào đáy lòng là xong, nào ngờ...
- Cho nên, anh lấy tôi ra làm vật thay thế?! Anh cứ như vậy mà chà đạp lên tình yêu tôi dành cho anh?? Lúc tôi và anh nói chuyện yêu đương, lúc làm chuyện ấy với nhau, ý niệm trong đầu anh hoàn toàn chỉ hướng về hắn, nào có tôi trong đó chứ! Tôi thì có đáng là gì đâu!
Nói xong một tràng này, sắc mặt Lưu Di phồng lên đỏ ửng. Cô không muốn tỏ ra mình yếu thế để bọn họ trông thấy bộ dạng thất bại của cô!
- Không phải đâu...
Trạch Nhất rất muốn an ủi cô, nhưng cậu không có cách nào bác bỏ lời buộc tội của cô cả:
- Anh không muốn làm tổn thương em, chỉ là...
- Tôi không muốn nghe những lời này!
Lưu Di kích động hét to:
- Tôi chỉ muốn anh chọn lựa, anh cần hắn hay cần tôi!
Tần Lam nghe câu ấy xong, đôi vai như đờ ra.
Trầm mặc thật lâu, đúng vào lúc Tần Lam định chủ động rời khỏi, Trạch Nhất liền nắm lấy tay anh.
- Tiểu Di, xin lỗi... hãy quên anh đi!
Chỉ mấy từ đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim Lưu Di sa xuống vực sâu. Cô cơ hồ vụt tông khỏi cửa mà chạy mất.
- Trạch Nhất...
Tần Lam nhìn cậu, tâm tình phức tạp:
- Đuổi theo cô ấy đi... Đừng để xảy ra chuyện gì...
Liếc mắt cảm kích nhìn Tần Lam, Trạch Nhất vội đuổi theo ra cửa.
Tần Lam nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng vừa khổ sở vừa ngọt ngào. Trạch Nhất cuối cùng vẫn chọn lựa anh, anh vô cùng cao hứng. Nhưng, khi nhớ lại ánh mắt oán hận sau cùng mà Lưu Di để lại, Tần Lam không khỏi rùng mình, trên tay âm ĩ một cơn đau nhói.
Cho ngón tay vào miệng nhấm nháp, anh nếm được vị máu tươi nhàn nhạt...
o0o
Nhận được điện thoại của cha mẹ, Trạch Nhất vô cùng bất ngờ. Giọng điệu của cha mẹ rất cấp bách, muốn cậu phải lập tức trở về.
Nhà của Trạch Nhất ở ngoại ô, muốn về phải mất ít nhất ba giờ. Trạch Nhất chào từ biệt Tần Lam, bảo với anh đêm nay cậu không trở lại.
Tiễn Trạch Nhất đi rồi, Tần Lam một mình đối diện với căn phòng trống rỗng, anh không khỏi thở dài. Tự lúc nào anh lại trở nên phụ thuộc vào một người đến vậy? Chỉ là một đêm không gặp cậu, sao lòng anh lại có cảm giác cô đơn như thế... Trong tình yêu, ai ai cũng là kẻ ngốc cả.
o0o
Trông thấy Lưu Di, cả người Trạch Nhất cứng đờ ra. Cô ta sao lại ở nơi đây thế này!
- Trạch Nhất à, con có bạn gái rồi sao không chịu nói ẹ biết chứ! Dẫn về ra mắt cũng được mà, sao lại để người ta phải một mình đến thăm hỏi cha mẹ thế kia!
Mẹ đỡ lấy Trạch Nhất đang ngớ người ngồi xuống bên cạnh Lưu Di, không nhận ra vẻ khác thường của cậu.
- Thằng ranh hư, đợi lát nữa cha tính sổ với con!
Lúc đi qua bên người cha, cậu nghe thấy giọng nói trầm trầm của ông truyền đến.
Lòng cậu vô cùng rối ren. Sự xuất hiện của Lưu Di khiến cho cậu nhất thời đánh mất chủ kiến của mình. Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ của cha mẹ, hẳn là cô vẫn chưa nói với họ điều gì. Lòng cậu khẽ nhẹ đi đôi chút.
Thừa lúc cha mẹ còn bận rộn trong bếp, cậu kéo cô vào phòng.
- Em rốt cuộc muốn làm gì đây?
Trạch Nhất không dám lớn tiếng, nhưng cơn giận làm cho giọng nói của cậu có vẻ khàn khàn.
- Tôi chỉ đến thăm hỏi hai bác, thế thôi!
Lưu Di điềm tĩnh nhìn cậu. Dáng vẻ lúng túng của cậu khiến cho trái tim bị tổn thương của cô được an ủi phần nào.
- Anh xin em hãy buông tha cho anh và Tần Lam có được không!
Trạch Nhất cơ hồ sắp quỳ xuống van nài cô.
- Đừng để tôi nghe thấy cái tên ấy, anh không sợ tôi làm thẳng đến cùng, đem chuyện xấu của anh và hắn ta rêu rao ra sao? Anh có tưởng tượng được bác trai và bác gái sẽ có cảm giác thế nào không?
Gương mặt vốn thanh tú của Lưu Di bỗng trở nên dữ tợn, cơn ghen đã thiêu đốt lý trí của cô.
- Em không thể làm như vậy!
Cậu còn chưa biết phải giải thích thế nào với cha mẹ về mối quan hệ giữa cậu và Tần Lam. Cha mẹ bảo thủ chắc sẽ tức ૮ɦếƭ mất!
- Nếu thông minh thì hãy phối hợp với tôi, bằng không...
- Mau ra ăn cơm nào hai đứa!
Bên ngoài, mẹ của Trạch Nhất đang gõ cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc