Đêm tối.
Bên tai tràn ngập tiếng nhạc rock dữ dội, ca khúc tiếng anh xa lạ lười biếng kéo dài, giống như tiếng thì thầm nỉ nón giữa đôi tình nhân. Sầm Hoan lại không rảnh thưởng thức, ánh mắt lo lắng xuyên qua ánh đèn rực rỡ mập mờ.
Mà bóng người trước mắt đong đưa, nhưng không có một mình bóng dánh quen thuộc kia.
Tại sao có thể như vậy? Vừa nãy còn đang ở bên cạnh cô, mà cô chỉ đi toilet, cuối cùng lúc trở ra, chú nhỏ tựa như đã bốc hơi khỏi thế giới, dường như biết mất không chút dấu vết.
Cô mờ mịt đứng ở trong đám người, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cỗ khó chịu vì bị vứt bỏ.
Buổi trưa khi anh đột nhiên dùng giọng nói ấm áp nói buổi tối sẽ đưa cô đi chơi, lúc ấy đã cảm thấy sự thay đổi của anh rất lạ lùng.
Quả nhiên, anh thực sự ném cô một mình ở Mị Sắc, bản thân lại không biết đường đi.
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Cô Sầm sao? Trong lúc không chú ý, một giọng nam bỗng nhiên vang lên."
Cô theo tiếng gọi mà quay đầu lại, thấy là bồi bàn của Mị Sắc.
"Anh Hoắc bảo tôi chuyển lời lại cho ngài đêm nay anh ấy không quay lại nữa, để ngài về nhà sớm một chút."
Không quay lại sao? Cô hơi ngớ ra, hỏi: "Cậu ấy đi đâu vậy?"
Đối phương có chút chần chờ, nhưng vẫn nói: "Anh Hoắc thuê phòng ở trên lầu."
"Phòng số bao nhiêu?"
"Thật xin lỗi, điều này tôi không thể tiết lộ. Đây là quy tắc của câu lạc bộ."
"Cậu ấy là cậu nhỏ của tôi, tôi không phải muốn tìm cậu ấy để gây phiền phức." Sầm Hoan giải thích.
Ánh mắt đối phương nghi ngờ, nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như không tin hai người là cậu cháu.
Trong lòng Sầm Hoan lo lắng, thấy thế không khỏi có chút buồn bực: "Rốt cuộc anh có nói hay không? Không nói tôi trực tiếp gọi điện thoại cho cậu ấy, đến lúc đó anh sẽ biết cậu ấy có phải là chú nhỏ của tôi hay không thôi."
Có lẽ là nghe giọng điệu của cô không giống như đang nói dối, đối phương cuối cùng cũng không kiên trì nữa mà nói ra số phòng của Hoắc Đình Đông.
...
Hơi lạnh bức người bên trong căn phòng xa hoa.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông đi ra từ phòng tắm, ánh mắt lành lạnh quét qua người phụ nữ với dáng vẻ quyến rũ gần như đã cởi toàn bộ ở giữa giường, không nhìn đến sự nhiệt tình phóng ra từ mắt đối phương, không hề có biểu cảm gì mà đảo mắt đi chỗ khác, đi tới đầu giường cầm điện thoại di động lên xem giờ.
Sau khi thân hình mềm mại tự mình quấn lấy, khoang miệng ấm áp ngậm lấy vành tai anh, một bàn tay xoa xoa ở trước иgự¢ anh, một bàn tay dò xét vào bên trong khăn tắm của anh, dụ dỗ trêu chọc ՐêՈ Րỉ hết mức có thể.
Anh vẫn không hề động tình chút nào, ánh mắt lành lạnh như cũ, đáy mắt lờ mờ hiện lên một chút không kiên nhẫn.
Khi tiếng đập cửa vang lên, cơ thể anh có một khắc căng chặt lại.
"Đi mở cửa." Đẩy người phụ nữ trên người ra, anh nhàn nhạt mở miệng.
Mà người phụ nữ như là không ngờ tới lúc này lại có thể có người đến gõ cửa, vạn phần không muốn mà đứng dậy, tùy ý phủ thêm chiếc áo tắm đi ra cửa.
Cánh cửa mở ra, một cô gái tóc ngắn cắn môi vẻ mặt lo lắng không yên đập vào tầm mắt.
Người phụ nữ khẽ cảm thấy kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Cô tìm ai?"
Sầm Hoan đã từng tưởng tượng ra vô số viễn cảnh sẽ nhìn thấy sau khi cửa mở, chỉ là không nghĩ tới khả năng này.
Cô trừng mắt nhìn người phụ nữ có vẻ ngoài diêm dúa lòe loẹt trước mắt, không cần nghĩ cũng đoán được dưới áo tắm của đối phương không có gì cả.
Người phụ nữ bị cô trừng mắt chẳng hiểu tại sao, vừa định hỏi lại, Sầm Hoan lại chẳng nói câu nào mà đẩy cô ta ra đi vào bên trong.
"Này, cô tìm ai? Làm sao lại không lễ phép mà xông loạn vào phòng của người khác như thế này!"
Phía sau truyền đến giọng nói the thé của người phụ nữ, Sầm Hoan giả vờ như không nghe thấy, trực tiếp đi vào trong, khi chạm phải người đàn ông đứng lặng ở bên giường đang rót rượu vang đỏ vào trong ly đế cao, hô hấp bỗng nhiên cứng lại, nơi иgự¢ truyền đến sự đau đớn gay gắt.
Không thể phát nội dung đa phương tiện.