Tình Nhân Nhỏ Của Lục Tổng - Chương 03

Tác giả: Tịch Duệ Nhan

"Nhưng tôi không cho phép. Nếu lỡ em có con thì sao? Hút thuốc và uống rượu có hại đến thai nhi."
“Tuy em ℓàм тìин nhân, nhưng tôi mong muốn có đứa con gái dễ thương như em đấy!”
Lục Tĩnh giở giọng trách móc, tuy là mình có hơi nặng tiếng với cô nhưng hắn vẫn muốn cô hiểu được vấn đề, lời nói vô cùng rõ ý mình rằng là hắn đang lo cho cô. Nhưng đối với Lưu Linh, đó cứ như là một lời thách thức dành cho bản thân mình vậy.
“Ai nói với anh tôi sẽ manh thai?”
“Tôi nói! Em không nhận ra suốt nửa tháng nay tôi không mang bao à?”
Phải rồi! Nửa tháng nay hắn không mang bao để bảo hộ nữa. Việc này cứ như là sự lừa dối với cô vậy!
Lưu Linh trừng mắt, gằng từng chữ một: "Lục Tĩnh, nếu tôi mà có thai cũng lập tức phá. Tôi sẽ không bao giờ mang thai con anh."
"Anh đừng tưởng giữ tôi bên cạnh thì anh sẽ có quyền ép buộc tôi. Tôi thà để thể xác mình bị giam cầm cũng không muốn thân thể mình ở trong tù túng."
Rầm.
Lưu Linh hùng hổ nói xong, chưa gì đã bị tiếng vang lớn hù dọa đến mức giật bắn cả mình. Cô tròn mắt nhìn hắn, hai chân không tự chủ cong lên, co cả người thu mình trước ghế.
Kẻ này hôm nay lại dám đập bàn lớn tiếng với Lưu Linh cô hay gì chứ? Nhưng là do cô sơ ý, hăng hái quá mức đến nỗi lỡ miệng nói huỵch toẹt ra mà thôi. Mà cũng do hắn sai với mình trước mà!!!
Chỉ biết vừa cách đây một phút, Lục Tĩnh đập tay xuống bàn một cái rất rất lớn. Điều đó thể hiện sự tức giận đã dâng đến đỉnh điểm của hắn. Vẻ mặt của hắn giờ đây chẳng khác gì một tên say rượu cả! Đỏ hết cả mặt mày vì giận rồi.
"Em dám không mang thai con tôi? Em có quyền từ chối?"
Điệu bộ này thật khiến Lưu Linh cảm thấy buồn cười, nó càng lộ ra bản chất thật sự của Lục Tĩnh, Lưu Linh cũng không vừa mà đáp:
"Tất nhiên là có! Xin nhắc cho anh nhớ rằng chúng ta chưa từng nói đến việc sinh con. Anh đừng có tỏ ra nguy hiểm mà uy Hi*p tôi nữa."
"Người phụ nữ này..."
Lục Tĩnh bước đến trước mặt cô, hắn nắm lấy cánh tay kéo cô đứng dậy. Sức lực hắn tác động lên Lưu Linh rất mạnh, đau đến mức cô đã nhăn nhó cả mặt, còn muốn gạt tay hắn đang lôi kéo mình nữa.
"Buông ra, buông ra. Tên khốn như anh mà dám đối xử với tôi như vậy sao?"
"Ừ, tôi là vậy đấy! Tôi là tên khốn đấy! Tôi dịu dàng không nổi với em rồi!”
"Anh mà dịu dàng à? Lục tiên sinh, xin anh giữ liêm sỉ."
"Liêm sỉ tôi không cần, tốt nhất là em nên ngoan ngoãn im miệng lại.”
Nói ra câu nào, hắn đều có thể cãi lại câu đó. Nói hắn nhiều lời, độc mồm cũng không ngoa lắm đâu.
Chưa gì đã đẩy cô thẳng xuống giường, tay hắn ghì chặt cổ tay Lưu Linh, cả người hắn choàng qua người cô, nhất không để cô phản kháng mà bật dậy.
"Việc em không thích, tôi càng phải làm."
"Anh mà dám ᴆụng tôi lần nữa, tôi..."
Lục Tĩnh cúi đầu, áp môi mình lên môi Lưu Linh, nụ hôn triền miên có chút dày vò thống khổ. Hắn dùng những sự điêu luyện khiến Lưu Linh chỉ có thể tuân theo hắn, khiến cho cô không thể đối kháng với hắn được. Bàn tay của hắn cứ thế chu du chạy dọc xuống con người của cô.
Đây là lần đầu tiên hắn ૮ưỡɳɠ éρ cô làm chuyện này. Lần này hắn mang theo những hờn giận, tức tối trút lên người cô.
Tiếng ʍúŧ ái muội vang lên trong màn mưa tĩnh lặng, đến khi hắn cảm nhận được mùi vị máu tanh nồng giữa khoang miệng của cả hai làm Lục Tĩnh giật mình, hắn nhanh rời khỏi môi cô, còn liếm liếm vành môi của mình để cảm nhận rõ hơn.
Là mùi máu!
Lưu Linh vậy mà lại dám cắn vào môi Lục Tĩnh đến ứa cả máu. Điều hắn không ngờ hơn nữa là cô đang khóc.
Có lẽ lần đầu tiên trong sáu tháng nay, Lưu Linh khóc trước mặt hắn như thế nên có chút bối rối đối với cô.
"Linh, em... khóc?"
Lưu Linh quay đầu sang hướng khác, cô đưa cánh tay mỏng manh của mình khe lấp đôi mắt rưng rưng dòng lệ ý tránh né Lục Tĩnh.
Giọng cô run run trong từng tiếng nấc.
"Đồ khốn, không yêu cứ buông tha tôi là được. Tại sao lại giày vò tôi."
"Buông tha em? Giày vò em?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc