Giống như mỗi khi tập Judo đều bị đồng đội ném qua vai và ngã xuống đất, Sầm Hoan choáng váng, khó chịu như thể иộι тạиg đều đã bị dịch chuyển, nhưng cơ thể lại nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường dựa theo bản năng cảnh giác.
Hoắc Đình Đông ném cô ngã lên giường, còn chưa kịp đứng thẳng người lên, người trên giường đã lôi anh vào. Anh chưa từng biết rằng cô nhóc này lại có thân thủ nhanh nhẹn và hoạt bát đến như vậy, rõ ràng vừa rồi cô đã bị anh vật ngã, sắc mặt trắng bệch hết cả, nhưng cô vẫn có thể gắng gượng đứng dậy trêu chọc anh tiếp.
Lửa giận cuộn trào trong Ⱡồ₦g иgự¢, anh thật sự ước mình có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang bị nghẹt thở khó chịu kia, cuối cùng anh cũng thả lỏng sức lực trong tay, sợ làm cô bị thương nên không dám cứng rắn.
“Sầm Hoan, nếu cháu còn làm loạn thì cả đời này cũng đừng mơ tới việc gặp lại cậu nữa!” Anh nghiến răng uy Hi*p, trên trán hiện rõ gân xanh, trông vô cùng đáng sợ.
Vốn dĩ Sầm Hoan đã buông bỏ sự cẩn trọng và thẹn thùng của một cô gái, toàn tâm toàn toàn ý muốn anh chấp nhận mình, làm sao cô có thể nghe theo lời khuyên của anh, sẽ sợ hãi trước sự uy Hi*p của anh. Ngược lại, anh càng không nghe lời cô, cô càng bị đàn áp cũng dũng mãnh, không đạt được mục đích sẽ không dừng lại, thân thể mềm mại quấn lấy hắn như dây leo.
“Chẳng phải cậu chỉ kiêng kỵ do chúng ta là cậu cháu của nhau sao, cậu sợ cháu và cậu sẽ loạn luân với nhau đúng không? Vậy thì cháu sẽ dứt khoát đã đâm lao thì phải theo lao, làm một lần đến cùng, đợi đến khi gạo nấu thành cơm rồi thì cậu sẽ sẽ không từ chối cháu nữa đúng không?”
Những lời này quá gây sốc, Hoắc Đình Đông sững sờ, dừng ra đòn, Sầm Hoan đã bắt nạt đến môi anh rồi, một tay vụng về vờn quanh иgự¢ anh, bắt chước cách người phụ nữ ban nãy vuốt ve anh, tay còn lại thì cởi thắt lưng của anh ta.
Cô chưa từng hôn ai bao giờ, kỹ thuật hôn rõ ràng là dở tệ đến mức nực cười, môi cô còn thỉnh thoảng ᴆụng phải hàm răng của Hoắc Đình Đông, vị mặn và tanh lan tỏa trong miệng Hoắc Đình Đông, đôi môi nóng rát, đau đớn, nhưng cô vẫn không nỡ buông ra, môi lưỡi bướng bỉnh cạy hàm răng ngậm lại của anh để tiến vào bên trong.
Hoắc Đình Đông thở hổn hển, đã hoàn toàn tức giận, bàn tay to lớn không chút thương tiếc rút bàn tay không biết từ lúc nào đã xâm nhập vào bụng dưới của anh ra, cắn chặt răng không cho môi và lưỡi của cô tiến vào.
Nhưng Sầm Hoan đã quyết tâm muốn làm loạn, anh sẽ không để cô hôn, vì vậy cô cúi người cắn lên cái cổ cao gầy của anh.
Hoắc Đình Đông sắc mặt tái xanh, thấy không thể đẩy cô ra được, vừa tức giận vừa bực mình, anh dùng lòng bàn tay to mạnh tát vào ௱ôЛƓ cô vài cái, không chút thương xót.
Sầm Hoan đau đớn bật khóc, cuối cùng cũng thả môi ra, đổi thành tự cắn môi mình trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đầy sự ấm ức.
Mỗi chỗ trên cổ Hoắc Đình Đông bị cô cắn đều để lại dấu răng sâu, hơn nữa vết răng nào cũng dính máu.
Anh đẩy cô ra, đôi mắt đen tức giận quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy nước mắt của cô, đáp xuống đôi môi và khóe miệng gần như đã dính đầy máu của cô, những đường gân trên trán cô run rẩy. Quay mặt đi, thở hổn hển rút một tờ khăn giấy chà lung tung trên môi mình, từ khăn giấy trắng đã nhuốm một mảng đỏ tươi.
Anh giật mình, sau đó mới nhận ra vết máu trên môi Sầm Hoan là của cô, không phải do cô cắn vào cổ anh rồi bị dính vào.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, Ⱡồ₦g иgự¢ đột nhiên bức bối đề phát đau.
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng bướng bỉnh đó, cho dù có bị đau cũng không hét không la khiến anh bất lực đó, anh cũng rất ghét tính cách đã ᴆụng vào tường rồi nhưng cũng không chịu quay đầu của cô.
Anh nắm tay lại, dời ánh mắt đi, một lúc sau mới nói: “Nếu đã điên đủ rồi thì đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi nói xong, anh không nhìn cô nữa, quay người đi ra cửa.