“Anh này, anh vừa ở chỗ cô ta về đúng không?”
“Làm sao?”
“Dấu hôn trên иgự¢ anh đỏ chói kìa!!! Chẳng phải cô ta nói sẽ không còn liên lạc gì với anh nữa sao?”
Lục Tĩnh nhíu mày, hắn đặt xấp văn kiện qua một bên, cực kỳ không vui nhìn cô ta.
“Nhưng tôi thì có! Tô Mục An cô có tư cách gì mà ra lệnh cho cô ấy không được phép gặp mặt tôi?”
“Em có! Em là vợ sắp cưới của anh mà!”
Tô Mục An khóc rống lên vì bị Lục Tĩnh nạt nộ, đôi mắt đỏ ngầu không thể kiềm chế được bản thân mình, không vì cô ta là con gái thì hắn đã đánh cô ta từ lâu rồi!
“Tô Mục An, tôi chưa bao giờ chấp nhận việc kết hôn cùng cô. Ba cô cùng ba tôi kẻ tung người hứng rồi bắt tôi lãnh ư? Đừng có mà mơ!”
“Anh!!! Anh dám lớn tiếng với em như vậy? Em sẽ về nói lại với ba và mẹ anh! Hức.”
Là con nhà giàu có luôn được người khác nói ngon ngọt, người khác cũng phải dè chừng nói năng với cô ta vậy mà lần đầu bị hắn lớn tiếng như vậy khiến cô ta không thể chấp nhận được mà oà khóc như một đứa con nít, còn cố ý lôi ba hắn ra hù doạ nữa.
Trong phút giây nóng giận, Lục Tĩnh chỉ thẳng tay ra cửa hét lên: “Rời khỏi phòng tôi ngay lập tức!”
“Hức… hức…”
Tô Mục An nhìn hắn lần cuối rồi chạy ùa ra cửa mà khóc.
Đến vài phút sau, Lục Tĩnh mới có thể bình tĩnh ổn định trở lại. Hắn ngồi phịch xuống ghế đưa hai tay vuốt mặt, vừa rồi sơ ý lại mất bình tĩnh trước mặt cô ta nữa rồi.
Nếu như cứ giữ thái độ này thì Lục Động sẽ mất đi nguồn vốn lớn, ông ta sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm của việc này lên đầu hắn mất! Nhưng tiếp xúc với cô ta, hắn không thể…
“Giám đốc, cà phê đây ạ.”
Trợ lý bước vào, thuận tay đóng cửa phòng lại. Anh ta đặt tách cà phê vừa pha đặt đến trước mặt hắn. Mùi cà phê arabica có vị đăng đắng nhưng lại có hương thơm ngọt không gắt, là mùi cà phê được hắn rất ưa chuộng.
Vẫn là trợ lý hiểu hắn cần gì lúc này nhất!
Lục Tĩnh cầm tách cà phê trên bàn lên, thổi nhẹ một hơi để hương thơm bay lên, hắn thổi nhẹ xua tan vị hơi nóng rồi đưa lên miệng nhấp nhẹ môi. Một tách cà phê cho thêm hai viên đường, quá hoàn hảo.
“Giám đốc, ngài đối xử với Tô tiểu thư như vậy có sao không ạ? Ba cô ta dù sao cũng là đối tác lớn của ba ngài.”
Hắn lắc đầu thở dài trong bất lực. Chính hắn cũng chẳng biết mình làm như thế có gọi là ổn hay không nữa.
“Cậu Lạc, việc tôi giao thế nào rồi?”
“Vâng, hiện tại vẫn chưa có người đồng ý ký kết hợp đồng với công ty riêng của chúng ta. Nhưng nếu có tiếng nói của ba ngài, tôi nghĩ là ổn…”
Vẫn phải nhờ đến ông ta. Lục Động.
Hơn mười lăm năm trước, dựa vào công ty ông ngoại hắn đã cho mẹ và được Lục Động quản lý, ông ta lợi dụng và lừa gạt mẹ hắn ký vào đơn chuyển nhượng cổ phần công ty cho ông ta, thành công trở thành người nắm giữ nhiều cổ phần nhất, đổi trắng thay đen cuỗm mất cả công ty và sa thải chính ba vợ của mình. Mẹ cũng vì uất ức sinh hận mà lâm bệnh, chưa đầy một tháng sau mẹ qua đời, nhà ngoại suy sụp tan hoang, chỉ có ông ta phất lên như diều gặp gió vậy! Thật là bất công.
Sợ rằng đối với Lục Động, Lục Tĩnh chỉ là đứa con dư thừa nhưng lại thông minh hơn đứa con trai khờ khạo của mình mà thôi. Nếu không dựa vào hắn, còn lâu ông ta mới chống đỡ đến ngày hôm nay.
Lục Tĩnh suy đi nghĩ lại hơn nửa tiếng đồng hồ, hắn ậm ừ nghe theo lời trợ lý đi nói với ông ta một tiếng, ngày mai hắn sẽ quay về Lục gia vậy.