Tình Nhân Nhỏ Của Lục Tổng - Chương 14

Tác giả: Tịch Duệ Nhan

“Đính hôn cùng con gái Tô Vĩ Thành, tao ký hợp đồng cùng lão Tô, mày sẽ có được công ty, vẹn cả đôi đường được rồi chứ? Sau khi xong chuyện này, mày muốn tiếp tục hay hủy bỏ hôn ước cùng Tô Mục An tao cũng không xen vào.”
Lục Tĩnh híp mắt chăm chú nhìn vào sắc mặt cùng thái độ của ba mình. Lời lẽ thì có thể là vẹn cả đôi đường, nhưng đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó chứ? Lỡ đâu ông ta lật mặt muốn đổi trắng thay đen thì như thế nào? Một gã cáo già như ông ta hắn không tin sẽ không giở trò gì sau lưng.
Lục Động e hèm, cố ý nhắc nhở hắn một tiếng, tốt nhất là cẩn trọng quyết định của mình. Lòng ông cũng tức anh ách rồi! Việc này ông ta đã nhượng bộ cho Lục Tĩnh rất nhiều, nếu để hắn quyết định thêm nữa thì người chịu thiệt là ông ta!
Hắn trầm ngâm im lặng toan tính điều gì đó. Nếu như ông ta không bắt ép mình phải hoàn thành trách nhiệm cùng Tô Mục An thì được, miễn rằng sau vụ việc này hắn và Lưu Linh sẽ đường đường chính chính đến với nhau!
Cuối cùng, quyết định vẫn là thỏa hiệp!
“Chủ tịch, tôi đồng ý. Hi vọng cả hai hợp tác vui vẻ!”
Lục Tĩnh bước đến, chìa tay trước mặt Lục Động nói. Ông ta cũng không ngần ngại bắt tay bắt đầu cho cuộc trao đổi với nhau.
“Trước hết, ký vào hợp đồng này trước đã. Tôi cần nó để mở rộng liên kết công ty sang nước ngoài.”
“Được thôi!”
Lục Động gật đầu, không ngần ngại kí thẳng vào tờ giấy mà chẳng cần phải đọc qua. Vốn dĩ ông ta nghĩ việc mở rộng công ty sang nước ngoài chính là mở rộng công ty của ông ta đứng tên, mọi việc đều nằm trong tầm tay của ông ta mà thôi.
Hai người đàn ông thầm cười trong lòng, mỗi người một mục đích sắp hoàn thành rồi!
***
Một tuần, đúng một tuần rồi Lưu Linh chưa thấy được mặt hắn. Đã một tuần rồi mà hắn chưa từng đến đây thăm nom cô, cả một cuộc gọi hay tin nhắn cũng không.
Cô tự hỏi hắn đang làm gì vậy? Hắn có còn nhớ đến cô hay không? Hắn có đang mơ tưởng về cô như là mình hay không?
Cô nhận ra, bản thân luôn miệng nói không cần, không muốn, không thích thì trong thâm tâm lại muốn những điều trái ngược với nó. Cô mong hắn sẽ đối xử với cô một cách chân thành như hắn đã từng hứa.
Chẳng phải sẽ cho cô một gia đình như cô đã mong ước hay sao? Tại sao lại biến mất tăm như không có gì xảy ra vậy?
Lưu Linh ngồi chống tay lên cằm, tầm mắt nhìn sang ô cửa ngoài trời, bây giờ cô chẳng biết mình cần phải làm gì nữa rồi.
Công việc ở công ty của Lục Tĩnh cô đã làm đơn xin nghỉ phép nửa tháng, đồng nghiệp thì có đôi ba người đến hỏi thăm, nhưng họ không phải là người cô chờ nên mặt mày có hơi buồn một chút. Dẫu sao cô vẫn mong anh đến đón cô đi đâu đó cho khuây khỏa tinh thần mà.
Về nhà được hai hôm rồi, cô chẳng ăn uống được chút nào. Lúc này cần lắm là đôi vòng tay của hắn mà thôi.
Kíng kong… kíng kong…
Lưu Linh ngơ ngẩn cả mặt, không ngờ vừa hắn mà hắn đã đến rồi.
Cô đứng dậy choàng chiếc áo ngủ dài đến đầu gối, buộc gọn tóc rồi bước đến mở cửa. Điều cô không nghĩ đến rằng người tới lại là anh ta - Lạc Duật.
“Linh, em khỏe không?”
“Ừ, cảm ơn.”
Gương mặt cô hụt hẫng trông thấy. Cảm giác vừa buồn vừa mừng hụt khi người đến không phải là Lục Tĩnh.
“Em thay đồ đi, tôi theo lời của Giám đốc đưa em đến một nơi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc