“Đừng có tự chuốc họa vào thân, Sầm Hoan.”
Anh không thể nhịn được nữa cúi đầu nói bên tai cô, anh bị cô cọ khiến chỗ nào đó cứng rắn đến phát đau, phách lối kiêu ngạo đặt ở chỗ mềm mại giữa hai chân của cô, cách một lớn vải mỏng thể hiện sự dũng mãnh của nó.
Sầm Hoan căng thẳng nuốt nước bọt, cô bị đôi mắt đen sắt bén lộ ra vài phần nguy hiểm kia dọa sợ, theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng cơ thể lại không thể khống chế được khom người nghênh đón sự xâm phạm của anh.
Hoắc Đình Đông không hề nghĩ cô sẽ to gan đến mức này, ngược lại chính bản thân anh ngẩn ra, muốn rút lui cũng đã không kịp nữa, người dưới thân đã sớm bất chấp quấn đến, tàn sát bừa bãi những chỗ mẫn cảm trên cơ thể của anh.
Càng sợ hãi, cơ thể càng căng thẳng, cô bất lực bám vào vai anh, không chờ anh tiến vào bên trong cô, đôi mắt long lanh ánh nước của cô đã tràn đầy vẻ cầu xin, cầu anh đừng тһô Ьạᴏ với cô như lần trước.
Ánh mắt Hoắc Đình Đông lạnh như băng nhìn cô, khóe miệng bật ra một nụ cười lạnh, bàn tay to lớn thò vào ɠιữα đùι của cô kéo ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ xuống, ngón tay thon dài mạnh mẽ đâm vào khu vực nóng ẩm kia.
Sầm Hoan trợn mắt, cơ thể lập tức căng chặt, bàn tay nắm lấy bả vai của anh đột nhiên nắm chặt lại.
“Đừng…” Cảm nhận được ngón tay của anh đang làm động tác đâm rút ở chỗ ấy của cô, cảm giác sợ hãi của cô đã lên đến đỉnh điểm, cô nhắm mắt dùng sức đẩy anh ra, anh lại dùng một tay nắm chặt lấy hai bàn tay của cô giơ ngược lên đỉnh đầu.
Sầm Hoan lắc đầu, mặc dù cơ thể đã không còn cảm giác đau đớn như lúc đầu, nhưng mà bởi vì hành động của anh mà cô xấu hổ đến mức cả người giống như một trái cà chua chín.
Cô theo bản năng khép chân lại, nhưng lại bị anh chen vào giữa hai chân, mà váy ngủ đã bị vén lên đến trước иgự¢.
Cô tắm rửa xong không có mặc áo иgự¢, lúc này cảnh đẹp trước иgự¢ hoàn toàn được phơi bày trước mặt anh.
Sự lạnh lùng đánh úp trên cơ thể, cô co rúm người lại, trong lúc vô tình lại siết chặt ngón tay của anh vẫn còn đang hoạt động trong cơ thể mình.
Chỉ nghe được bên tai có một tiếng ՐêՈ Րỉ trầm thấp, Hoắc Đình Đông rút ngón tay ra, anh cúi người phủ kín môi của cô, dưới thân đang căng trướng đến cực điểm muốn kịch liệt đâm thẳng vào, anh không cho cô cơ hội thở dốc đã bắt đầu xông vào một cách mất khống chế.
Sầm Hoan vừa mới trải qua sự đời, lần này anh không hề muốn lập tức xông vào, тһô Ьạᴏ làm cô giống như lần trước, khiến cô cảm thấy trong cơ thể mình đau đớn dữ dội.
Nhưng có lẽ môi lưỡi bị dây dưa, mà hai tay của cô cũng bị anh ép đến gắt gao, cơ thể không thể nào nhúc nhích nổi, cô vừa không thể mở miệng vừa không thể làm được cái gì.
Nhưng mặc dù như thế, anh vẫn không cảm thấy hài lòng, anh thỉnh thoảng thay đổi vị trí, không phải để hai chân cô quấn anh eo anh, khiến cho nơi bí mật của hai người càng thêm chặt chẽ hơn, chính là đặt chân của cô ở trên vai anh. Đủ loại tư thể, mỗi một loại đều khiến cho cô cảm thấy bản thân đang ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng.
Nước mắt vô tình làm ướt cả khuôn mặt.
Hoắc Đình Đông cảm giác được mùi vị mằn mặn trong khoang miệng, trong lòng anh hơi sửng sốt, anh mở mắt ra thì nhìn thấy Sầm Hoan đang hung hăng nhăn mày, cả người run rẩy không ngừng, иgự¢ anh giống như là bị người ta đấm một đấm.
