“Em thay đồ đi, tôi theo lời của Giám đốc đưa em đến một nơi.”
Lưu Linh nhìn anh ta nhướng mày lên như đang muốn hỏi lại để chắc chắn rằng đó có phải sự thật hay là không. Thường thì chỉ có mỗi Lục Tĩnh đến đây đưa đón cô chứ không hề có sự hiện diện của Lạc Duật, vậy tại sao hôm nay hắn lại muốn nhờ anh ta đến đưa cô đi chứ?
Cô đăm chiêu suy nghĩ, rồi lại nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt Lạc Duật, lặp lại lời mình:
“Có thật là anh theo lời anh ta đưa tôi đi sao? Mà tại sao anh ta không đến đón tôi mà phải nhờ anh?”
“Thật mà, do Giám đốc đang chuẩn bị bất ngờ cho cô nên không tiện tay đến đón được. Không lẽ em không tin anh sao?”
“Ừ… vậy tôi đi thay quần áo đây.”
Lưu Linh ậm ừ gật đầu tin tưởng rồi đóng cửa lại quay vào trong nhà, cô cũng không có ý định mời anh ta vào nhà mời trà mà để anh ta đứng ở ngoài cửa chờ đợi. Tất cả điều này chẳng qua là cô giữ kẽ với kẻ khác, vì cô có hắn rồi.
Lạc Duật cũng không đánh tiếng bảo cô mời mình vào trong, anh ta im lặng dựa người vào tường. Hai tay giấu trong túi áo đã nắm chặt lại thành quyền, nụ cười vừa đối diện với cô chợt tắt đi tự bao giờ.
Phải chăng anh ta giống như một kẻ đáng nghi ngờ mà không lấy được lòng tin của cô chứ? So với gã đàn ông cô yêu, anh có thể làm tốt hơn, thậm chí là yêu nhiều hơn nữa kìa!
Rốt cuộc cũng chỉ có gã đang mơ mộng mà thôi, làm gì có chuyện có được nàng thơ trong tay kéo lấy ôm vào lòng.
Lạc Duật nhìn lên trần nhà màu cam nhạt, bỗng dưng lòng иgự¢ lại quặn đau khi nó chỉ toàn hình bóng của cô, có lẽ sau đêm nay mọi chuyện đã bước qua ngã rẽ khác rồi.
Chỉ hơn nửa giờ sau, Lưu Linh cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa. Cô vận một chiếc váy màu xanh nhạt trễ vai, eo bo chun và đuôi váy dài quá đầu gối cùng đôi giày ba phân tôn lên đôi chân ngọc ngà duyên dáng của mình.
Lạc Duật biết là cô rất xinh, nhưng không nghĩ khi cô trang điểm lên thì lại xinh bội phần! Đuôi mắt mèo tinh nghịch điểm xuyết cho cả gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo. Cô quay đầu sang Lạc Duật cong nhẹ cánh môi, chẳng biết nụ cười đó có ý nghĩa gì nhưng nó như chứa rượu mà làm lòng anh ta chợt run lên những rung động đầu đời.
Hôm nay Lưu Linh đẹp quá!
Nhưng đẹp cũng đâu phải để cho anh ta ngắm đâu chứ! Anh ta chỉ là người đến đón cô tới điểm hẹn như yêu cầu mà thôi, sau đó lại trở về nhà và anh ta chẳng thể nhìn thấy đóa hồng ấy nở rộ thêm lần nào nữa, vì người nào nữa.
Lưu Linh lướt ngang qua Lạc Duật vẫn còn thẫn thờ, cất lời: “Đi thôi, đừng để ai phải chờ đợi.”
Lạc Duật bước theo bóng lưng của cô, nụ cười gượng mang theo chút ưu phiền. Hình như cô không phải không muốn cho ai đợi, là cô không muốn Lục Tĩnh đợi mà thôi! Chẳng phải vừa rồi cô để anh ta đợi hay sao?
Sao mà dám nói được!
Anh ta lái xe đưa cô đi đến một nơi được gọi là Toà Tháp của thành phố. Nơi này có tổng cộng chín tầng, hai tầng ở dưới là nhà hàng, bên trên là khách sạn, thường là địa điểm ăn chơi của các cậu ấm cô chiêu giàu có bậc nhất thành phố. Dĩ nhiên đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó rồi!
Lạc Duật rút ra một tấm thiệp mời cùng số bàn, rụt rè muốn đưa cô nhưng lại không dám.
“Anh đưa đây, tôi sẽ tự vào. Cảm ơn anh.”
Lưu Linh giật lấy tấm thiệp trên tay, xem qua xem lại rồi bảo anh ta cứ đi đi, cô muốn tự vào để xem có điều bất ngờ gì chờ đợi mình.
“Em…”
Đi mất rồi.
Lạc Duật hạ cửa kính xuống nhìn theo bóng lưng cô rời đi, cuộc gọi vừa gọi cho Lục Tĩnh chưa được ba giây đã vội ngắt máy không muốn tiếp tục gọi.
Sao phải gọi chứ… không phải như vậy sẽ tốt hơn sao? Lưu Linh cũng sẽ thấy được bộ mặt thật của hắn!
Đồng thời, điện thoại vang lên tin nhắn từ ngân hàng, tài khoản anh ta vừa nhận được 2500$…