Tình Như Khói Hoa - Chương 02

Tác giả: Song Diện An Khả

Cả buổi sáng tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
- Nhã Kỳ, tối qua bồ ngủ không ngon giấc à?
Nguyễn Nguyễn bưng cho tôi một tách cà phê.
Hai tay cầm lấy tách cà phê ấm áp, mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi, tôi hớp một ngụm đầy, cà phê mà Nguyễn Nguyễn pha quả thật rất tuyệt!
- Buổi phỏng vấn sao rồi?
Nguyễn Nguyễn hỏi:
- Tối qua có gặp được ai không? Nghe nói đám G ấy bảnh trai lắm thì phải!
Nguyễn Nguyễn lộ ra một vẻ mặt si mê.
- Cậu thật là!
Tôi không khỏi lắc đầu, Gặp gỡ ư? Lại nghĩ đến anh ấy, khi tôi về đến nhà rồi mới sực nhớ mình chưa hỏi anh ta cách thức liên lạc, báo hại tôi cả đêm không thể an giấc, trong đầu cứ lấp đầy câu chuyện cũ của anh và người thanh niên kia.
Không biết anh sẽ lại tìm cô hay không, tuy nhiên cũng không hề gì, cô biết anh thường xuyên đến quán Chim Xanh, bởi anh và mọi người nơi đó đều có dáng vẻ rất thông thuộc.
Điện thoại trên bàn réo vang, tôi nhấc lấy ống nghe:
- Vâng, xin chào, trụ sở tạp chí MC đây, xin hỏi ngài tìm ai ạ?
Tôi dùng câu khẩu hiệu quen thuộc lên tiếng.
- Ồ!
- Là anh à!?
Anh chỉ nói một từ, nhưng tôi đã nhận ra giọng nói của anh, cõi lòng có chút kích động, tay cầm ống nghe khẽ run nhè nhẹ.
- Hy vọng tôi không làm phiền cô.
Anh nói.
- Không... không có!
Tôi lập tức phủ nhận, dù sự thật là tôi còn cả đống công việc phải xử lí.
- Vậy nếu cô rảnh thì chúng ta ra ngoài uống chút cà phê nhé?
- Vâng! Ở đâu vậy?
Anh nói tên một địa điểm, nơi ấy tôi cũng biết.
- Không gặp không về!
Buông điện thoại xuống, tôi bỗng thấy vẻ mặt tò mò của Nguyễn Nguyễn đang nhìn mình.
- Nhìn gì chứ?
Tôi nổi đóa trừng cô ta:
- Trên mặt mình nở hoa hay sao?
Vẻ mặt Nguyễn nguyễn như chọc ghẹo:
- Phải đó, cả đống hoa đào đang nở kìa!
- Ôi, đi chỗ khác đi mà!
Tôi vỗ nhẹ cô ta một cái, vớ lấy túi xách bỏ đi.
- Khi về thuật lại ình nhé!
Nguyễn Nguyễn gọi với theo từ đằng sau.
o0o
Lan Uyển là một quán cà phê tuy không lớn nhưng lại rất nổi danh, bất kể là về không khí hay chất lượng cà phê đều nức tiếng cả. Nó từa tựa một nhà kiếng rộng, ngay cả trần phòng cũng làm bằng thủy tinh trong suốt, bảo nó là một ngôi nhà thủy tinh cũng không ai phản đối. Đâu đâu cũng có thể trông thấy những chậu bonsai cùng những giò lan, cảnh trí trang nhã thanh tịnh vô cùng. Mùi hoa hòa vào hương cà phê, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người, cảm giác cứ như đang thảnh thơi hưởng thụ trong khu vườn của nhà mình vậy.
Theo tiếng chuông gió vui tai, tôi bước vào Lan Uyển. Vừa qua ngưỡng cửa thì trông thấy anh ta, anh hệt như một vật thể phát sáng, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tôi. Trái tim của tôi bất chợt đập vang rộn rã, cảm giác như đang đi hẹn hò, mặt mũi không khỏi nóng ran vì suy nghĩ có phần hoang đường của mình.
- Anh đợi đã lâu chưa?
Tôi ngồi xuống phía đối diện anh.
- Cũng chưa lâu lắm.
Anh thấp thoáng cười:
- Cô uống gì?
- Cà phê Macchiato đường!
Tôi nói với người phục vụ vừa đến.
Chốc lát sau, cà phê của tôi được mang lên.
Ngồi đối diện với anh, tôi rõ ràng có chút lúng túng. Siết chặt tách cà phê trong tay, tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dùng nó khỏa lấp đi sự ngại ngùng của mình.
- Tối qua tôi ngủ rất ngon.
Anh đột ngột cất tiếng:
- Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ngủ ngon như vậy!
- Thổ lộ tâm sự là một biện pháp tốt để giảm sức ép.