Anh buông tay cô ra, kéo cô vào trong иgự¢, hôn sạch sẽ từng giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, động tác nhẹ nhàng dịu dàng của anh khiến Sầm Hoan vừa mừng lại vừa sợ.
“Thả lỏng, nếu không… Người đau là bản thân cháu.” Anh nói khi đang hôn cô.
Sầm Hoan cố gắng thả lỏng cơ thể đang căng thẳng, cô nhắm mắt cảm nhận sự dịu dàng mà anh dành cho cô, cảm nhận nỗi đau trong cơ thể đang dần dần được thay thế bằng một cảm giác khó để nói thành lời, cơ thể cũng theo bản năng dần dần phối hợp với động tác đâm rút của anh, thậm chí hai chân cô còn chủ động quấn lấy thắt lưng của anh, khom người đòi hỏi nhiều hơn.
Thấy cô chủ động đáp lại, Hoắc Đình Đông không thể dịu dàng nữa, bàn tay to nắm lấy eo cô từng chút một hung hăng đâm vào, kỳ lạ là Sầm Hoan không hề cảm nhận được sự đau đớn, mà là tràn đầy cảm giác ê ẩm và dạt dào.
“Cậu nhỏ…” Cảm giác sung sướng càng ngày càng mãnh liệt, cô nắm lấy hai cánh tay của anh vô thức kêu lên.
Hoắc Đình Đông đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen sắt bén như đang vỡ vụn.
Anh cúi đầu cắn vành tai của cô, khàn khàn ra lệnh: “Gọi lại.”
Sầm Hoan có một khoảnh khắc mờ mịt, không hiểu ý của anh.
“Gọi cậu nhỏ.”
Hô hấp nóng rực của anh quanh quẩn bên cái cổ nhạy cảm của cô, dưới thân càng va chạm mạnh mẽ hơn, Sầm Hoan thốt lên một tiếng ưm, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, theo yêu cầu của anh lần lượt gọi cậu nhỏ.
Nhưng mà không hiểu tại sao, cô cảm thấy được mỗi lần bản thân kêu lên thì anh dường như lại đâm vào càng thêm hung ác.
Cho đến đến cổ họng của cô khàn khàn không thể kêu nữa, anh mới mạnh mẽ hôn môi phóng thích vào trong cơ thể cô.
Phòng sách rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người.
Sầm Hoan nằm trong иgự¢ anh, cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, nhưng mà cô vẫn không nỡ buông anh ra.
Hoắc Đình Đông dần dần nhắm hai mắt lại, suy nghĩ xem bản thân anh đã trúng tà gì, tại sao mỗi lần cô nhóc này trêu trọc cơ thể anh thì anh lập tức không thể khống chế được.
Anh vẫn luôn kiêu ngạo về sự tự chủ đối những người phụ nữ khác, những chuyện khác, nhưng hễ mà ᴆụng đến cô nhóc này thì anh hoàn toàn không thể khống chế được.
Thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa.
Anh nhắm mắt lại, lại mở ra, trong mắt là một sự kiên quyết.
“Sầm Hoan.” Anh bỗng nhiên mở miệng.
Sầm Hoan buồn ngủ, cô không trả lời anh, chỉ khẽ gật đầu, cả người lại chui vào lòng anh.
“Chúng ta kết thúc ở đây đi!”
Sầm Hoan ngay lập tức bừng tỉnh lại, hoảng sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng kia: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Hoắc Đình Đông không lặp lại câu nói kia, bởi vì anh biết Sầm Hoan đã nghe rất rõ, chỉ là cô không muốn đối mặt và chấp nhận mà thôi.
Anh tránh khỏi cô, ngồi dậy khoác áo ngủ của mình.
Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt như tờ giấy.
Cô không hiểu tại sao anh có thể muốn cơ thể của cô, nhưng lại không thể chấp nhận được tình cảm của cô.
Vừa rồi anh rõ ràng vẫn còn ở trong cơ thể của cô, nhưng mà anh vẫn có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy.
“Lần này cậu không yêu cầu cháu rời đi, nhưng cậu sẽ không để cháu nhìn thấy cậu nữa.” Hoắc Đình Đông đưa lưng về phía cô nói, sau đó anh lập tức ngồi xuống sô pha.
Sầm Hoan muốn gọi anh lại, nhưng cổ họng lại không thể phát ra được tiếng nào.