Tôi nghĩ áp lực trong lòng anh ta hẳn là rất lớn.
Anh gật gật đầu, bắt đầu kể tiếp câu chuyện của mình.
Mối quan hệ của bọn họ ngày càng tốt đẹp, có điều anh cảm nhận được Trạch Nhất dường như có điều khác lạ. Cậu ta thường xuyên nhìn anh đến xuất thần.
- Trạch Nhất, anh đang nghĩ gì vậy?
Cuối cùng có một lần, trong lúc cậu ta đang say sưa nhìn anh, anh không nhịn được bèn thắc mắc.
Chợt thấy một gương mặt kề sát phía trước, Trạch Nhất thốt nhiên giật mình.
- Anh làm sao thế?
Tần Lam lo lắng nhìn cậu ta, tay sờ lên trán thăm nhiệt.
Động tác hết sức bình thường này lại làm cho ánh mắt Trạch Nhất trở nên sâu thẵm, cậu kéo tay anh xuống rồi đột ngột ôm anh vào lòng.
- Trạch Nhất?
Tần Lam hớt hãi nhìn cậu ta.
Miệng cậu ghé xuống môi anh. Đầu óc Tần Lam trở nên trống rỗng.
Rồi thình lình, cậu lại đẩy anh ra.
Đối mặt với biến cố đột ngột như thế, Tần Lam không biết phải xử trí ra sao.
Trạch Nhất dường như đang tranh đấu kịch liệt với nội tâm của mình, hồi lâu cậu đứng dậy bảo:
- Xin lỗi!
Nói xong, cậu xoay người chạy ra khỏi phòng vẽ.
Đặt tay trên khóe môi, cõi lòng Tần Lam cũng đang xáo động dữ dội. Trạch Nhất vừa hôn anh! Điều đáng nói là anh rõ ràng không có cảm giác phản đối, ngược lại còn có chút vui mừng? Tần Lam không thể không xem xét lại mối quan hệ của mình và Trạch Nhất. Anh thích Trạch Nhất, Trạch Nhất hẳn nhiên cũng thích anh, nếu không Trạch Nhất sẽ không hôn anh làm gì, có điều tình cảm của bọn họ vốn không được cho phép, anh phải làm sao đây?
...
Trạch Nhất đã một tuần rồi không đến tìm anh. Tần Lam rất muốn cùng cậu ta nói chuyện cho rõ ràng, nhưng bất kể liên lạc cách nào cũng đều không được. Anh không thể làm gì khác hơn là đến ký túc xá của cậu ta chờ đợi.
Đêm đã về khuya, gió vào thu se lạnh, Tần Lam chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh ngồi trên bậc thềm túc xá. 10 giờ rồi... Anh nhìn đồng hồ.
Có lẽ đêm nay cậu ta lại không trở về, anh đã chờ suốt ba ngày nay, vậy mà cậu vẫn chưa hề quay lại.
Đúng lúc định bỏ đi, Tần Lam bỗng nghe thấy thanh âm của Trạch Nhất ở cách đó không xa. Anh cuối cùng cũng gặp được cậu ta, nhưng bên cạnh cậu lúc này còn có thêm một cô gái.
- Tần Lam?
Trông thấy anh, cậu ta có chút bất ngờ.
Anh ngửi được một mùi rượu nồng nặc, Trạch Nhất vừa uống rất nhiều rượu.
- Không có gì, tôi chỉ đến thăm anh thôi.
Nhìn người con gái bên cạnh cậu ta, trong lòng anh bỗng nảy sinh một loại cảm giác ghen tức.
- Ờ ừm... Tiểu Di... Đây là... là Tần Lam, người anh em tốt của anh... Còn đây là bạn gái của tôi... Lưu Di...
Giọng điệu của cậu không được rõ ràng cho lắm.
Nhưng anh lại hoàn toàn nghe rõ. Anh thật sự hy vọng rằng mình chưa từng đến nơi đây để không phải nghe thấy những lời như vậy. Không nói tiếng nào, anh xoay người bỏ đi...
Lòng anh đau xiết, tuy vốn là người trầm tĩnh nhưng lúc này anh lại tự làm cho trái tim mình xốn xang không dứt...
Anh cặm cụi vẽ tranh, ngày đêm không ngủ, có điều những thứ vẽ ra đều là dáng vẻ của Trạch Nhất: tư thế cậu đá bóng, đường nét cậu cười, điệu bộ cậu tức giận... Khắp nơi trong phòng đều ngập tràn hơi thở và dáng hình ấy... Mỗi một bức họa đều có mặt Trạch Nhất cả. Cậu ta nằm trong tranh nhưng dường như vẫn thấp thoáng sự tồn tại. Tự bao giờ anh đã không thể dứt khỏi cậu ta? Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được nỗi cô độc...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc